Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠
“Thú vị hay không ta không rõ, nhưng là có 1 điều rất kỳ quái, giống như trong
truyền thừa bị thiếu khuyết đi thứ gì đó, tuy rằng ta cảm nhận được nó không
mấy quan trọng, chỉ là 1 số tin tức. Nhưng kỳ lạ rằng ta lại nghĩ không ra đó
là gì, ta cảm thấy nó hẳn có liên quan tới nơi này”. Vũ Duệ nói.
“Liên quan sao? Được rồi, không nhớ xem như xong. Mà nếu ngươi đã biết nơi này
là do ảnh hưởng của U Minh Thủy, như vậy có gì nên tránh hay không?”.
“Không nên đánh thức người đã chết”. Vũ Duệ nhàn nhạt nói.
“Có ý gì?”. Vũ Minh sửng sốt hỏi.
“U Minh Thủy chảy ra, những người dính phải liền đã bị định nghĩa là người
chết. Nhưng 1 khi người sống đi vào, đồng thời làm gì đó gây nên người chết
chú ý, như vậy thì phải nhận lấy hậu quả rất đáng sợ”.
“Những người đó bị đánh thức, sẽ nằm giữa ranh giới sự sống và cái chết, họ
gần như bất tử, bất tử ở đây là trên thể xác. Về mặt linh hồn, sớm đã bị diệt
không biết bao nhiêu năm, chỉ còn lại 1 chút ý thức cố chấp mà thôi”. Vũ Duệ
đáp.
“Nếu như vậy, nơi này, người chết đã bị đánh thức?”.
“Ta cũng không biết. Đối với Vũ Trụ Hải mà nói, điều này không tính là gì, xử
lí cực kỳ đơn giản, chỉ việc phái ra vài tên tầng trung giai cấp xử lí là
xong, nhưng đối với người sống tới nói, đây là tai họa. Bởi vì các ngươi không
cách nào giết chết 1 người đã chết, thân xác họ dù bị phá thành tro bụi thì
cũng sẽ hợp lại rất nhanh”.
“Mà các ngươi, trừ khi có thể diệt sát linh hồn còn sót lại của họ mới có thể
chân chính thoát khỏi nơi này”.
“Nhưng mà bây giờ, hy vọng rời khỏi đây của các ngươi gần như bằng không. Ta
không biết nơi này đã tồn tại bao lâu, cấp bậc linh hồn của họ là như nào,
nhưng ta có thể khẳng định, họ còn tồn tại. Bởi vì có thể hiểu như tên kia
nói, nơi này bị nguyền rủa, trừ khi thực hiện xong xứ mệnh lúc còn sống của
mình, họ mới chân chính chết đi. Còn không, họ sẽ vĩnh viễn tồn tại”. Vũ Duệ
trầm giọng nói.
“Là như thế này phải không? Có chút khó giải quyết”.
“Khó thì cũng không khó, phải xem vận khí các ngươi thế nào”. Vũ Duệ đột nhiên
cười nói.
“Vận khí?”.
“Không sai, bây giờ ta có thể khẳng định, nơi này là có U Minh Hoa, chỉ cần
tìm được U Minh Hoa, dùng nó tăng cường hồn thể là có chút hy vọng sống”.
“Ta lại không phải pháp sư, tu luyện hồn thể có tác dụng gì?”.
“Ngươi không phải, không có nghĩa là không thể tu luyện. Hơn nữa dù ngươi
không dùng được thì vẫn còn có ta”.
“Ngươi như thế hảo tâm?”.
“Đừng quên, ta là chưởng khống thế giới của ngươi, ngươi chết ta cũng chẳng
sống nổi. Chúng ta là không cách nào tách ra, cho nên đừng có đưa cái nghi vấn
đó lên thân ta. Hơn nữa, ta khi nào từng hại qua ngươi?”.
Vũ Minh nghĩ 1 chút, cảm thấy Vũ Duệ nói có chút đáng tin, quả thật là trước
giờ Vũ Duệ cũng chưa từng hại hắn lần nào. Hơn nữa còn giúp hắn không ít, chỉ
là hố hắn cũng không ít lần.
Hắn có chút bất lực, bị trói buộc cùng con hàng này 1 chỗ, không biết tương
lai sẽ như thế nào.
Dù cho hắn rất tự tin về IQ cùng thực lực của mình, nhưng là Vũ Duệ cũng nắm
giữ điều tương tự, thậm chí về 1 mặt nào đó còn hơn hẳn hắn nhiều lần. Nếu
thật sự có ý đồ muốn hại hắn, tuy rằng chết thì không đến nỗi, nhưng chắc chắn
phiền phức không ít. Đừng nhìn con hàng này dở dở ương ương tính cách, thực
chất bên trong 1 bụng ý đồ xấu, Vũ Duệ nhưng là từng là tâm ma của hắn a.
