Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠
“Ngươi cái gì ngươi? Ta nói không đúng?”. Lâm Dũng đắc ý nói.
“Hừ. Đó là nhân loại các ngươi vấn đề. Nhân Ngư tộc bọn ta tuổi thọ trung bình
là 1500 năm. Mà các ngươi bất quá chỉ có 100 năm. Ta bất quá mới sống 1 phần 3
cuộc đời, chỗ nào già?”. Elise trừng mắt nói.
Ta đi.
Như thế cũng được? Gương ép giải thích sao?.
“Ha ha, bằng tuổi ngươi người khác chắc có con cháu thành đàn rồi. Mà ngươi
đây?”. Lâm Dũng khinh khỉnh nói.
“Ngươi muốn chết”. Elise tức giận nói.
“Nha, nha. Ta thật sợ a. Đến đánh ta a. Sống từng này tuổi chỉ mới có Dung
Linh cảnh, mất mặt không? Ta nếu là ngươi đã sớm tự sát khỏe”.
“Nếu không phải do phong ấn, ta đã sớm đem nhân loại các ngươi toàn diệt”.
Elise lạnh lùng nói.
“Nếu cái gì nếu. Trên đời này làm gì có nhiều cái nếu như vậy. Hơn nữa, nếu
thật không có phong ấn, các ngươi sớm đã bị ma thú diệt. Còn có thể đứng trước
mặt ta nói chuyện? Buồn cười”. Lâm Dũng châm chọc nói.
“Ngươi…”.
“Các ngươi đủ a?”. Vũ Minh nhịn không được lên tiếng.
“Không phải do ta”. Lâm Dũng nhún vai nói.
“Các ngươi thật đúng là 1 cặp oan gia”. Phong Tuấn Thần thâm ý nói.
“Oan gia là cái gì?!”. Elise ngẩn người đáp.
“...”. Lâm Dũng.
Oan gia ngươi cái đại đầu quỷ.
Ngươi mới là oan gia. Cả nhà ngươi mới là oan gia.
Lâm Dũng làm sao nghe không ra được ẩn ý trong lời nói của Phong Tuấn Thần.
Đây là đang biến tướng nói hắn cùng Elise hợp đôi sao? Ta khẩu vị cũng không
mặn như thế. Người ta nhưng là Nhân Ngư, ta là nhân loại a.
“Khụ khụ. Tình yêu không phân chia tuổi tác… bao quát chủng tộc”. Vũ Minh
giống như biết được suy nghĩ của Lâm Dũng như thế, hắn nhẹ ho 2 tiếng rồi nói.
Elise nghe thế liền hiểu. Gương mặt nhất thời đỏ lên, đương nhiên là do tức
giận chứ không phải do xấu hổ. Nàng nhìn Vũ Minh bằng ánh mắt như muốn giết
người như thế.
“Được rồi, đừng nhìn. Nhìn nữa coi chừng rớt tròng mắt”. Vũ Minh cười nói.
“Hừ. Dơ bẩn nhân loại”. Elise hừ 1 tiếng nói.
“Tuy ta không cùng nữ nhân tranh chấp. Nhưng nếu như từ miệng ngươi ta nghe
được 1 câu ‘nhân loại dơ bẩn’ nữa thì ta không ngại đem ngươi giết đâu”. Mặc
dù Elise nói nhỏ, nhưng là Vũ Minh mấy người đều nghe thấy.
Elise nghe thế quay qua muốn nói gì đó nhưng thấy ánh mắt từ vui đùa biến
thành lạnh như băng của Vũ Minh. Nàng khẽ rùng mình 1 cái, nhưng là nàng lại
không muốn nhận thua, thế là trừng mắt nhìn Vũ Minh lớn giọng nói.
“Đến a. Giết ta a”.
Vũ Minh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn lấy nàng, sát khí của hắn dần tỏa ra.
Cảm nhận thấy loại kia khủng bố sát khí, Elise tâm dần lạnh xuống, hàn khí dần
nổi lên, lưng đổ ra mồ hôi. Cái này sát khí quá kinh khủng, nếu không phải do
tính cách quyết không chịu thua của nàng chỉ sợ nàng đã sớm né tránh ánh mắt
của Vũ Minh.
Cái kia ánh mắt quá dọa người. Ánh mắt không chứa lấy 1 chút nhân tính nào,
thuần túy sát khí, lạnh như băng, giống như Vũ Minh hắn nhìn không phải là
sinh vật sống, mà là 1 xác chết như thế.
Cứ thế giằng co 1 lúc, Vũ Minh mới thu lại sát khí.
“Quên đi”.
Elise nhẹ thở ra 1 hơi, vừa rồi nàng kém chút liền sụp đổ. Mà Phong Tuấn Thần
cũng đổ mồ hôi 1 trận, mặc dù biết Vũ Minh hẳn là sẽ không ra tay, nhưng là
sát khí kia tỏa ra làm hắn cũng nghi ngờ điều này.
