Trận Chiến Cuối Cùng (1)


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

Vũ Minh cùng Lâm Dũng đi theo Alena ra ngoài. Tuy nhiên cũng không phải lên
chiến trường, với thực lực của họ, đương nhiên là cùng đối phương tướng lĩnh
đối chiến.

Leo lên tường thành, nhìn bên dưới dàn hàng quân đội đứng sẵn, giống như đang
chờ địch nhân chạy tới như thế.

Nhìn qua số lượng người cũng có trên 5 vạn người, Vũ Minh có cảm giác thật
đúng là không biết nói gì cho phải.

“Đây là ngươi suốt mấy ngày qua sắp xếp? Chỉ nhiêu đây người?”. Vũ Minh nhìn
qua Alena hỏi.

“Cũng không phải, 1 số nước khác đang kéo binh tới, nhưng thời gian có chút
gấp, họ nhất thời chưa tới kịp. Mà hôm nay ta cảm nhận được, đám ma quỷ kia sẽ
xuất hiện vào hôm nay, cho nên mới để cho ít người này cản 1 chút, ít nhất
cũng kéo tới khi quân đội tới”. Alena nói.

“A, cái kia số lượng bao nhiêu người?”. Lâm Dũng hiếu kỳ hỏi.

“Không rõ, hẳn là có thêm hơn 20 vạn người đi”.

“Ngươi ở đùa ta đi? Như thế làm sao đủ?”. Lâm Dũng trừng lớn con mắt nói.

“Như thế đã là nhiều”.

“Nhiều? Ngươi có phải hay không đối với từ này có cái gì hiểu nhầm? Ta lúc bị
vây tại trong tòa lâu đài kia, trọn vẹn giết hơn 4 vạn tên, đó là chỉ 1 mình
ta, càng đừng nói tới Vũ Minh cùng 3 người kia. Ngươi cho rằng hơn 20 vạn
người có tác dụng gì? Nhét kẽ răng đủ sao?”. Lâm Dũng cười lạnh nói.

“Không có cách, có bao nhiêu thì dùng bao nhiêu. Dù sao không phản kháng cũng
chết, phản kháng nói không chừng sẽ có hy vọng”. Alena thở dài nói.

“Các ngươi cứ như thế sắp xếp binh lính đứng đó? Cứng đối cứng?”. Vũ Minh bất
chợt hỏi.

“Đúng thế”.

Cổ đại người đều là kẻ ngu sao? Mẹ nó trận hình đây? Bãy rập đây? Cung tên
đây? Máy ném đá đây? Đại pháo đây? Cái này mẹ nó 1 đoàn người đều là ăn mặc áo
giáp trùm kín người, tay cầm kiếm cùng thương là cái quỷ gì?.

Cái này khác nào chịu chết?.

“Thật cứ như thế đánh? Không có vũ khí tầm xa? Không có đại hình vũ khí?”. Vũ
Minh hỏi lại lần nữa.

“... Ngươi là ở giả ngu sao?”. Alena nhìn Vũ Minh nhíu mày hỏi.

“Có ý gì?”.

“Cận chiến có kỵ sĩ, viễn công cùng quần công có pháp sư, ngươi cho rằng mấy
cái thứ vũ khí đó có thể có tác dụng gì?”.

“Pháp sư? Ngươi nói là phù thủy đi? Chẳng phải phù thủy là bị thiêu sống sao?
Các ngươi ở đây không có luật này?”. Vũ Minh giật mình hỏi, hắn nhưng là nhớ
được, thời trung cổ nếu gặp phù thủy sẽ báo quan, sau đó binh lính đem phù
thủy bắt lấy thiêu sống.

Hiện tại ở đây lại dùng phù thủy là cái quỷ gì?!.

“Phù thủy? Đó là hơn trăm năm trước cách gọi, hiện tại gọi là pháp sư, hơn nữa
pháp sư cũng không phải rất nhiều, nhưng cũng không tính là ít, 100 năm trước
luật lệ kia liền đã bị xóa bỏ, cho nên pháp sư hiện tại sống rất tốt”.

“Trên chiến trường mặc dù đối với nhân loại phát huy ra không được bao nhiêu
tác dụng, nhưng đối với ma quỷ lại đặc biệt có tác dụng. Ngươi cho rằng mấy
thứ gọi là vũ khí tầm xa đó có thể sánh bằng những người họ?”. Alena nhìn về
phía Vũ Minh, trong ánh mắt không chút che dấu vẻ coi thường.

“...”. Vũ Minh.

“Ha ha, Vũ Minh ngươi thế mà bị khinh bỉ! Ha ha ha”. Lâm Dũng cười lớn 1
tiếng.

