Tân Sinh Quy Củ


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

Rất nhanh, Vũ Minh cùng Lâm Dũng liền từ bên trong đi ra.

Thực ra lấy chứng minh thân phận cũng không có gì nhiều, chỉ có 1 cái huy
hiệu, 1 bộ sách giáo khoa cùng 1 tấm thẻ.

Huy hiệu bên trên là hình 1 con sói, cũng có ý nghĩa là đoàn kết, tàn nhẫn,
công bằng. Sói thường đi săn theo bày đàn, tính đoàn kết quan trọng thế nào
cũng không cần nói, muốn thượng vị thì cần chứng tỏ thực lực của bản thân. Nỗ
lực đi săn bao nhiêu thì nhận lấy bấy nhiêu.

Mà võ giả liên minh cũng là như thế.

Hơn nữa tác dụng chủ yếu của cái huy hiệu kia là chứng minh thân phận. Nó là 1
kiểu trang phục, chỉ cần gắn lên người thì sẽ tự động hình thành 1 cái trang
phục đồng phục của cấp bậc đệ tử.

Chỉ cần gia nhập võ giả liên minh là có thể nhận lấy huy hiệu, dù ngươi tại
thế lực nào hay không gia nhập thế lực nào thì cũng có nó. Huy hiệu đều giống
nhau cả.

Tại võ giả liên minh chia làm nhiều loại trang phục khác nhau.

Ngoại môn đệ tử là màu trắng trang phục, nội môn là màu xanh dương, còn chân
truyền là màu đen.

Chỉ khi lên lớp ngươi mới phải mặc đồng phục, còn ngoài ra thì không cần chú ý
nhiều như thế.

Một bộ sách giáo khoa bao gồm 5 quyển, cũng không phải để ngươi học, mà là để
tham khảo.

Trong đó bao gồm công pháp, võ kỹ, kỹ xảo chiến đấu, ma thú tổng hợp, 1 bản
hải đồ.

Sách giáo khoa công pháp là giới thiệu, phận chia từng loại công pháp khác
nhau, điểm số yêu cầu, ưu điểm cùng khuyết điểm. Mà võ kỹ cũng giống như thế.

Ma thú tổng hợp sách là giới thiệu từng loại ma thú, điểm yếu, điểm mạnh, nơi
sinh sống…

Hải đồ là dựa vào vệ tinh vẽ ra, bên trên có đánh dấu lấy những nơi thường có
ma thú cường đại ẩn hiện, hải đảo… toàn bộ đều là những thứ được phát hiện,
kiểm tra qua. Bên trong cũng chưa có người kiểm tra, được đánh dấu bằng điểm
đỏ, nguy hiểm hệ số chưa rõ.

Những thứ này đều là do các cường giả ghi lại.

Cuối cùng là 1 tấm thẻ, nó cũng giống như thẻ ngân hàng, bên trong là điểm của
mình, tại võ giả liên minh, điểm có thể mua được mọi thứ, chỉ cần ngươi có
điểm đủ nhiều, treo thưởng đầu của chưởng môn cũng được. Đương nhiên, có người
dám nhận hay không mới là vấn đề. Và cũng sẽ không có ai ngu ngốc làm như thế.

Hơn nữa, trọng yếu nhất là xác nhận qua thông tin trên đồng hồ đeo tay tránh
trường hợp làm mất huy hiệu đã được xác nhận khi tham gia kiểm tra rồi, cũng
không có gì nữa để làm.

“Xong cả rồi?”. Cung Bắc Hải thấy 2 người Vũ Minh đi ra liền hỏi.

“Chưởng môn, đã xong”. Hạ lão gật đầu nói.

“Ừ, hiện tại các ngươi muốn ở lại tại ngọn núi nào?”. Cung Bắc Hải nhìn Vũ
Minh cùng Lâm Dũng hỏi.

“Có khác biệt sao?”.

“Đương nhiên, tổng cộng có 8 ngọn núi chính, hàng trăm ngọn núi phụ. Ngoại môn
đệ tử sẽ ở những ngọn núi nhỏ bên dưới, ngươi muốn tại vị trí càng cao thì
càng cần dùng nắm đấm tới chiếm lấy”.