“Mau mau dẫn đường đi. Đừng quên Triton quốc vương kêu ngươi dẫn chúng ta đi
thăm quan Atlantis”. Lâm Dũng thúc dục nói.
“Được, đi theo ta”. Elise liếc nhìn Vũ Minh 1 cái rồi nói.
Vũ Minh mấy người đi theo sau Elise đi tới 1 chỗ cao nhìn xuống dưới. Nơi này
có thể nhìn thấy được 1 phần thành phố, tuy rằng rất đẹp, nhưng Vũ Minh cảm
thấy vẫn còn thiếu thiếu thứ gì đó. Hơn nữa thành phố này cũng có nhiều nơi có
chút tối tăm, nhìn không rõ nơi đó là gì.
“Chờ 1 chút, cũng sắp đến giờ rồi”. Elise lạnh nhạt nói.
Vũ Minh mấy người nghe thế cũng không lên tiếng, lẳng lặng đứng đó chờ đợi.
Khoảng 10 phút sau…
Bụp.
Một tiếng vang lên. Toàn thành phố bỗng nhiên vụt sáng.
Lấp lánh như kim cương, như nữ vương ngồi trên vương tọa nhìn xuống nhân sinh.
Tốt a. Phía trên là ta biên.
Thực tế, giống như đứng trong đêm tối, đột nhiên ánh đèn lóe lên như thế, rất
chói mắt.
Sau vài giây ngắn ngủi, Vũ Minh mấy người nhìn thấy rõ trước mắt cảnh vật.
Đẹp.
Thật sự quá đẹp.
Nơi này giống như là Kinh Đô Ánh Sáng như thế. Đủ loại màu sắc ánh đèn, đủ
loại trang trí xinh đẹp. Tuy rằng rất sáng chói, nhưng lại không có chút nào
cảm giác không hài hòa. Mà ngược lại cảm giác hết sức dễ chịu, hết sức đẹp đẽ.
Thật khó để rời tầm mắt khỏi nơi này.
Ngay cả đường đi cũng phát sáng, quả thật là xinh đẹp tới mức hoàn mỹ.
“Thế nào? Atlantis không tệ đúng không?”. Elise nhìn thấy mấy người Vũ Minh
ngẩn người ở đó khẽ đắc ý nói.
“Có 1 câu nói, nam nhân chỉ cần nhìn mỹ nhân cũng đủ đem phiền não ném ra khỏi
đầu, hơn nữa còn có thể dưỡng mắt. Hiện tại ta biết thêm 1 câu, chỉ cần nhìn
Atlantis cũng đủ đem hết thảy xinh đẹp màu sắc hoàn mỹ cùng ánh sáng hòa làm
một”. Lâm Dũng cảm thán nói.
“Nếu không phải cùng quốc vương các ngươi ký kết khế ước, ta thật nhịn không
được đem nơi này chiếm làm của riêng”. Vũ Minh nói.
“Thật xinh đẹp”. Phong Tuấn Thần kinh ngạc nói.
“Vậy cũng chưa là gì, các ngươi nhìn lên trên đầu xem”. Elise cười nói.
Đám người theo bản năng nhìn lên.
“Mả mẹ nó. Cái này… cái này…”. Lâm Dũng nhịn không được chửi tục 1 câu.
“Cái này cũng quá khoa trương đi”. Phong Tuấn Thần gương mặt so với Lâm Dũng
cũng không khá hơn chút nào. Mà Vũ Minh cũng kinh ngạc không thôi.
Nơi này quả thật quá ảo diệu, quá huyễn tưởng. Dù cho hắn kiếp trước, chứng
kiến cảnh đẹp cũng rất nhiều, nhưng là so với nơi này thì kém đi rất nhiều.
Hơn nữa tại đây hắn cảm nhận được 1 loại gọi là tự nhiên, mà những nơi khác
hắn chỉ thấy được khoa huyễn kỹ thuật, hoàn toàn không có chút nào tự nhiên
cảm giác.
Hắn thấy được cái gì?.
Trên trời… chính xác hơn là phía trên đỉnh đầu hắn bơi lấy hàng ngàn sinh vật
biển, tất cả đều là thuần sinh vật biển, không phải ma thú chủng loại kia. Nào
là cá đuối, cá mập, cá heo, các loại thực vật… tuy rằng hình thế có chút khoa
trương nhưng là hình dạng lại không khác chút nào mấy trăm năm trước.
Phải biết những thứ này họ đều được học lấy, cái gì tiến hóa, cái gì biến đổi
gen… hơn nữa còn có cả hình ảnh minh họa, muốn không nhận ra được những thứ
này cũng khó.
Mà càng kinh dị hơn là…
Đám sinh vật biển kia vậy mà lại biết phát sáng.