Vũ Minh nghe thế khóe miệng giật giật mấy cái. Còn Alena khẽ cười 1 tiếng.

Mở 1 chút trò đùa quả thật có thể làm cho bầu không khí cải thiện không ít.

Nhìn phía dưới thành, Arthur cưỡi ngựa đi trước đám binh lính. Vũ Minh nhận ra
được, lần này ông ta hoàn toàn khác biệt, từ khí chất cho tới thái độ đều vô
cùng khiến người ngước nhìn.

Vốn dĩ ban đầu Vũ Minh gặp Arthur, hắn chỉ cảm thấy sự kiêu ngạo, tự mãn, đầu
óc không đủ dùng. Cho nên hắn cho rằng trong truyền thuyết vua Arthur cũng chỉ
như thế là cùng.

Mà hiện tại… hắn có cái nhìn thay đổi với Arthur, mặc dù không biết thực lực
so với lúc trước thế nào, nhưng chỉ riêng việc hắn đứng đó dõng dạc lên tiếng
trấn an binh lính đủ thấy hắn là 1 vị lãnh đạo tài tình rồi.

“Đám ma quỷ kia làm thế nào xuất hiện?!”.

“Chúng ta nó sẽ mở ra cánh cổng địa ngục, từ bên trong chui ra”. Alena lạnh
nhạt nói.

“Ta thật không hiểu, sao lại là tại Camelot?”.

“Phong ấn cởi bỏ, nhưng tại Camelot có 1 thứ chúng nó nhất định phải đạt được,
đó chính là Thanh Gươm Hứa Hẹn Chiến Thắng - Excalibur, nó là chìa khóa mở ra
toàn bộ cánh cửa địa ngục. Chiếm được nó mới có thể đưa toàn bộ ma quỷ đến thế
giới”.

“Nếu vậy sao không đem nó đi giấu? Trái lại còn để Arthur hắn cầm đi chiến
đấu? Các ngươi ấm đầu à?”. Vũ Minh nhíu mày nói.

“Ấm đầu? Ta không hiểu từ này cho lắm, nhưng là thanh kiếm Excalibur là không
có cách nào giấu đi, bởi vì bọn ma quỷ có thể cảm nhận được nó. Cho nên chỉ có
thể liều mạng chiến đấu, nếu không chỉ có con đường chết!”.

“Ngươi làm thế nào để hắn thay đổi như thế? Ban đầu ta chỉ thấy 1 vị vua kiêu
ngạo, tự mãn, coi rẻ thiên hạ. Nhưng bây giờ… thật đúng là 1 vị chiến sĩ hợp
cách đây”. Vũ Minh híp mắt hỏi.

“Chiến sĩ? Tại sao không phải là 1 vị vua?”.

“Vua? Đừng đùa, có lẽ hắn 1 là chiến sĩ cường đại, 1 lãnh tụ tài ba, nhưng làm
chủ 1 đất nước… hắn còn kém xa lắm”. Vũ Minh cười nhạt 1 tiếng nói.

“...Tối thiểu, hiện tại bây giờ, binh lính cần là 1 người lãnh tụ, không phải
sao?”.

“Có lẽ vậy, ngươi còn chưa trả lời ta”.

“Cho hắn xem 1 chút viễn cảnh tương lai mà thôi. Để hắn ý thức được, trách
nhiệm của mình là cái gì”. Alena nhẹ giọng nói.

“Viễn cảnh sao?”. Vũ Minh lẩm bẩm 1 tiếng, ánh mắt nhìn về phía Arthur bên
dưới.

Ngay lúc này, sấm sét nổi lên, phía trước xuất hiện từng tia sét đánh xuống
mặt đất. Chỉ trong nháy mắt liền làm cho mặt đất xuất hiện 1 cái rãnh sâu
không đáy.

Từ bên trong đó bò ra từng con ma quỷ, đủ mọi chủng loại, đủ mọi kích cỡ.
Xương khô, có máu thịt, có hồn thể, có quái vật… đủ thứ. Nếu như dùng 2 từ để
đánh giá đám ma quỷ này thì chỉ có thể dùng “tạp chủng” để hình dung.

Đơn giản vì từ ngoại hình đến nói, chúng nó thật sự rất buồn nôn. Mấy thứ
xương khô còn dễ nói, còn những thứ khác thật đúng là không dám khen tặng. Như
cái kia quái vật khổng lồ, có 6 cánh tay, thân cao trên 5 mét, gương mặt biến
dạng nhìn không ra hình dáng gì, trước ngực còn lõa lồ xuất hiện 1 cái miệng
cùng… 2 cái ngực nữ nhân kích cỡ lớn. Làn da thì nhăn nheo như bị hỏa thiêu
như thế.