“Mà lớn hơn là nội môn đệ tử, họ được sống tại chân núi 8 ngọn núi chính,
chính giữa sẽ dành cho chân truyền đệ tử. Mà trên cùng là nơi của chưởng môn”.

“Càng lên cao nguyên lực mức độ càng nhiều, mà các ngươi hiện tại là chân
truyền đệ tử, có quyền lựa chọn nơi ở trong 8 ngọn núi bất kỳ. Mà nếu được 1
trong những chưởng môn nhận làm đệ tử, thậm chí có thể mỗi tháng có 1 ngày lên
trên đỉnh núi tu luyện”. Cung Bắc Hải giải thích.

“Chẳng lẽ trên núi có mỏ nguyên lực thạch?”. Vũ Minh hơi nhướng mày hỏi.

“Làm sao ngươi biết?!”. Cung Bắc Hải hơi chút bất ngờ.

“Ta muốn hỏi 1 chút, cái ngày cuộc thi giữa các học viện đó, người đến kiểm
tra đoàn tàu của chúng ta có phải người của Hoàng Tuyền Môn không?”. Vũ Minh
đột nhiên đổi chủ đề.

“Để ta nghĩ 1 chút, giống như có chuyện này. Mạc Hồng Phong hắn đồng ý gia
nhập Hoàng Tuyền Môn, để tránh cho xảy ra ngoài ý muốn nên ta để người đến
kiểm tra thoáng 1 phát xem đoàn tàu có vấn đề gì hay không. Sao ngươi hỏi cái
này?”. Cung Bắc Hải nghĩ nghĩ 1 chút rồi nói. Hắn có chút kỳ quái, sao Vũ Minh
lại đổi chủ đề đi hỏi cái này đây?.

“Ha ha, quả nhiên đúng như ta nghĩ”. Vũ Minh cười lớn.

“Làm sao?”. Lâm Dũng cũng kỳ quái hỏi.

“Ngươi nhớ mấy tên lần trước chơi phi kiếm bay đến đoàn tàu sao?”.

“Ừ, nhớ chứ, rất phong cách đây, làm sao?”.

“Rõ ràng là dùng nguyên lực thạch, còn giả trang cái gì phi kiếm? Quả nhiên,
chưởng môn thế nào, đệ tử thế đó”. Vũ Minh cười lớn nói.

Mẹ nó.

Cung Bắc Hải hắn có 1 loại xúc động muốn bóp chết Vũ Minh.

Ngươi mẹ nó đây là đang mắng ta sao?.

Nói ta là đang khoe khoang sao?.

“Ngươi nói thế là thế nào? Ngươi là đang mắng ta hay khoe khoang?”. Cung Bắc
Hải tức giận hỏi.

“Còn không phải sao? Ngươi tưởng ta không biết nguyên lực thạch là dùng làm
trọng lực thất sao? Cả ngọn núi là 1 trọng lực thất cỡ lớn, từ dưới đi lên
càng lên trọng lực càng tăng. Ý ngươi nói chỉ cần nhận ngươi làm đạo sư, làm
sư phụ là có thể tu luyện ở nơi đó sao? Ngươi cho ta là kẻ ngu?”. Vũ Minh
khinh bỉ nói.

Mẹ nó.

Như thế cũng đoán được? Ngươi làm sao không lên trời?.

Vốn tưởng rằng dùng ra lợi ích khi bái sư để dụ dỗ 2 người này, ai dè Vũ Minh
hắn lại khám phá ra bí ẩn trong đó. Phải biết cả ngọn núi đều là 1 gian trọng
lực thất cỡ lớn, ngoại môn đệ tử là không có tư cách hưởng dụng nó.

Chỉ có tại trong núi chính mới có thể sử dụng. Mà từ chân núi đến giữ núi là
trong lực gấp 1 đến 5 lần.

Từ giữa núi là 5 đến 15 lần trọng lực.

Mà đỉnh núi càng lên tới gấp 30 lần trọng lực.

