Đáng Sợ Phệ Huyết Trùng


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

(PS: 10 ngày qua ta suy nghĩ rất nhiều, ban đầu viết truyện này chủ yếu là do
bốc đồng, nhưng 1 tháng gần đây lại luôn muốn viết lấy 1 quyển Hàn Ngu, dù sao
ta đối với Hàn Ngu văn có 1 loại cố chấp rất lớn, cho nên liền lâm vào lưỡng
lự. Có nên drop bộ này viết Hàn Ngu, hay là viết tiếp? Trải qua 10 ngày suy
nghĩ, ta trong lòng có chút bỏ không được. Cho nên, tiếp tục kiên trì viết đến
end đi. Từ hôm nay liền sẽ đổi mới bình thường, ngày 1 hoặc 2c. Hi vọng các
ngươi ủng hộ, cùng nhau cố gắng viết xong bộ này)

Cũng không trách Phong Tuấn Thần như thế, dù sao có khả năng chế tạo 1 chiếc
thuyền như thế tốn kém cực kỳ khổng lồ, con thuyền phải đạt Địa cấp trở lên
mới có thể luyện thành pháp khí, nếu không thì không có cách nào luyện chế.

Điều đáng tiếc duy nhất là kỹ thuật hiện tại cũng chưa làm ra được không gian
trang bị có thể chứa đựng 1 con thuyền lớn như thế, nếu không thì cũng không
cần thiết phải tạo thuyền bằng nguyên liệu quý giá, trực tiếp mang 1 con
thuyền bình thường ra dùng, gặp ma thú trực tiếp thu vào không gian trang bị
sau đó bay lên cao né tránh 1 chút là được.

Bước lên trên hòn đảo, đám người liền bị mặt đất làm buồn nôn vô cùng. Bởi vì
nơi này giống như 1 đám bùn lầy, đạp xuống liền ngập qua mắt cá chân, thật vô
cùng khó chịu.

Vũ Minh ầm thầm quan sát xung quanh, hắn có thể cảm nhận rõ ràng trọng lực tại
đây so với bên ngoài cũng không khác chút nào, nhưng chính là không cách nào
bay lên được.

Điều này làm hắn vô cùng kỳ quái. Vốn dĩ, theo lẽ hiểu biết của hắn, trọng lực
càng lớn ảnh hưởng tới sự phi hành cũng càng lớn, nhưng tại đây lại không hề
có áp lực từ trong lực mang lại, lại không cách nào bay lên.

Nếu nói có trận pháp thì cũng không đúng, bởi vì trận pháp là không cách nào
làm được điều này, trừ khi là ảo cảnh. Nhưng hắn biết tất cả đều là chân thật,
cho nên hắn mới kỳ quái.

Xung quanh cây cối tràn ngập 1 màu tro bụi, giống như cả hòn đảo mới bị cháy
rụi xong, cùng với việc mặt trời bị mây che mất càng làm cho không khí tại đây
thêm rùng rợn, giống như nơi này đã trải qua 1 kiếp nạn nào đó vô cùng kinh
khủng.

“Nơi này xảy ra chuyện gì?”. Phong Tuấn Thần đưa tay nắm lấy 1 chiếc lá trên
cây quan sát, nhưng vừa cầm vào chiếc lá liền hóa thành tro bụi, hắn nhịn
không được lên tiếng.

“Không biết, chúng ta cũng chưa từng lên đảo bao giờ”. Duke nghe thế khẽ lắc
đầu.

“Ngươi chưa lên?”. Lâm Dũng có chút lớn tiếng hỏi.

“Ta ban đầu không phải nói rồi sao? Chúng ta đến đây là đánh cược tính mạng”.
Duke trừng mắt nói.

“Vậy ngươi nói cái gì mà nhân số ít nhân số nhiều là chuyện gì xảy ra? Hiện
tại thế nào? Nơi này cũng có gần 200 người đi?”. Lâm Dũng tức giận chỉ xung
quanh nói.

Bởi vì thuyền không cần thiết phải canh giữ, họ đem toàn bộ thủy thủ đoàn đều
mang theo, cho nên nhân số rất nhiều.

“Ta làm sao biết được? Ban đầu ngươi làm con quái vật kia xuất hiện khiến ta
quên mất chuyện này, hơn nữa ta cũng chỉ là nói, ta cũng chưa từng đặt chân
vào đây làm sao biết được?”.

“Ngươi lấy thông tin từ đâu? Hợp tác với chúng ta mà lại dùng thông tin không
có xác minh? Ngươi mẹ nó muốn chết!”. Lâm Dũng triệt để tức giận, hắn rút ra
đại đao chỉ hướng Duke quát lớn.