Đó cũng không phải là buồn nôn nhất. Còn những thứ nhìn liền muốn mửa.

Mà trên không trung, xuất hiện 1 số thằn lằn có cánh, bên trên có người cưỡi.

Ma quỷ quân đội hiện tại đang tập hợp với số lượng vô cùng khổng lồ. Chúng lao
ra nhanh như vũ bạo, tập hợp lại 1 chỗ, chỉ trong vòng chưa đầy 1 phút liền
tập hợp trên 10 vạn binh. Theo thời gian, nhân số càng lúc càng lớn, cho đến
khi đạt tới gần 100 vạn mới có dấu hiệu dừng lạ.

Trong thời gian này, không có ai có thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem.

Arthur nhìn thấy đám binh sĩ sợ hãi, nhìn thấy được địch nhân kinh khủng, hắn
hít sâu 1 hơi, cưỡi ngựa đi trước đám binh lính, ánh mắt phát ra ngoan cường
cùng kiên định, khí chất kỵ sĩ hoàn toàn bộc phát ra, không còn cái vẻ kiêu
ngạo tự mãn như trước.

“Một ngày nào đó sẽ đến, khi con người mất đi sự can đảm, khi ta phản bội bạn
bè và phá vỡ mọi ràng buộc…”.

“Nhưng không phải hôm nay!”. Arthur cao giọng nói.

“Sẽ có 1 giờ khắc khốc liệt và mọi thứ vỡ tan tành, khi thời đại con người sẽ
diệt vong”.

“Nhưng không phải hôm nay!”.

“Hôm nay, chúng ta sẽ chiến đấu!”.

“Nhân danh tất cả những gì thân yêu nhất trên đời, các kị sĩ, pháp sư, binh
lính, ta kêu gọi tất cả mọi người chiến đấu, hỡi các chiến sĩ Camelot!”.

Xoạt!

Tất cả 5 vạn người đồng loạt rút vũ khí, giơ lên khiêng chắn. Ánh mắt nhìn
thằng phía trước.

“Vì Camelot!”. Arthur nói xong liền cưỡi ngựa lao lên.

“Vì Camelot!”. Toàn bộ quân đội hét lớn lên, sau đó lao lên theo Arthur liều
mạng.

Trong chớp mắt, 2 bên lao vào nhau như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Vũ Minh nhìn cảnh này, ánh mắt không nhịn được hiện lên vẻ tán thưởng.

Mặc dù trận chiến không quá mức hoành tráng, nhân số cũng kém xa đối phương,
nhưng là đám binh sĩ của Camelot cũng không phải quả hồng mềm, muốn nắn thế
nào thì nắn.

12 tên kị sĩ đi theo Arthur phía sau lưng, dũng mãnh như hổ, lực lớn vô cùng.
Đem toàn bộ đám ma quỷ tiếp cận đều giết sạch. Có 1 vài hồn thể muốn lợi dụng
sức mạnh của mình đem Arthur giết, nhưng là thanh kiếm Excalibur lại có thể
chém giết linh hồn, vì thế nhất thời vị vua này cũng chưa gặp được nguy hiểm
gì.

Phía sau, trong đội ngũ binh lính, có 1 nhóm người được bảo vệ rất nghiêm
ngặt, những người này chính là trong miệng Alena nói pháp sư.

Nhưng Vũ Minh chỉ cần liếc qua cũng biết đám người này cùng Alena so thực sự
là như trời và đất, khoảng cách thực sự quá cách biệt. Bởi vì đám người này
cần lợi dụng ma trượng để thi phép. Còn Alena thì chẳng cần đến cái này.

Hơn nữa uy lực… kém xa tít tắp.

Tuy nhiên nhìn như chiếm thượng phong, nhưng thực tế, đám binh lính cùng
Arthur càng lúc sẽ càng nguy hiểm, bởi vì nhân số cách biệt thật sự quá lớn.
Đám ma quỷ quân đội kia hoàn toàn có thể giết sạch họ.

“Rống!”.

1 tiếng gào thét vang lên, không, phải nó là 1 tiếng rống đồng thanh vang lên.

Từ dưới khẽ nứt bò lên gần trăm quái vật khổng lồ, thân cao trên 10 mét, mỗi
bước đi đều làm đại địa rung chuyển.

Đứng tại trên tường thành, mấy người Vũ Minh có thể cảm nhận được loại kia
khát máu, loại kia tàn bạo.

“Lâm Dũng, ra chơi 1 chút đi”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Ha ha, ta cũng đang có ý này!”. Lâm Dũng cười lớn 1 tiếng sau đó từ trên
tường thành nhảy xuống.


Chúa Tể Vũ Trụ - Chương #279