Hắn còn chưa nói ra thứ này đã bị Vũ Minh khám phá. Cái này bảo hắn làm sao
đáp lời?.

“Chọn nơi nào nói nhanh đi, ta không có thời gian ở đây chơi với các ngươi”.
Cung Bắc Hải thẹn quá hóa giận nói.

“Được rồi, vậy thì Hoàng Tuyền Môn đi”. Vũ Minh bĩu môi nói.

“Vậy ta cũng ở nơi đó”. Lâm Dũng cũng lên tiếng.

“Hừ”. Cung Bắc Hải hừ 1 tiếng, phất tay áo quay người bay đi. Nhưng thật ra
trong lòng hắn đã mừng như điên.

Mặc dù Vũ Minh cùng Lâm Dũng cũng không có gia nhập bất kỳ thế lực nào, nhưng
là họ lại sinh sống tại Hoàng Tuyền Môn.

Có thể nói theo cách khác, họ là người của Hoàng Tuyền Môn. Như vậy sau này tỷ
thí giữa các thế lực với nhau, họ sẽ lấy danh nghĩa Hoàng Tuyền Môn tham gia.

Nghĩ tới việc này thôi hắn liền mở cờ trong bụng rồi.

Chỉ là không biết nếu như Vũ Minh nói cho hắn biết về chuyện ra biển du lịch,
không biết hắn có hay không rơi xuống đất.

Vũ Minh cùng Lâm Dũng lập tức bay đi theo. Dù sao hiện tại cũng không biết
đường, nơi này quá lớn, lại không thể dùng thần thức dò xét, đành phải ngoãn
ngoạn mà đi theo sau.

Hạ lão nhìn có chút buồn cười, lần đầu hắn thấy Cung Bắc Hải bị nói tới mức
cãi lại không được. Nhìn gương mặt lúc đen lúc đỏ của hắn liền biết nội tâm
hắn bị đả kích thế nào rồi.

Mà cũng công nhận 2 tên này gan to thật, ngay cả Cung Bắc Hải cũng dám trêu
chọc kiểu đó.

Nhẹ lắc đầu 1 cái, Hạ lão liền đi vào bên trong.

…...

Cuộc tuyển chọn đạo sư rất nhanh kết thúc, cũng chỉ có hơn 10 người được chọn,
những người còn lại toàn bộ đều vào ngoại môn.

Bay tới Hoàng Tuyền Môn, Vũ Minh cùng Lâm Dũng liền cảm nhận được trọng lực
của nơi này. Càng lên cao trọng lực càng lớn.

Tuy nhiên cũng không có ảnh hưởng quá nhiều tới 2 người họ, dù sao cũng đã sớm
quen thuộc khi còn bên trong bí cảnh, nên họ bay trên không rất nhẹ nhàng.

Cung Bắc Hải thấy thế hơi giật mình, nhưng rất nhanh liền nhớ lại báo cáo lần
trước trong bí cảnh.

“Hai tên biến thái”. Cung Bắc Hải lẩm bẩm nói.

Mang theo Vũ Minh cùng Lâm Dũng tới khu đặc biệt, nơi này trọng lực rất bình
thường, không có bên ngoài biến thái như thế. Chủ yếu là vì nơi này là nơi các
đệ tử học tập, tỉ thí với nhau. Còn những chỗ khác, ngay cả nhà xí cũng có
trọng lực ít nhất gấp 2 lần.

Để cho người dẫn Vũ Minh cùng Lâm Dũng đi làm thủ tục sinh sống tại Hoàng
Tuyền Môn, Cung Bắc Hải liền rời đi.

Vũ Minh cùng Lâm Dũng nhìn nhau 1 cái, cảm giác có chút khó hiểu vì sao Cung
Bắc Hải dẫn họ tới đây rồi lại rời đi như thế. Nhưng cũng không ảnh hưởng gì
tới 2 người bọn hắn.

Đang chờ nhân viên làm thủ tục thì 1 đám người đang trò chuyện vui vẻ đi tới,
nhìn thấy 2 người Vũ Minh họ khẽ ngẩn ra 1 chút, sau đó cười hắc hắc đi tới.

