Bù Đắp Hay Hành Hạ?


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

Gạt bỏ suy nghĩ linh tinh trong đầu, ánh mắt Bạch Tử nhìn về phía Song Dực Sư
Ưng Vương khẽ nheo lại.

Biển xung quanh nó rung động dữ dội, trên người nó tỏa ra 1 loại áp lực nghiền
ép hết thảy, nhưng đáng tiếc nó nằm ở trong Vực của Bạch Tử, mà Bạch Tử là cấp
độ gì?.

Mặc dù nhìn không ra, nhưng Vũ Minh dám khẳng định, con hàng này thực lực ít
nhất cũng đạt tới Thánh Hoàng cấp bậc.

Đương nhiên, đó chỉ là suy đoán của hắn.

Chưa nói tới Bạch Tử xuất thủ sẽ phải trả giá gì, xuyên qua thời gian, còn lại
là người của vũ trụ hải, vốn đã không nên tồn tại, hiện tại xuất thủ, cái giá
phải trả hẳn là rất nặng.

Nhưng nếu như Bạch Tử đã có ý định xuất thủ, cái giá phải trả hẳn là nằm trong
sức thừa nhận của hắn.

Tại sao Vũ Minh đoán được Bạch Tử có ý định xuất thủ? Đơn giản vì nhìn trên
bầu trời cái kia khổng lồ vòng xoáy.

Hắn dám chắc, sở dĩ mấy người Quân Tinh Trúc cảm nhận không được là do Bạch Tử
dùng Vực bảo hộ bọn họ, nếu như hắn thu lại Vực, toàn bộ vùng biển này cũng bị
hóa thành đất bằng.

Đó cũng chỉ là áp lực từ nó tỏa ra mà thôi.

Chân chính sức mạnh của nó, 1 chiêu này cũng đủ làm trái đất chia thành hàng
tỉ tỉ mảnh vỡ.

“Grào”.

Song Dực Sư Ưng Vương quay đầu nhìn về phía Vũ Minh gầm lên 1 tiếng.

Con quái vật còn lại cũng không có dám lên tiếng, bất kể là Bạch Tử, vẫn là
Song Dực Sư Ưng Vương, nó bản năng đều sinh ra sợ hãi, đã sớm có ý định muốn
chạy trốn.

“Thật đúng là cường đại hồn thể a, thật đáng yêu”. Bạch Tử thích thú nói.

Vũ Minh liếc hắn 1 cái, cũng không có lên tiếng.

Chắc chỉ có con hàng này mới nói được câu đó.

Đáng yêu?.

Đáng ghét thì đúng hơn.

Bạch Tử khẽ cười 1 tiếng, sau đó chân như đạp đất bằng từng bước tiến về phía
Song Dực Sư Ưng Vương, tuy rằng bước từng bước, nhưng mỗi bước của hắn lại đi
qua hơn 100 mét.

Rất nhanh hắn liền đi tới trước mặt Song Dực Sư Ưng Vương, cách chỉ có đúng 5
mét.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn Song Dực Sư Ưng Vương như nhìn 1 món vật phẩm đáng
yêu, dùng giọng hài hước nói.

“Uy, tiểu cô nương, theo ta đi, thế nào? Ngươi thân xác này cũng quá yếu đi?
Hồn thể lại rất khá, miễn cưỡng xem như đáp ứng ta yêu cầu, làm ta đầy tớ 2
ngàn năm, ta cho ngươi chế tạo 1 thân xác mạnh mẽ gấp 10 lần nó”.

Song Dực Sư Ưng Vương hiển nhiên nghe hiểu, nó tức giận gầm lên 1 tiếng sau đó
há miệng cắn xuống Bạch Tử, mà Bạch Tử hắn lại 1 chút phản kháng cũng không
có, cứ như thế bị nó cắn vào trong miệng.

Vũ Minh khẽ nhíu mày, hắn không lo lắng Bạch Tử an nguy, chỉ là hắn vì sao làm
vậy? Đứng ở trong miệng Song Dực Sư Ưng Vương, buồn nôn chính bản thân hắn
sao?.

Nhưng cảnh tương kế tiếp làm cho Vũ Minh trợn tròn đôi mắt.

Bạch Tử hắn vậy mà… vậy mà lại trực tiếp từ trong miệng Song Dực Sư Ưng Vương
đi xuyên qua, sau đó đứng trên chóp mũi của nó, vẫn là tư thế ngồi xổm đó.

Hắn cũng là hồn thể? Điều này làm sao có khả năng?.

Khoan đã.

Nếu là dạng này, lần trước khi hắn gặp lại Bạch Tử, hắn đem Bạch Tử đánh 1
trận, mà lúc đó hắn có lẽ cũng là ở dạng hồn thể đi? Như thế liền giải thích
thông.

Bạch Tử hắn vậy mà lại ở dạng hồn thế.