Trên lưng, trên vây đều có ánh sáng phản chiếu lại tạo thành 1 khung cảnh cực
kỳ hoành tráng.
“Atlantis bị phong ấn, nhưng sinh vật xung quanh cũng bị phong ấn theo. Ban
đầu chỉ có Nhân Ngư chúng ta mới có thể chứng kiến cảnh vật như này do có đôi
mắt đặc biệt, nhưng là theo thời gian, bị giam dưới đáy biển, sau nhiều thế
hệ, chúng dần dần biến hóa, tự động hấp thu lấy ánh sáng xung quanh, sau đó
truyền lại mới tạo nên cảnh tượng thế này”. Elise nhìn ra đám người Vũ Minh
nghi hoặc liền mở miệng giải thích.
“Nơi này thật không tệ, dùng làm nơi nghỉ dưỡng quả thật là 1 loại sung sướng
cảm thụ”. Vũ Minh gật đầu nói. Nói xong hắn liền hơi ngẩn ra 1 chút. Nếu như
nhân loại cùng Nhân Ngư kết minh, như vậy xây dựng nơi này thành nơi nghỉ
dưỡng cũng không phải là điều vô căn cứ.
Đám người bọn hắn cái gì cũng thiếu, nhưng chỉ riêng thiếu tiền là không
thiếu. Xem ra cần phải có 1 chút kế hoạch cho cái này, nếu quả thật thành
công, chỉ sợ sẽ đem lại cho họ 1 khoản tài phú khổng lồ.
Vèo vèo.
Trên bầu trời bỗng nhiên bay qua những chiếc phi thuyền làm hấp dẫn sự chú ý
của mấy người Vũ Minh.
“Nơi này các ngươi còn có thể lái phi thuyền?”. Lâm Dũng kinh ngạc nói.
“Cũng không hẳn. Lái phi thuyền tại đây rất nguy hiểm, nếu như ở trong đại
đương thì không ai quản. Có lẽ là mấy tên con cháu hoàng tộc”. Elise nói.
“Xem ra ở nơi nào cũng vậy. Có đặc quyền quả nhiên khác biệt”. Vũ Minh cười ha
hả nói.
“Nhân loại các ngươi cũng thế?”. Elise kinh ngạc hỏi. Nàng nhưng là biết rõ
nhân loại thế giới, biết được chế độ chính quyền, cũng không phải do hoàng tộc
đứng đầu, làm sao lại có đặc quyền như thế đây?.
“Cũng không kém bao nhiêu đâu. Dù sao chỉ cần có tiền cũng quyền, chỉ cần
không gây hại cho ai thì ngươi muốn làm gì cũng được, phía trên cũng nhắm 1
con mắt, mở 1 con mắt xem như không có chuyện gì xảy ra. Đây vốn là xã hội bản
chất”. Lâm Dũng nhún vai nói.
“... Được rồi, để ta dẫn các ngươi đi xem đồi Cleito, trong Atlantis nơi này
cũng chỉ còn nơi đó là có cái để xem. Còn lại cần phải ra ngoài vòng bảo vệ,
vào trong đại dương”. Elise nói.
“Không phải đâu, ít như thế?”. Phong Tuấn Thần kinh ngạc nói.
“Không phải là ít, mà chẳng qua nơi này là nơi duy nhất được bảo vệ, không có
nước nhập vào. Cho nên cũng chỉ có nhiêu đó. Hơn nữa ai bảo ngươi nơi này liền
là Atlantis toàn bộ? Nếu dựa theo bản đồ tính toán cùng phong ấn phạm vi để
nói, ít nhất cũng phải lớn bằng sa mạc Sahara”. Elise nói.
“Cái gì? Lớn như vậy?”. Lâm Dũng giật mình.
“Ngươi cho rằng đâu? Chỉ bằng dân số hơn 100 ngàn người là có thể thống trị
biển cả? Đừng có đùa. Nơi này sinh vậy đều thuộc quyền cai quản của Atlantis,
hơn nữa trí khôn rất lớn, lại vô cùng nghe lời. Nếu thật chiến đấu, các ngươi
nhân loại dám tiến vào Atlantis, ta đảm bảo chỉ có cường giả có thể sống sót
đi ra”. Elise cười lạnh nói.
“Được rồi, biết các ngươi mạnh, mau mau dẫn đường đi”. Lâm Dũng phất phất tay
nói.
Elise kém chút tức điên, nàng vừa mới khoe khoang 1 chút vũ lực của Atlantis
liền bị Lâm Dũng nói 1 câu liền phá hủy toàn bộ. Hơn nữa cái kia thái độ…
giống như không thèm để Atlantis vào mắt như thế.
“Hừ, vô tri”. Elise hừ lạnh nói 1 câu rồi quay người dẫn đường