Một tên có mái tóc vuốt ngược ra phía sau, gương mặt khá là ưa nhìn đi tới lên
tiếng.

“Các ngươi mới tới?”.

Nhìn đám người này trang phục, hẳn là nội môn.

“Có chuyện gì sao?”. Lâm Dũng khẽ nhíu mày hỏi.

“Bây giờ còn là thời gian tuyển chọn đạo sư, các ngươi sao lại lên đây rồi?”.
tên kia hiếu kỳ hỏi.

Cũng không trách họ nghĩ như thế, dù sao nội môn cùng chân truyền đệ tử sẽ
không đi xem cuộc tuyển chọn nhàm chán đó. Cũng chỉ có ngoại môn mới đi xem.
Dù sao đối thủ của họ đều là người mới, đi xem chủ yếu là để nắm rõ thực lực
từng người, sau này có gặp phải còn biết đường mà nói chuyện.

Hơn nữa Vũ Minh cùng Lâm Dũng cũng không có mặc đồng phục, cho nên họ nghĩ thế
cũng bình thường.

“Há, chúng ta không chọn đạo sư, cho nên đến hơi sớm. Có sao không?”. Lâm Dũng
cười nhạt hỏi. Hắn không tin đám người này có ý tốt gì đến hỏi thăm bọn họ.

“Ha ha, thật đúng như ta đoán, không được đạo sư nào chọn nên mất mặt đi lên
sớm đây mà”. Tên kia nghe thế liền cười lớn.

Lâm Dũng khinh bỉ ánh mắt nhìn họ 1 cái, sau đó quay đầu ra chỗ khác.

“Tiểu tử, ngươi đây là thái độ gì?”. Một tên khác thấy được sự khinh bỉ trong
mắt Lâm Dũng liền đi lên gây chuyện.

“Ấy, ngươi bình tĩnh chút”. Tên dẫn đầu cản lại tên kia, sau đó quay qua nhìn
2 người Vũ Minh nói.

“Hoan nghênh 2 ngươi gia nhập Hoàng Tuyền Môn. Các ngươi hẳn là biết quy củ ở
đây rồi đúng không?”.

“Quy củ?”. Vũ Minh có chút hứng thú nhìn lại.

“Đúng thế, đúng thế. Ở đây có 1 quy củ luật bất thành văn, đó là Tân Sinh Cống
Nạp Phí. Đó là người mới phải giao nạp cho người cũ 1 phần điểm của mình”. Tên
kia cười nói.

“Ồ, còn có quy củ này? Chưởng môn cùng các vị trưởng lão không có ý kiến gì
sao?”. Lâm Dũng khá là kinh ngạc hỏi.

“Ý kiến cái gì? Phải biết chúng ta thu nạp điểm của các ngươi là đối với các
ngươi 1 loại bảo hộ. Tự giới thiệu 1 chút, ta tên Hoàng Quan, nội môn đệ tử.
Người đứng đầu Cuồng Nhân Bang”.

“Người mới nha, quy củ là mỗi người phải giao nộp 1 phần 10 số điểm của mình
cho 2 thế lực khác nhau. Chỉ cần giao nộp xong, các ngươi sẽ không bị bang
phái khác tìm các ngươi phiền phức”.

“Đương nhiên, các ngươi cũng có thể gia nhập Cuồng Nhân Bang chúng ta, chỉ cần
giao mỗi người 5 phần 10 điểm làm lệ phí là được, thế nào?”. Hoàng Quan cười
nói.

“Tại đây còn có thể thành lập bang phái?”. Vũ Minh nhướng mày hỏi.

“Đương nhiên, chỉ cần tuân thủ quy định của Hoàng Tuyền Môn là được. Thế nào?
Phải biết Cuồng Nhân Bang chúng ta cũng là số 1 số 2 tại nội viện. Chỉ cần các
ngươi gia nhập, như vậy liền là người của Cuồng Nhân Bang, sẽ được Cuồng Nhân
Bang bảo vệ”.

“Cuồng Nhân Bang? Số 1 số 2 sao? Các ngươi? Ha ha”. Lâm Dũng cười lớn.