“Ta cũng nhắc nhở người, các ngươi đừng nghĩ có thể sống sót tại đây lâu dài
liền an toàn. Các ngươi chỉ có rất ít thời gian, còn bao lâu thì ta không rõ
ràng lắm, bởi vì dù thế nào, nơi này cũng là nơi dành cho người chết. Người
sống là không có quyền tiến đến”.
“Các ngươi tiến vào, đồng nghĩa với việc đặt 1 chân vào quan tài. Nếu quá thời
gian mà không cách nào rời khỏi, các ngươi sẽ vĩnh viễn bị nhốt tại đây, trở
thành 1 phần của vùng đất này”.
“Thời gian trôi qua, các ngươi sẽ dần cảm nhận được sự thay đổi của xung
quanh, cho đến khi các ngươi phát hiện mọi thứ đều trở nên rất bình thường,
cây cối không còn tan rã, mặt đất không còn thụt xuống, như vậy các ngươi…
liền sẽ không còn cách nào sống để đi ra nữa”. Vũ Duệ trầm giọng nói.
Vũ Minh không có lên tiếng, hắn là không hiểu những cái này. Lời của Vũ Duệ
nói hắn cũng khống có nghi ngờ, như vậy cũng có thể hiểu được vì cái gì những
người đi vào chưa từng trở ra. Chỉ sợ cũng là do nguyên nhân này mới khiến nơi
này trở nên nguy hiểm cùng bí ẩn đến vậy.
“Ngươi nghĩ cái gì đấy?”.
Vũ Minh còn đang suy nghĩ miên man thì 1 cánh tay đập lên vai hắn, Vũ Minh
quay lại thì thấy Lâm Dũng đang kỳ quái nhìn mình. Hắn có chút khẽ lắc đầu,
hắn vậy mà lại quên mất cảnh giác, nếu như là người có ý đồ xấu, chỉ sợ hắn đã
sớm bị thọc 1 đao vào người đi? Từ khi nào hắn trở nên thiếu cảnh giác như
thế?.
Nghĩ tới đây, hắn lập tức liền biết mình bị Vũ Duệ làm mất tập trung, chỉ sợ
thật đúng là như thế. Tuy nhiên hắn lại có chút cảm động, tuy rằng bị Vũ Duệ
hố 1 chút, nhưng là hắn biết, Lâm Dũng cùng Phong Tuấn Thần còn tại, hắn là sẽ
không gặp chuyện gì,
Mà Vũ Duệ làm hắn mất tập chung, chủ yếu là muốn nhắc nhở hắn mà thôi.
Trong lòng có chút cảm khái, nhưng là Vũ Minh cũng không tính nói cám ơn, dù
sao với tính cách của hắn là sẽ không cùng Vũ Duệ nói câu này, hơn nữa con
hàng kia đã không lên tiếng, hắn cũng dứt khoát giả ngu. Tránh cho xấu hổ.
“Ừm, không có gì, chỉ là nghĩ tới vài thứ thú vị”.
“Nghĩ tới thứ gì mà nhập thần như thế? Ta bên cạnh gọi ngươi 2 câu vẫn không
thấy ngươi trả lời, ngươi không có vấn đề gì đó chứ?”. Lâm Dũng quái dị hỏi.
“Không có gì, ngươi không cần lo lắng, chỉ là mất tập trung thôi”.
“Thật không có việc? Ngươi vừa rồi ngây người rất lâu”. Lâm Dũng nhíu mày hỏi.
“Ngươi cũng đừng quản ta thế nào, chính ngươi cũng có việc đấy thôi”. Vũ Minh
cười nói.
Lâm Dũng có chút chột dạ, nhất thời không biết nói thế nào. Chỉ quay đầu qua
chỗ khác nhìn lên thiên không.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, 1 đêm bình bình đạm đạm kết thúc, cũng không
có bất ngờ gì xảy ra cả. Đám thủy thủ đoàn thay phiên nhau canh gác, hơn nữa
thân lại là võ giả nên cũng chẳng có chút nào mệt mỏi.
Hiện tại đã là giữa trưa, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, nhưng chính là bên
dưới hòn đảo vẫn cứ như thế âm u, không có lấy 1 tia sáng mặt trời chiếu xuống
được.
Sống qua ngày thứ nhất, đám người liền cảm thấy tại hòn đảo này mọi thứ đều
trở nên khác biệt. Nhưng chính là không biết khác biệt ở chỗ nào.