“Ngươi muốn thế nào? Ta đều nói người đi vào chưa từng có đi ra, không phải
chết thì là gì? Không đi ra thì làm sao mà biết được chính xác thông tin? Ta
lấy tin tức con đường tuyệt đối chân thật, nhưng mẹ nó muốn chính xác thì đi
hỏi thượng đế đi, ta làm không được”. Duke cũng phát hỏa.

Ầm!

Đột nhiên Vũ Minh tung ra 1 quyền, trực tiếp đánh mạnh vào gáy Lâm Dũng làm
hắn tại chỗ té xuống. Biến cố diễn ra khiến đám người không kịp phản ứng.

Chỉ thấy Vũ Minh rút ra chủy thủ, nhanh chóng hướng về phía cổ Lâm Dũng chém
xuống.

“Ngươi làm gì?”. Phong Tuấn Thần sợ hãi lao tới muốn ngăn cản, nhưng tốc độ Vũ
Minh quá nhanh, hắn có lòng nhưng không có lực.

Đám người Duke cũng giật mình, lập tức rút vũ khí cảnh giác nhìn Vũ Minh.

Vốn tưởng rằng Lâm Dũng chết chắc, nhưng là chủy thủ chỉ sượt nhẹ qua cổ Lâm
Dũng tạo thành 1 vết rách nhỏ ngay bên cổ, Vũ Minh tay hóa chưởng đánh mạnh 1
phát vào cổ Lâm Dũng, 1 vệt máu bắn ra ngoài, Vũ Minh bàn tay nắm chủy thủ
nhanh chóng hướng về đó chém 1 cái.

Ngay sau đó là 1 âm thanh chói tai vang lên, giống như là 2 mảnh kim loại va
chạm vào nhau như thế, vô cùng chói tai.

Vệt máu giống như bị đông lại, bị chủy thủ của Vũ Minh chém làm 2 rơi xuống
đất.

“Ngươi… đây là…”. Tử Thiên vốn muốn nói gì, nhưng trong nháy mắt phân tích
hành động vừa rồi của Vũ Minh, hắn ánh mắt nhìn về phía vệt máu kia, đôi mắt
hiện lên vẻ khiếp sợ cùng không dám chắc.

“Phệ Huyết Trùng”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Phệ… Phệ Huyết Trùng?”. Duke nhãn cầu trừng thật lớn, hiển nhiên hắn có nghe
qua danh hào của loài ký sinh trùng này.

Vũ Minh cũng không trả lời, hắn nhanh chóng lấy ra 1 bình rượu. Cái này là đơn
thuần rượu, không có bất kỳ tác dụng tu luyện nào, hơn nữa lại là loại rượu
cực kỳ mạnh. Một giọt liền có thể khiến 1 tên Hợp Đạo cảnh trực tiếp say mê
man bất tỉnh 7 ngày.

Đương nhiên trên thị trường là không có bán, có cũng chỉ là loại đã trải qua
pha loãng, hơn nữa giá tiền cực kỳ đắt đỏ. Dù sao cái gọi là mua say, đối với
võ giả mà nói thật vô cùng phiền phức. Đa phần tới nói, nếu trong lòng có
chuyện không vui, 1 số người lựa chọn cùng ma thú chém giết, 1 số người khác
lại muốn giải sầu. Cứ thể loại rượu này liền ra đời.

Vũ Minh hắn lấy ra rượu này, đơn giản vì bên trong rượu có tác dụng trừ độc
rất cao.

Phệ Huyết Trùng là 1 loại ký sinh trùng cực kỳ đáng sợ, nó thân thể là trong
suốt, không cách nào phát hiện, thân thể lại không có nhiệt độ cho nên dù có
kính tầm nhiệt cũng không tìm được nó vị trí. Chỉ có thể phát hiện nó khi nó
ký sinh vào cơ thể vật chủ.

Nó dùng huyết làm thức ăn, cơ thể ban đầu của nó chỉ có 1 milimet, càng thôn
phệ nhiều huyết dịch liền trở lên càng lớn. Ban đầu nó sẽ không ngay lập tức
công kích vật chủ, mà từ từ ảnh hưởng tới tính cách vật chủ, khiến vật chủ trở
nên vô cùng táo bạo cùng thị huyết, đây mới là điểm đáng sợ nhất của Phệ Huyết
Trùng.

Bởi vì khi vật chủ trở nên táo bạo cùng thị huyết sẽ không cách nào có tâm tư
chú ý tới nó, khi đó nó liền có thể từ từ chậm rãi thôn phệ lấy huyết dịch của
vật chủ.

Ban đầu Vũ Minh cũng không có phát hiện, nhưng là cơ thể hắn đột nhiên nóng
lên, sau đó sinh mệnh lực tự động bổ sung, mà hủy diệt năng lượng cũng tiết ra
1 chút xíu lao xung quanh cơ thể hắn. Lúc này hắn mới phát hiện bản thân bị
Phệ Huyết Trùng ký sinh.

