Thí Luyện Vòng 2


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

“Thí luyện kết thúc”.

Âm thanh vừa vang lên, Vũ Minh liền bị đá ra khỏi không gian ảo.

Mở ra khoang dinh dưỡng. Vũ Minh nhìn thấy đã có 1 đám người đứng đó rồi,
giống như đã rất sớm liền đi ra.

“Giống như có rất nhiều người ra sớm”. Lâm Dũng đột nhiên xuất hiện phía sau
Vũ Minh lên tiếng.

“Ngươi lúc nào ra?”. Vũ Minh kinh ngạc nhìn lấy Lâm Dũng hỏi.

“Trước ngươi vài giây”.

“Đúng rồi, Tô Ánh Tuyết đâu?”. Vũ Minh liếc nhìn xung quanh tìm kiếm, sau đó
ánh mắt rơi vào 1 thân ảnh đang ngồi trên ghế, vẻ mặt có chút thất thần. Không
phải Tô Ánh Tuyết thì còn ai vào đây nữa.

“Tuyết nhi, ngươi làm sao?”. Vũ Minh đi tới đặt tay lên vai nàng lay lay hỏi.

“Hừ, ai cần ngươi lo”. Tô Ánh Tuyết hừ 1 tiếng, sau đó ngoảnh mặt ra chỗ khác.

“Không đến nỗi đi? Làm sao tự nhiên lại thế này?”. Vũ Minh có chút kinh ngạc.

“Ngươi bị loại rất sớm sao?”. Lâm Dũng kỳ quái hỏi.

“Ta… ta gặp Thông Mạch cảnh cấp 9 ma thú, tận 10 con, ta đánh không lại…”. Tô
Ánh Tuyết nói.

“...”.

Vũ Minh cùng Lâm Dũng triệt để im lặng.

Đại tỷ, ngươi xác định không phải khoe khoang?.

Ngươi nhìn ngươi tu vi thế nào? Mới Thông Mạch cảnh tầng 6 đỉnh phong liền
đánh tới đó, ngươi còn ở nơi này ủy khuất?.

Ngươi là ở đùa chúng ta sao?.

Mà giọng nói của nàng cũng truyền vào tai những người khác khiến đám người
đồng loạt nhìn nàng với ánh mắt quái lạ.

Có lẽ nhận ra nhiều người nhìn mình, Tô Ánh Tuyết có chút xấu hổ.

Nhưng nàng là thật rất ủy khuất.

Bị 10 con ma thú khác nhau vây công, nàng rất tức giận, nhưng là không làm
được gì cả. Tránh đông né tây đều bị chúng vây chặt, hơn nữa còn đem nàng tóc
đốt trụi, khi đó nhìn bản thân dưới mặt nước, nàng khóc không ra nước mắt.

May mắn chỉ là không gian ảo.

Nếu là thật, nàng thật đúng là muốn tìm cái lỗ chui xuống.

“Ngươi hẳn là lấy được công pháp tu luyện mới đúng không? Là công pháp gì?”.
Vũ Minh nhíu mày hỏi.

Nếu không dựa vài công pháp, Tô Ánh Tuyết tuyệt đối không có khả năng tăng
mạnh như thế. Điều hắn quan tâm là công pháp nàng tu luyện là gì, tới từ đâu.

“Cung chủ cho ta, tên Lạc Tử Phi Thiên Quyết”. Tô Ánh Tuyết nghĩ 1 chút nói.

Vũ Minh nhất thời giật mình, sau đó gương mặt nở ra nụ cười. Xem ra Bạch Tử
cũng không khiến hắn thất vọng.

Lạc Tử Phi Thiên Quyết là công pháp dành riêng cho vũ công tu luyện. Công pháp
này rất mạnh mẽ.

Năm đó có người phát hiện công pháp này trong 1 nơi bí ẩn trong vũ trụ, sau đó
nàng tu luyện 1 ngàn năm liền đạt tới cấp bậc Tôn Giả. Đó là vì người này cũng
không phải giàu có gì, không cách nào có nhiều tài nguyên để tu luyện, cũng
không phải người có thiên phú về mặt vũ công, cho nên tốc độ mới như thế chậm.