“Các ngươi thời gian không còn nhiều. Ngươi hẳn là cảm nhận được sự thay đổi,
đúng không?”. Vũ Duệ âm thanh vang lên trong đầu Vũ Minh.
“Đúng vậy a, ta cảm nhận được điều đó. Thật có chút vi diệu đâu”. Vũ Minh cười
nói.
“Ngươi đây là cái gì tâm tình? Ngươi không sợ vĩnh viễn thoát không ra?”. Vũ
Duệ sửng sốt hỏi.
“Ha ha, ta không có nắm chắc sẽ đi vào nơi nguy hiểm? Chưa nói tới thời gian
vẫn còn, dù cho hiện tại thời gian đã hết, ta cũng có thể dễ dàng thoát khỏi
đây, ngươi tin không?”. Vũ Minh cười nhạt nói.
“Ngươi ở đâu ra tự tin? Mặc dù đây không phải là Vũ Trụ Hải, nhưng là nơi này
đã bị quy tắc trói buộc, ngươi là không có cách nào thoát ra, trừ khi ngươi…”.
“Trừ khi ta nằm ngoài quy tắc, đúng không? Ha ha”. Vũ Duệ chưa dứt lời Vũ Minh
liền lên tiếng.
“Ý ngươi là…”.
“Mặc dù ta không biết quy tắc rốt cuộc trói buộc nơi này dùng lực lượng bao
lớn, nhưng là ta biết cũng không phải cỡ nào mạnh mẽ. Ngươi cũng đừng quên, ta
là đã nằm ngoài vận mệnh trói buộc, hơn nữa nữ nhân của ta lại là tương lai
Vận Mệnh Nữ Thần”.
“Ngươi lại…”. Vũ Duệ có chút bực bội, chỉ là nói chưa hết liền tiếp tục bị cắt
ngang.
“Ngươi chờ ta nói xong đã. Mặc dù đời trước Vận Mệnh Nữ Thần nói ta đã không
còn bị vận mệnh khống chế, nhưng là ngươi nghĩ ta thật tin tưởng sao? Nói
không chừng ta vào đây cũng là 1 loại vận mệnh, không chừng ta hành động tiếp
theo dù cho nhận định rằng nằm ngoài vận mệnh, nhưng ai biết được rằng hành
động đó lại không phải là vận mệnh đâu?”.
“Mặc dù ta là không tin tưởng hoàn toàn bản thân thoát khỏi vận mệnh, nhưng là
ta biết bản thân đã trở thành 1 loại dị số, vận mệnh mặc dù ảnh hưởng ta,
nhưng là không cách nào khống chế ta. Hơn nữa, Chiêu Hy nàng là thừa hưởng
toàn bộ Vận Mệnh Nữ Thần ký ức”.
“Mà khi nàng rời đi, cũng không hề nói gì về những thứ ta nên đề phòng hay cẩn
thận. Ta hiểu rõ nàng, nếu thật ta sẽ xảy ra việc gì, nàng sẽ để lại ám chỉ,
dù cho tính cách nàng thay đổi, mục tiêu nàng thay đổi, nhưng bản chất của
nàng vẫn không thay đổi”.
“Mà nàng lại không hề khuyên can hay cho ta ám chỉ gì, như vậy chỉ có 2 khả
năng xảy ra. Thứ nhất là ký ức của Vận Mệnh Nữ Thần đời trước không tồn tại ta
sẽ xuất hiện tại đây, thứ 2 là có tồn tại nhưng chính là không có nguy hiểm
tới tính mạng”.
“Ta càng nghiêng về khả năng thứ 2, khả năng thứ 1 rất thấp, dù sao, nếu ta đã
nhảy ra khỏi vận mệnh trói buộc, thì ai sẽ đặt cược niềm tin vào ta? Ta còn
không tin bà ta lại vô tư kính dâng như thế”.
“Hơn nữa, dù cho thật có nguy hiểm, ta trực tiếp mang theo Lâm Dũng cùng Phong
Tuấn Thần chui vào vũ trụ nhỏ là được. Ngươi cũng đừng quên, vũ trụ nhỏ mới là
thật sự nằm ngoài quy tắc trói buộc”. Vũ Minh nhàn nhạt nói.
“Ngươi… ta còn thật không ngờ, ngươi tâm tư lại sâu đến vậy”. Vũ Duệ nghẹn
lời, sau đó thở dài nói.
“Không phải ta tâm tư sâu, mà là ngoại trừ 1 số người, ta sẽ không đặt niềm
tin tuyệt đối vào người khác, nhất là những kẻ mang đến cho ta lợi ích, trên
đời này làm gì có bữa ăn nào là miễn phí?”.