Vì thế hắn mới phát hiện, Lâm Dũng cũng vì thế mà trở nên táo bạo cùng thị
huyết, nếu không, với tính cách của Lâm Dũng cũng sẽ không vì hành hạ 1 con
lợn, nhìn nó thống khổ mà vui sướng.

Mà 1 khi phát hiện Phệ Huyết Trùng, cái này liền đơn giản. Vũ Minh vừa rồi 1
quyền đánh vào gáy Lâm Dũng khiến cho phần gáy của hắn máu huyết ngưng kết,
chính là muốn dụ dỗ Phệ Huyết Trùng tiến đến.

Phệ Huyết Trùng có rất nhỏ trí tuệ, nó cần huyết dịch lưu thông bình thường,
mà Vũ Minh 1 quyền kia liền khiến nó chú ý, cho nên nó liền chạy tới muốn làm
khai thông huyết dịch bị tắc nghẽn.

Vũ Minh tạo ra vết thương tại cổ của Lâm Dũng chính là chờ Phệ Huyết Trùng
tiến tới liền đánh nó ra ngoài. Chỉ là hắn không nghĩ tới Phệ Huyết Trùng vậy
mà hấp nhiều như thế máu huyết của Lâm Dũng, từ 1 milimet liền trở thành dài
hơn 10cm, điều này làm hắn có chút không ngờ.

Mà Phệ Huyết Trùng bị công kích sẽ để lại 1 loại độc tố tan huyết, khiến cho
vết thương không cách nào khép lại cùng liên tục chảy máu. Mà loại rượu kia
vừa vặn có thể hóa giải loại độc tố này, cực cao nồng độ cồn trực tiếp diệt
sát đi độc tố trên miệng vết thương của Lâm Dũng.

Sở dĩ Vũ Minh không có nói trước, đó là vì hắn nhìn ra Lâm Dũng đã có chút mất
lí trí.

“Không cần ta dạy các ngươi chứ?”. Vũ Minh liếc nhìn Tử Thiên 1 cái nói.

Tử Thiên minh bạch ý tứ của Vũ Minh, hắn khẽ gật đầu. Sau đó bàn tay nắm lại,
đánh xuống trên tay mình 1 quyền. Cũng đồng thời dùng dao cắt 1 vết nhỏ trên
tay, ngay sau đó hắn liền thấy trên tay có 1 vệt trắng dài khoảng hơn 1cm di
chuyển tới, hắn không chút do dự vận lực đẩy thứ bên trong cơ thể bay ra
ngoài. Đồng thời cũng giết luôn Phệ Huyết Trùng khi vừa mới chui ra.

Duke cùng Chad giật mình 1 cái, họ thật không hiểu được rốt cuộc Tử Thiên từ
khi nào bị Phệ Huyết Trùng ký sinh, lại nhớ tới vừa rồi lời nói của 2 người,
họ không tự chủ được rùng mình 1 cái.

“Tuấn Thần!”. Vũ Minh đột nhiên hét lớn, bởi vì hắn nhìn thấy phía sau Phong
Tuấn Thần, 1 tên thủy thủ đoàn rút ra vũ khí đánh lén hắn.

Phong Tuấn Thần bị tiếng hét của Vũ Minh làm giật mình, nhưng là ngay sau đó
hắn liền cảm giác được phía sau rét lạnh, hắn bản năng mở ra hộ thể chân
nguyên.

Coong!

Tiếng vũ khí va chạm với hộ thể chân nguyên, Phong Tuấn Thần may mắn thoát
được 1 mạng.

Vũ Minh trong nháy mắt liền động, hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao ra, đánh ngất
xỉu toàn bộ thủy thủ đoàn của hắn. Mà đám người Duke thấy thế cũng biến sắc,
lập tức quay người lại, lại phát hiện không biết từ lúc nào, thủy thủ đoàn của
họ đôi mắt đã đỏ lên.

Đây là biểu hiện đã đánh mất lí trí.

Vũ Minh liếc mắt nhìn 1 cái, do dự 1 chút sau đó liền ra tay hộ trợ đám người
Duke đánh gục toàn bộ thủy thủ đoàn.

Dù sao toàn bộ đều là yếu gà, thực lực yếu đến đáng thương, xử lí cũng cực kỳ
đơn giản.

Lúc này Phong Tuấn Thần cũng đã ép ra trong người Phệ Huyết Trùng, hắn gương
mặt đã có chút tái nhợt.

“Đừng có ngồi đó, mau giúp đỡ chút”. Vũ Minh âm thanh có chút lớn làm Phong
Tuấn Thần có chút giật mình, sau đó liền hiểu rõ Vũ Minh muốn nói cái gì.