Khi đó ai nấy đều gọi nàng 1 tiếng Lạc Tiên Tử. Nàng là họ Lạc, tên Lạc Khởi
La. Mà chỉ cần là vũ công, phía sau đều mang theo “Tiên Tử” 2 chữ này.

Nhưng Tô Ánh Tuyết không giống, nàng thiên phú hoàn toàn nằm trong bậc nhất
lưu, hơn nữa có hắn tại, không sợ nàng không có tài nguyên tu luyện. Nàng
thiếu chỉ là kinh nghiệm chiến đấu mà thôi.

Lâm Dũng nhìn thấy Vũ Minh trong mắt hiện lên vẻ an tâm, hắn biết công pháp
này không có vấn đề, hơn nữa còn rất hợp ý Vũ Minh.

Mặc dù Vũ Minh bí mật rất nhiều, Lâm Dũng cũng không có hỏi tới, nhưng hắn tin
tưởng ánh mắt cùng kiến thức của Vũ Minh.

“Nha, còn thật là tốt đây, ngươi là đang khoe khoang sao? Tô Ánh Tuyết?”. Lâm
Dũng cười trêu ghẹo.

“Miệng chó không mọc được ngà voi”. Tô Ánh Tuyết nghe thế trừng mắt nhìn Lâm
Dũng.

Lúc này, Hồng An từ không khiếp sợ tỉnh lại, nhìn thấy tất cả mọi người đều đi
ra khỏi khoang dĩnh dưỡng, hắn liền nhẹ ho 2 tiếng.

“Mọi người, yên lặng 1 chút”.

Đám người nghe thế liền im lặng xuống, lắng nghe lấy ông ta công bố kết quả.

“Ừ, sau đây ta đọc tên ai người đó liền đi lên đây”.

“Vũ Minh”.

“Lâm Dũng”.

“Tô Ánh Tuyết”.

“...”.

Mất vài phút Hồng An liền gọi xong 200 người, sau đó hắn nói tiếp.

“Chúc mừng các ngươi, các ngươi là những người có tư cách tham gia vòng thi
thứ 2, còn những người khác, thật đáng tiếc, các ngươi đã bị loại”.

“Ta không phục”. Một nữ nhân đi lên.

“Ồ, ngươi không phục cái gì?”. Hồng An cười nhạt hỏi.

“Dựa vào cái gì loại chúng ta? Quy tắc kiểm tra vốn dĩ không công bằng. Rất
nhiều ma thú chúng ta đều chưa từng nghe qua, hơn nữa trong đó nhiều người
thực lực còn không bằng ta, dựa vào cái gì họ được chọn?”. Người nữ sinh kia
lên tiếng.

“Ha ha, còn ai không phục không? Đứng ra 1 thể luôn đi?”. Hồng An cười ha hả
nói.

Đám người nhìn nhau 1 chút, sau đó liền có thêm vài người đi lên.

“Ừ, rất không tệ, ít nhất biết thành thật”.

“Thứ nhất, các ngươi không biết tên ma thú cùng điểm yếu điểm mạnh của nó là
do các ngươi kiến thức không đủ, đây cũng không phải đơn thuần khảo nghiệm
thực lực các ngươi, mà còn khảo nghiệm cả kiến thức các ngươi nắm giữ”.

“Thứ 2, trong số người qua vòng 1, đích thật có nhiều người thực lực không
bằng các ngươi, nhưng họ lại được chọn, vì họ khả năng sống sót sẽ cao hơn các
ngươi, các ngươi chẳng hiểu ma thú, chỉ lấy cứng đối cứng mà không biết lợi
dụng ưu thế bản thân tranh thủ lợi ích lớn nhất. Đó là lí do các ngươi bị
loại”.

“Thứ 3, quy tắc có công bằng hay không là do chúng ta định đoạt, không phải
mấy đứa nhóc miệng còn hôi sữa như các ngươi. Tại liên bang, các ngươi là
thiên tài, được nhiều người để ý, nhưng ở đây, các ngươi chẳng là gì cả. Cái
chúng ta cần là người có thích ứng với môi trường này, mà không phải sủng vật
bị nhốt trong lồng”.