“Vậy nếu như tình trang bết bát nhất xảy ra, ngươi mang theo 2 tên kia vào vũ
trụ nhỏ rồi sẽ thế nào? Cũng không thể cả đời đều ở bên trong đi?”.
“Ngươi là đang giả ngu sao? Trực tiếp xuất ra hồn thể, đi tìm U Minh Hoa, sau
đó tu luyện. Trong vũ trụ nhỏ nhưng là có thể gia tốc thời gian, ta còn không
tin, hao phí vài năm còn không đạt tới cấp độ phá vỡ phong ấn nơi này”. Vũ
Minh cười lạnh nói.
Vũ Duệ há hốc mồm, nói không ra được 1 câu. Hắn vậy mà phản bác không được,
chưa từng thấy ai vô sỉ như Vũ Minh bây giờ, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy Vũ
Minh 1 mặt này.
Nơi này bị quy tắc trói buộc, vào đây phải dựa theo quy tắc đến tiến hành,
nhưng là Vũ Minh chơi không lại, trực tiếp rụt đầu vào trong mai rủa của mình,
chờ đợi thời gian phản kích.
Ngươi mẹ nó không mất mặt sao? Vũ Đế uy danh đâu rồi? Đảm lược dám cùng đại
đạo nhất chiến đâu rồi?.
“Kiếp trước bài học ta nhưng là còn rất khắc sâu, ngươi cho rằng dựa vào đảm
phách cùng 1 chút thực lực của ta bây giờ liền có thể khiêu chiến quy tắc? Đây
là chịu chết, là ngu ngốc”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Ngươi… ngươi đọc được suy nghĩ của ta?”. Vũ Duệ giật mình hỏi.
“Ha ha, ta nhưng là chủ nhân thật sự của vũ trụ nhỏ, ta nếu thật sự muốn,
ngươi sẽ giấu diếm được ta? Nếu không phải biết rõ ngươi cũng không có ý đồ
xấu gì, thì ta đã sớm đem ngươi nhốt lại rồi, dù cho hiện tại không cách nào
xử lí ngươi, nhưng là giam ngươi lại, tước đoạt quyền lợi của ngươi không có
chút vấn đề gì”. Vũ Minh bá khí nói.
Ngoài miệng nói thế, nhưng là trong lòng hắn sớm đã cười lớn rồi. Bởi vì những
điều vừa rồi hắn cũng chỉ mới vừa biết được, nhưng là đáng tiếc…
“Ngươi là đang khôi hài sao? Còn tước đoạt quyền lợi của ta? Giả bộ còn rất
giống a. Nếu không phải biết rõ ngươi tính cách, ta còn thật bị ngươi lừa gạt,
hơn nữa ngươi lỗ thủng nhưng là rất lớn. Ta nhưng là cùng vũ trụ nhỏ triệt để
dung hợp cùng 1 chỗ, thiếu ta thế giới này có thể do ngươi đến vận hành, nhưng
là chắc chắn sẽ sớm bị diệt vong. Đừng quên ta là thiên đạo, 1 chút điều này
ta là biết tới. Ngươi cho rằng lừa được ta?”.
“Hơn nữa, mẹ nó chứ, còn không phải vừa rồi vũ trụ nhỏ có chút mở rộng, ngươi
là chủ nhân nên nhận được 1 chút tin tức mới biết được, chứ không 1 kẻ lười
chảy thây chảy mỡ như ngươi, đến cả nghiên cứu 1 chút công năng vũ trụ nhỏ
cũng không muốn còn đòi lừa qua ta? Ha ha, đợi thêm vài năm nữa đi”. Vũ Duệ
khinh bỉ nói.
Vũ Minh gương mặt nhất thời có chút vặn vẹo. Vừa rồi vũ trụ nhỏ của hắn quả
thật là mở rộng ra 1 chút, mà hắn cũng nhận được 1 chút tin tức này, hắn còn
cho rằng chỉ mình hắn biết đâu, ai ngờ ngay tại chỗ bị Vũ Duệ vả mặt.
Thật mất mặt a.
Đau không?.
Vũ Minh phẳng phất như đang nhìn thấy Vũ Duệ đắc ý đứng đó nhìn lấy mình,
gương mặt bỉ ổi, ánh mắt khinh thường đứng đó hỏi mình mặt đau không. Hơn nữa
cái kia tiếng cười…
Nghe được tiếng cười của Vũ Duệ, Vũ Minh có 1 loại xúc động muốn vào trong vũ
trụ nhỏ lộng chết con hàng này.