Nhưng mà…

Cũng không đúng lắm, mà chỗ nào không đúng, hắn nghĩ không ra.

“Tiểu cô nương, 1 lời không hợp liền động thủ, có quá bạo lực hay không?”.
Bạch Tử bất đắc dĩ nói.

Song Dực Sư Ưng Vương lắc lắc cái đầu muốn để cho Bạch Tử rời khỏi, nhưng là
Bạch Tử hắn giống như chân mọc rể trên đó, lắc thế nào cũng đi không được.

“Thật là nóng tính, đã vậy ta cũng không cùng ngươi chơi nữa”. Bạch Tử thở dài
1 hơi nói, sau đó bàn tay hắn phát sáng giơ lên, đánh nhẹ xuống.

Boong…

Giống như là 1 vật gì đó gõ vào 1 cái chuông, âm thanh đó lan tỏa ra xung
quanh, mà bàn tay Bạch Tử phát sáng kia cũng dần tối lại, toàn bộ ánh dáng bao
phủ lấy cơ thể Song Dực Sư Ưng Vương.

Trong chớp mắt, Song Dực Sư Ưng Vương đổ gục xuống, mà bàn tay Bạch Tử, không
biết lúc nào đã lắm lấy cổ của 1 hồn thể.

Người này chính là Linh Nhi.

Mà Linh Nhi hiện tại, ngay cả lực phản kháng cũng không có, nàng trong tay
Bạch Tử giống như là 1 món đồ chơi, tùy hắn nhào nặn thế nào cũng được.

Đứng tại trên không trung, Bạch Tử hài hước nhìn lấy Linh Nhi nói.

“Thế nào? Ngươi đáp ứng sao?”.

Xẹt.

Đúng lúc này, 1 vệt sáng lao tới, Bạch Tử ngay lập tức buông tay, biến mất tại
chỗ, sau đó xuất hiện cách đó không xa.

Lại 1 người nữa xuất hiện.

Cũng là 1 hồn thể, chính là cái người nhập vào Chiêu Hy kia.

“Lại thêm 1 tiểu cô nương bạo lực, tiểu cô nương, ngươi tên gì đây?”. Bạch Tử
khẽ cười 1 tiếng.

“...Ta không có tên”. người kia đáp.

“Không thể nào, ai lại không có tên?”. Bạch Tử bĩu môi nói, rõ ràng là không
tin.

“Ra thế”. người kia nhìn Bạch Tử khẽ nói.

“Cái gì?”.

“Trái đất thật đúng là không đơn giản, không nghĩ tới lại có người thực lực
mạnh như ngươi”.

“Hóa ra là thế”. Người kia nói xong khẽ cúi đầu, không biết biểu cảm gương mặt
rốt cuộc thế nào, giọng nói lại rất nhẹ nhàng.

“Ta hiểu rồi”. Người kia ngẩng đầu, khẽ nở nụ cười nói.

Bạch Tử nhất thời hơi sửng sốt.

Hiểu cái gì?.

“Ra tay đi”. Người kia lạnh nhạt nói.

“Hả?”. Bạch Tử khó hiểu, người này là thế nào?.

“Ngươi nếu không ra tay, vậy thì để ta”. Người kia cười nhạt 1 tiếng, sau đó
hồn thể chấn động.

Bạch Tử đôi mắt nhíu chặt lại. Cái này không đúng lắm, không giống những gì
hắn tính ra.

Hắn nhìn ra người này hồn thể đã đạt tới Bất Hủ cảnh tầng thứ, hắn hoàn toàn
có thể nhẹ nhàng xử lí, nhưng mà…

Không đúng a…

Bạch Tử quay đầu lại nhìn Vũ Minh 1 cái, hi vọng từ gương mặt hắn nhìn ra cái
gì, nhưng từ đầu đến cuối chỉ thấy hắn rất lạnh nhạt. Cái này làm hắn khó
hiểu.

Những là lúc này, người kia cũng không để hắn suy nghĩ, lập tức cách không
đánh ra 1 đòn. Một đạo vệt sáng hình lưỡi dao phóng ra ngoài.

Bạch Tử giật mình nghiêng người né tránh.

Người kia lại ra thêm 1 chiêu, Bạch Tử lần nữa lại né tránh.

“Ngươi muốn kéo tới khi nào?”. Vũ Minh thấy thế hét lớn nói.

Bạch Tử nghe thế giật mình, nhíu chặt lông mày, mà người kia cũng không tiếp
tục ra tay, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn.

Sau 1 lúc, Bạch Tử lông mày giãn ra, khẽ thở dài 1 hơi.

Bàn tay giỡ lên, trên bầu trời vòng xoáy kia đột nhiên chớp giật liên hồi.

Con quái vật kia nhìn thấy thế, trong lòng hoảng sợ muốn chạy trốn, nhưng liền
bị Bạch Tử bắt lại.