Đám người này cao nhất mới đạt tới Dung Linh cảnh tầng 5, những người khác
cũng chỉ có vài tên đạt tới tầng 4, thậm chí 1 nửa số người cũng chỉ có Thông
Mạch cảnh tầng 9 mà thôi. Vậy mà dám tự nhận số 1 số 2 sao?.

“Ngươi mẹ nó cười cái gì? Dám coi thường chúng ta?”. Một tên trong đội tức
giận đi nên muốn nắm lấy cổ áo của Lâm Dũng nhưng là lại bị Hoàng Quan cản
lại.

“Tiểu huynh đệ, thức thời mới là trang tuấn kiệt, các ngươi không gặp bọn ta
cũng sẽ gặp người khác. Sao bây giờ không giao ra điểm của mình, tránh cho bị
đòn thể xác đây?”. Hoàng Quan cười lạnh nói.

Mà Vũ Minh nãy giờ đang cùng Hi Hi câu thông, hắn rốt cuộc hiểu rõ cái này là
cái gì.

Đúng thật là có cái quy củ này, nhưng Cuồng Nhân Bang cũng chỉ nằm trong top
20 bang phái mạnh nhất Hoàng Tuyền Môn mà thôi, lấy đâu ra số 1 số 2 như hắn
nói.

Hơn nữa cũng có 1 cái quy củ, đó chính là tân sinh cũng có thể phản kháng, chỉ
cần đánh bại lão sinh là có thể lấy đi 1 phần 10 điểm số của họ. Đương nhiên,
chỉ trong 1 tuần đầu mới hữu dụng, nếu vượt quá sẽ bị chấp pháp đường “hỏi
thăm” ngay.

Ngay cả cái quy củ “tân sinh cống nạp phí” kia cũng vậy.

Nhưng là mấy ai trụ nổi 1 tuần đây? Trước giờ chưa từng có ai.

“Ây da, ta tưởng là ai, hóa ra là các ngươi Cuồng Nhân Bang đang bắt nạt tân
sinh”. Đúng lúc này, 1 giọng nói khác vang lên, đám người nhìn lại, chỉ thấy 1
tên thanh niên cao lớn, gương mặt có 1 vết sẹo trên trán, nhìn qua có chút
đáng sợ.

“Lại tới 1 đám nội môn”. Vũ Minh thầm nghĩ.

“Chiến Thần Bang các ngươi đến đây làm gì?”. Hoàng Quan nhíu mày nói.

“Làm sao? Hoàng Quan ngươi đến thu phí, ta Quân Tiếu ta lại không thể tới?”.

“Ha ha ha”. Lâm Dũng ôm bụng cười lớn.

“Ngươi cười cái gì?”. Quân Tiếu nghe thấy tiếng cười của Lâm Dũng liền trừng
mắt hỏi.

“Không phải, thật xin lỗi. Chỉ là ta thấy rất buồn cười. Mặt ngươi như thế dọa
người, vậy mà cái tên lại mang theo Tiếu chữ này. Thật đúng là không có cảm
giác hài hòa a. ha ha ha”. Lâm Dũng cố nén cười nhưng không được.

“Ngươi mẹ nó nói cái gì?!”. Quân Tiếu tức giận nổi gân xanh.

“Ấy ấy ấy, hắn còn chưa giao nạp điểm đây, muốn đánh thì chờ giao xong lại
nói”. Hoàng Quan lập tức cản lại.

“Hừ, ngươi chết chắc”. Quân Tiếu chỉ Lâm Dũng dữ dằn nói.

Vũ Minh đi lên, vỗ vỗ vai Lâm Dũng vài cái, sau đó nhìn lấy 2 người kia nhẹ
giọng nói.

“Ta nghe nói qua, giống như còn 1 loại quy củ khác đi?”.

“Hả?”.

“Giống như có 1 cái quy củ khác, đó là chúng ta cũng có thể lấy điểm của các
ngươi, đúng không?”. Vũ Minh cười cười hỏi.


Chúa Tể Vũ Trụ - Chương #224