Sau 5 phút, Vũ Minh, Phong Tuấn Thần cùng đám người Duke cũng bức ra được toàn
bộ Phệ Huyết Trùng trên người đám thủy thủ đoàn đồng thời cũng khử độc cho họ.
Mà đáng tiếc rằng bên Vũ Minh, có 5 người đã bị Phệ Huyết Trùng hấp sạch huyết
tại tim, trực tiếp chết tại chỗ.

Mà thủy thủ đoàn của đám người Duke cũng chết mất 1 nửa.

“Ta đây là làm sao?”. Lâm Dũng lúc này đột nhiên tỉnh lại, hắn bàn tay xoa lấy
gáy mình, mơ màng hỏi.

Chỉ là nhìn lên, thấy toàn bộ đám người, ngoài Vũ Minh ra, ai nấy đều gương
mặt tái nhợt ngồi trên mặt đấy, xung quanh có từng đạo vết máu làm hắn có chút
sững sờ.

“Chuyện gì xảy ra?”. Lâm Dũng ngẩn người hỏi.

“Ngươi không nhớ?”. Phong Tuấn Thần lên tiếng.

“Nhớ cái gì? Ta vừa rồi… Vũ Minh, ngươi đánh lén ta?”. Lâm Dũng lúc này cũng
nhớ lại, nhưng cũng không có tức giận, chỉ là khó hiểu hỏi.

“Phải, ngươi bị Phệ Huyết Trùng ký sinh. Không chỉ ngươi, toàn bộ chúng ta đều
bị”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Cái gì?”. Lâm Dũng giật bắn người, hắn nhìn lấy xung quanh, thấy hơn phân nửa
người đã chết, hắn tâm có chút lạnh.

May mắn.

“Ta hiện tại cuối cùng cũng biết, vì cái gì những người tiến vào quần đảo Ác
Ma liền không có 1 cái trở ra. Vũ Minh, cám ơn ngươi”. Duke nhìn Vũ Minh nói.

Hắn biết rõ Phệ Huyết Trùng đáng sợ, tuy rằng chỉ cần phát hiện liền có thể
sống, nhưng là nếu không có Vũ Minh nhắc nhở, họ thật có thể sống? Điều đó kết
quả gần như bằng không. Cho nên hắn biết, mạng của toàn bộ bọn họ là Vũ Minh
cứu. Tuy rằng không biết vì cái gì Vũ Minh lại phát hiện Phệ Huyết Trùng,
nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng hắn đối với Vũ Minh cảm kích.

“Đã hợp tác thì nếu có chuyện, trong khả năng ta sẽ giúp. Còn hi vọng các
ngươi cũng đừng có nảy sinh tâm tư gì”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

Tuy lời nói cực kỳ khách khí, lại có chút nhượng bộ lấy lòng, nhưng là Duke
cùng Tử Thiên lại nghe ra, đây là trần trụi uy hiếp.

Vũ Minh đã có thể phát hiện Phệ Huyết Trùng, đồng thời cũng hào phóng giúp đỡ
họ, nếu họ nổi lên tâm tư mưu đồ gì không phải với đám người Vũ Minh, như vậy
Vũ Minh sẽ không chút do dự đối với họ ra tay.

Đây chính là ý của Vũ Minh muốn nói.

Tuy nhiên Tử Thiên lại cảm thấy Vũ Minh đang muốn nói chính là cho hắn nghe.
Trong lòng hắn có chút kinh dị, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài.

“Lâm Dũng, ngươi gần nhất có phải gặp chuyện gì?”. Vũ Minh nhìn Lâm Dũng nhíu
mày nói.

“Hả?”. Lâm Dũng có chút không hiểu.

“Nếu không có chuyện gì, vì cái gì Phệ Huyết Trùng có thể ảnh hưởng tâm lý
ngươi nhanh như thế? Với thực lực của ngươi, dù bị ảnh hưởng cũng không có
nhanh như thế đi?”.

“Không có gì, chỉ là quá mức mệt mỏi thôi”. Lâm Dũng lắc đầu nói.

“Không muốn nói coi như xong, nhưng là ngươi nên chú ý 1 chút, nơi này không
phải liên bang, cũng không phải võ giả liên minh, minh bạch?”.

“Minh bạch”. Lâm Dũng gật đầu nói.

“Được rồi, nghỉ ngơi chút đi, 1 lát tiếp tục lên đường”.

Bởi vì đám người hiện tại bị bệnh “thiếu máu”, cho nên cần nghỉ ngơi 1 lúc hồi
phục, nếu không gặp phải ma thú hay quái vật nào, họ chiến đấu được hay không
cũng là điều khó nói.


Chúa Tể Vũ Trụ - Chương #253