“Đã đến rồi thì cũng đừng có đi”.

Bàn tay hắn duỗi ra, cách không bắt lấy con quái vật kia, sau đó ném về phía
thi thể Song Dực Sư Ưng Vương.

Ngay lúc này, bàn tay hắn hạ xuống, trên bầu trời vòng xoáy kia cũng theo đó
mà hạ xuống theo.

“Không, không…”. Linh Nhi vừa mới hồi phục lại 1 chút sức lực, nhìn lên bầu
trời cái kia vòng xoáy khủng bố, nàng hét lớn 1 tiếng.

Mà cái người kia, thì gương mặt lại có chút thoải mái, giống như là nàng chờ
chính là cái này.

“Đáng không?”. Bạch Tử trong lòng tự hỏi.

“Đáng”. Người kia vậy mà nghe được tiếng lòng của Bạch Tử, nhẹ nở nụ cười đáp.

Ngay sau đó, cái vòng xoáy trên trời kia hạ xuống, đem xung quanh hơn 30km
trực tiếp hóa thành tro bụi, hơn nữa dư lực còn đánh xuống dưới đáy biển, tạo
thành 1 cái hố sâu hàng ngàn mét.

Nước biển tràn vào, có lẽ chỉ cần 1 giờ, mọi thứ liền sẽ trở lại như lúc ban
đầu.

Bạch Tử khẽ lắc đầu 1 cái, sau đó trở lại bên cạnh Vũ Minh, đưa tay ra, dùng 1
ngón tay chạm vào trên trán Chiêu Hy, sau 1 lúc liền để xuống, quay qua nhìn
Vũ Minh nói.

“Yên tâm, nàng không có chuyện gì”.

Ý hắn nói đương nhiên là ở linh hồn phương diện này.

“Vậy ta an tâm”. Vũ Minh gật đầu đáp.

“À mà đúng rồi, ngươi sao lại là hồn thể?”. Vũ Minh nhớ ra gì đó quay qua hỏi.

“Ngươi thì hay rồi, cơ hội trước mắt không ra tay, để ta ra tay, ngươi biết ta
trả giá thế nào sao?”. Bạch Tử nghe thế liền tức giận.

“Cái gì a… ta nhìn ngươi như thế có tinh thần, chắc cũng chẳng có gì ghê gớm
đi?”. Vũ Minh nhướng mày nói.

“Không có vấn đề? Không có con em người. Ta khó khăn lắm mới có thể luyện
thành tuyệt chiêu bảo mệnh, chuyển hóa cơ thể thành hồn thể, nhưng bây giờ xem
như xong, hiện tại lại trở về thân thể bình thường, đã thế còn chịu lấy quy
tắc chú ý”.

“Ngươi bảo cái giá này đắt hay không đắt?”.

“A…”.

“A em gái ngươi”. Bạch Tử tức giận quát 1 tiếng.

“Vậy ngươi muốn thế nào?”. Vũ Minh lớn tiếng nói.

“Vĩnh Hằng Chi Tâm”. Bạch Tử nở nụ cười gian xảo nói.

“Ngươi cho rằng thứ này là rau cải trắng sao? Ngươi chẳng phải chuyển hóa
huyết mạch rồi sao? Cần thứ này làm gì?”. Vũ Minh tức giận nói.

“Vĩnh Hằng Chi Tâm cũng không chi chuyển hóa huyết mạch, nó còn có tác dụng
khác. Như ta nói, ta có thể biến đổi thân thể hóa thành thần hồn đều là nhờ
nó”. Bạch Tử lắc đầu nói.

“Ta mẹ nó đi đâu tìm?”. Vũ Minh nhất thời nhíu mày.

“Không vội, ta thời gian nhiều, chỉ cần tương lai ngươi tìm cho ta 1 viên là
được”.

“Vậy được rồi”. Vũ Minh đành thỏa hiệp.

“Ngươi cùng Chiêu Hy…”. Bạch Tử muốn nói lại thôi.

“Làm sao?”.

“Không có gì, ngươi trở về đi, ta còn có việc”. Bạch Tử lắc đầu nói, sau đó
vung tay lên, 1 cánh cổng không gian mở ra.

Vũ Minh nhíu mày nhín hắn, cảm giác Bạch Tử giống như giấu diếm hắn điều gì
đó, nhưng lại không biết rõ là chuyện gì. Hắn cũng không có hỏi, chỉ ôm lấy
Chiêu Hy đi vào bên trong.

Nhìn Vũ Minh cùng Chiêu Hy biến mất sau cổng không gian, Bạch Tử khẽ thở dài 1
cái.

Hắn không có lựa chọn nói cho Vũ Minh biết.

Vừa rồi hắn chạm tay vào đầu Chiêu Hy, chỉ là đang xác định sự thật. Quả đúng
như hắn đoán.