“Các ngươi… thỏa mãn không?”. Hồng An lạnh lùng nói.

Đám người đồng loạt im lặng, nhìn lấy nhau sau đó đồng thời rời đi.

Nhìn thấy thế Hồng An cười khinh 1 tiếng, thật sự là 1 đám đồ bỏ đi.

“Được rồi, bây giờ tới vòng thứ 2, các ngươi về lại khoang dinh dưỡng của mình
đi”. Hồng An lạnh nhạt nhìn đám người nói.

“Cẩn thận 1 chút”. Vũ Minh vỗ vai Tô Ánh Tuyết nói.

“Ta biết”. Tô Ánh Tuyết gật đầu, sau đó liền nằm xuống khoang dinh dưỡng của
mình, đóng cửa lại.

Rất nhanh Vũ Minh liền tiến vào không gian ảo.

Xung quanh hắn giống như là 1 cánh rừng bao la nào đó. Chưa chờ hắn tìm hiểu
kỹ càng, bảng thông tin của hắn hiện lên, cũng không cho hắn chọn lựa vũ khí
cái gì, trực tiếp ném cho hắn 1 thanh chủy thủ, sau đó liền bắt đầu.

Ma thú đột ngột xuất hiện.

Vũ Minh khẽ nhíu mày, cũng không có bối rồi, hắn chủ động lao lên ứng chiến.
Nhưng chưa giết được 1 nửa liền có ma thú khác xuất hiện. Dần dần phô thiên
cái địa ma thú xếp hàng trước mặt hắn.

Nói là xếp hàng chỉ là 1 loại hoa mỹ cách gọi, thực tế chúng nó là điên cuồng
hướng về phía Vũ Minh lao tới.

Đại địa chấn động.

Cây cối sụp đổ.

Vũ Minh vừa đánh vừa lùi, nhưng là xung quanh hắn thực sự ma thú nhiều lắm.

Tuy nhiên Vũ Minh chỉ cười nhạt 1 tiếng. Đây là không gian ảo, cũng không phải
hiện thực thế giới.

“Huyết Ảnh Phân Thân”. Vũ Minh bàn tay chạm đất 1 cái, hơn 10 người huyết y
xuất hiện.

Sau đó là điên cuồng chém giết.

Càng về sau, huyết y càng nhiều.

Mặc dù cuộc thi này là sống sót, nhưng nếu đã trốn không được, vậy trực tiếp
giết liền tốt.

Vũ Minh tốc độ rất nhanh. Chủy thủ trong tay trực tiếp trong 1 giây liền chém
ra 10 đao, lập tức có 10 con ma thú đổ xuống, tuy rằng tốc độ không nhanh,
nhưng là hắn nhân số nhiều.

Hiện tại đã đạt tới hơn 30 người huyết y, mỗi người đều cầm vũ khí khác nhau,
cũng có người cầm vũ khí giống nhau, cũng có người tay không tấc sắc.

Nhưng được cái là chết đi 1 huyết y, Vũ Minh lại có thể dựa vào máu huyết của
ma thú hình thành huyết y khác.

Với thực lực của hắn hiện tại, cao nhất khống chế huyết y chỉ đạt tới 40
người.

Tuy nhiên để đạt tới con số 40 này, số máu huyết tại đây còn chưa đủ. Xa xa
không đủ.

Áp lực của Vũ Minh rất lớn, vì đây là rừng rậm, khắp nơi đều là ma thú.

Hắn có chút khó hiểu, tại sao ma thú xuất hiện lại nhiều đến như thế, nếu dựa
theo tốc độ này, những người khác sống sót được bao lâu?.

Đáng tiếc hắn không biết rằng, Hồng An chính là người làm điều đó, hắn muốn
biết cực hạn của Vũ Minh ở đâu. Chứ còn những người khác, đương nhiên, Lâm
Dũng cũng có đãi ngộ giống như Vũ Minh. Những người khác thì hoàn toàn không
có áp lực như thế.

Bởi vì họ ban đầu có 1 phút chạy trốn, hơn nữa thú xuất hiện từ ít tới nhiều,
chứ không có ồ ạt như Vũ Minh cùng Lâm Dũng gặp phải.

Chỉ là Hồng An không nghĩ tới, Vũ Minh hắn còn có 1 chiêu biến thái như này.

Hơn 30 người huyết y, mặc dù chiến lực so với Vũ Minh kém 1 nửa, nhưng là cũng
không phải người bình thường có thể chiến thắng.

Ma thú đổ xuống rất nhiều, cứ mỗi 1 người huyết y chết đi lại có 1 người khác
xuất hiện, giống như vô tận tồn tại như thế.

Năm đó Vũ Minh dựa vào bí pháp này, triệu hoán ra hơn 1 triệu tên huyết y, còn
hấp thu lấy sát khí của chiến trường, lại lâm vào trạng thái mất lí trí, chiến
lực tăng lên gần như gấp 3 lần. Cho nên những người huyết y kia chiến lực cũng
tăng lên rất nhiều mới có thể đạt được phần thắng huy hoàng như thế.

Nếu không ngươi cho rằng dựa vào cái gì 1 tên Thánh Giả lại có thể dùng sức 1
người diệt trên 100 tinh vực, trong đó lại không thiếu Thánh Quân cảnh đây?.

Xẹt.

Một nhát chém cuối cùng, toàn bộ ma thú ngã xuống. Vũ Minh có chút nhíu mày,
làm sao lại đột nhiên hết đây? Đây là 1 cơ hội hiếm có, sử dụng bí pháp Huyết
Ảnh Phân Thân trong không gian ảo, hắn có thể vững vàng nắm giữ lí trí của
mình.

Cho nên hắn muốn nhân cơ hội này tìm hiểu rõ ràng điểm cuối của nó.

Nhưng là đang nửa đường thì xe tuột xích làm hắn có chút im lặng.

Mà Hồng An bên ngoài đã đổ mồ hôi đầy lưng.

Hắn không phải sợ hãi, mà là đau lòng.

Không gian ảo cũng cần tài nguyên, số lượng lớn như thế ma thú tạo ra cũng cần
1 số lớn tài nguyên. Mà mới vừa rồi Vũ Minh chém giết ma thú tiêu tốn của ông
ta trên 100 tỷ đồng liên bang, bảo ai không đau lòng?.

Nhưng là đã làm phải làm tới chót, hắn khẽ cắn răng 1 cái, lập tức điều chỉnh
ma thú đạt tới cấp bậc Dung Linh cảnh tầng 9, còn không ngừng biến đổi hoàn
cảnh.

Từ xa mạc tới thảo nguyên, lại tới đầm lầy.

Cứ là hoàn cảnh có lợi với ma thú là Hồng An lại điểu chỉnh hoàn cảnh.

Nhưng toàn bộ đều không có tác dụng, mặc dù làm Vũ Minh bị thương 1 chút,
nhưng cũng không có làm hắn bị thương nặng. Hơn nữa số lượng huyết y nhân càng
lúc càng nhiều, hiện tại đã đạt tới 37 huyết y nhân.

Ròng rã hơn 2 giờ đồng hồ, Hồng An bất lực ngồi trên ghế, gương mặt thất thần
ngồi đó.

Qua 2 giờ này, Vũ Minh đã lâm vào trọng thương, nhưng là con mẹ nó lại không
có ma thú nào giết được hắn, bảo sao Hồng An không tức giận.

Bất lực.

Không còn cách nào khác, Hồng An thở dài 1 tiếng. Dù sao Hợp Đạo cảnh ma thú
số lượng lớn là hắn làm không ra, cũng chịu không nổi số tài nguyên tiêu hao.
Phải biết hắn đã tiêu hao toàn bộ tài nguyên võ giả liên minh cấp cho, còn
chính bản thân hắn bỏ vào nữa chỉ để duy trì hơn 2 giờ này.

“Không chơi nữa, mẹ kiếp”.

Tức giận nói 1 tiếng, Hồng An lập tức đá Vũ Minh ra khỏi không gian ảo.

Mà nhìn thấy 1 con khổng lồ đại mãng xà từ trên trời rơi xuống, mở ra cái mồm
đầy máu hôi thối, chuẩn bị nuốt lấy bản thân mình, Vũ Minh đang định từ bỏ thì
đột nhiên phát hiện bản thân đang nằm trong khoang dinh dưỡng.

Nếu để Hồng An biết chuyện này, không biết hắn có tức hộc máu hay không.

Vũ Minh mở ra khoang dinh dưỡng, nhìn xung quanh. Hiện tại tất cả đều đã đi
ra, ai nấy cũng nhìn lấy hắn khi hắn đi ra.

Mà Lâm Dũng duy trì cũng chỉ có hơn 1 giờ đồng hồ, Vũ Minh hắn vậy mà đạt tới
hơn 2 giờ.

Cái này quá kinh khủng 1 chút đi.

Vũ Minh đỡ lấy đầu mình, chiến đấu quá lâu, cảm giác đầu có chút choáng.

“Chúc mừng”.

Một âm thanh vang lên, Hồng An lạnh lùng bước tới nhìn Vũ Minh nói.

“Hả?”. Vũ Minh nhìn lấy gương mặt như bị táo bón của Hồng An hơi kinh ngạc 1
chút, hắn đây là bị thế nào?.

“Được rồi, hiện tại ta công bố, những người bị gọi tên mời trở về, các ngươi
bị loại”.

“...”.

Thoáng cái 200 người chỉ còn lại có 100 người, Tô Ánh Tuyết cũng nằm trong số
người được chọn.

Dù thật không qua được cũng không sao, dù sao nàng đều là người của Băng Cung,
qua hay không cũng thế.

“Vũ Minh, ngươi làm gì ở bên trong lâu như thế? Làm cách nào vậy?”. Tô Ánh
Tuyết thấp giọng hỏi,

“Chiến đấu a”. Vũ Minh nói.

“Ngươi không chạy? Chẳng phải thời gian đầu không xuất hiện ma thú sao? Ngươi
lại đi chờ nó xuất hiện liền chiến đấu?”. Tô Ánh Tuyết kinh ngạc nói.

“Cái gì?!”. Vũ Minh cùng Lâm Dũng nhất thời bật thốt.

“Các ngươi làm sao a?”. Tô Ánh Tuyết giật mình nhìn 2 người.

“Ta vừa vào liền gặp ma thú, hơn nữa số lương mỗi giây đều tăng lên. Ta cũng
không có cách nào, không giết thì ngồi chờ chết sao?”. Vũ Minh quái quái hỏi.

“Ta cũng thế”. Lâm Dũng gật đầu nói.

“Cái gì? Các ngươi đều như thế? Vậy là các ngươi từ đầu đến cuối đều ở chiến
đấu? Làm sao sống sót được?”. Tô Ánh Tuyết trợn lớn con mắt, kinh ngạc bật
thốt.

Giọng nói của nàng có chút lớn, ở đây ai cũng nghe thấy, đám người kinh ngạc
nhìn lấy 2 người Vũ Minh.

“Ta mẹ nó nào biết được? Vừa vào chưa nổi 5 giây ma thú liền xuất hiện. Sau đó
từ 4 phương 8 hướng ùn ùn kéo tới, nếu không phải ta mạnh mẽ, chỉ sợ đã sớm
chết rồi”. Vũ Minh giật mình đáp.

Mà bên kia, Hồng An nghe thế mặt liền đen lại.

Con mẹ nó nếu ta biết ngươi biến thái như thế, ta sẽ đi làm chuyện vô bổ này?.

Ta chỉ muốn xem giới hạn của ngươi ở đâu a.

“Vậy ngươi duy trì hơn 2 tiếng mới chết sao?”.

“Cái này ta còn kỳ quái đâu, khi đó ta đã vô cùng suy yếu, sắp bị 1 con ma thú
nuốt lấy liền bị đá ra ngoài không gian ảo”. Vũ Minh gãi đầu nói.

Hồng An nghe xong, đang đi liền té xuống đất.


Chúa Tể Vũ Trụ - Chương #220