Chiêu Hy nàng, cũng đã sớm thức tỉnh, nhưng là vẫn 1 mực lựa chọn hôn mê không
chịu tỉnh lại.

Thứ nhất là vấn đề ký ức, nàng cũng không phải rất rõ ràng Vũ Minh là ai, chỉ
nhớ mang máng hình dáng của hắn, nhưng cái cảm giác gắn bó kia là không có
sai.

Mà cái thứ 2, đó là vì nàng không biết nên đối mặt với Vũ Minh thế nào.

Bạch Tử khi đó cùng Chiêu Hy tiếp xúc, cùng đã rõ ngọn nguồn sự việc.

Người kia, quả thật không có tên, khi người đó xuất hiện, muốn chiến giữ lấy
thể xác Chiêu Hy, thì Chiêu Hy lúc đó đã tỉnh lại.

Sau đó 2 người liền làm bạn, người kia cùng ở chung suốt 1 ngàn năm. Chiêu Hy
biết người kia sứ mệnh là chiếm giữ trái đất, nhưng khi đó cả 2 cũng không
cách nào thoát khỏi bí cảnh, cho nên nàng cũng không quá mức quan tâm.

Cho đến khi bí cảnh mở ra, nhân loại tiến vào.

Mà khi đó, có những tên thèm khát sắc đẹp của Chiêu Hy khiến cho người kia tức
giận, thế là đoạt lấy quyền khống chế, giết chết những người kia.

Khi Vũ Minh xuất hiện, nàng vốn cũng muốn giết luôn hắn, nhưng là Chiêu Hy lại
cản nàng lại. Sau đó liền giả ngất.

Nghe Vũ Minh kể chuyện, lời nói yêu thương, Chiêu Hy dần dần nhớ lại 1 vài
thứ, nhưng cũng không phải quá rõ ràng. Nhưng điều này lại làm cho người kia
cảm động, sau cùng còn muốn cùng Chiêu Hy làm giao dịch.

Nàng muốn quyền sở hữu thân thể, đổi lại nàng sẽ không tiếp tục xâm chiếm vũ
trụ này. Chiêu Hy do dự 1 chút liền đồng ý.

Sau đó nàng cùng Vũ Minh trôi qua cuộc sống bình thường, vui vẻ có, đau buồn
có.

Mà trên thực tế, nàng cũng chỉ là 1 đứa bé mới lớn, thế giới nàng sống rất
phức tạp, cho nên thấy cảnh sắc của thế giới này, nàng mới như thế yêu thích
đi du lịch.

Mà cái ngày này, Vũ Minh nói cho nàng biết, hắn nhìn ra tất cả. Lòng nàng
không tự chủ được có chút đau nhói, chẳng biết từ lúc nào nàng đã thích cái
con người này.

Hay nói đúng hơn là thích cái sự quan tâm đó của hắn dành cho Chiêu Hy, dù cho
đó là giả tạo do hắn cố ý biểu hiện ra khi phát hiện nàng.

Nàng từ lâu đã từ bỏ sứ mệnh xâm chiếm vũ trụ của mình, cho nên nàng cũng
không có cùng Bạch Tử chiến đấu, chỉ đơn giản qua loa cho xong việc.

Nàng biết mình không thuộc thế giới này, không nên tồn tại ở thế giới này, hơn
nữa Vũ Minh đối với nàng còn có hận ý, cho nên, nàng đau khổ, rất thương tâm.
Ban đầu ý muốn để cho Vũ Minh tận tay giết chết Chiêu Hy, cũng chỉ là nhất
thời nóng giận nảy ra ý nghĩ.

Nếu như nàng thật muốn giết Vũ Minh thì đã không ngăn cản Linh Nhi khống chế
thiết bị giết hắn, đã không tạo quả cầu năng lượng ngăn cản uy áp của Song Dực
Sư Ưng Vương.

Vũ Minh biết điều này sao?.

Hắn là không biết, khi đó trong mắt hắn chỉ có tức giận cùng khó chịu, cũng sẽ
không để ý lấy những chi tiết này.

Mà chính vì điều này mới khiến Chiêu Hy lựa chọn tiếp tục hôn mê, nàng là
người nằm ở giữa 2 bên, 1 bên là bạn, 1 bên là tình. Mặc dù không nhớ được hết
mọi thứ, nhưng nàng biết mình cùng Vũ Minh có mối liên hệ này.

Vũ Minh lựa chọn giết nàng kéo theo người kia chôn cùng, nàng không có ngăn
cản. Bạch Tử theo lời Vũ Minh giết chết người kia, nàng cũng không có ngăn
cản.

Bạch Tử hắn ban đầu tính ra 1 số thứ, đó là về chuyện tình cảm của Vũ Minh,
hắn cho rằng đây là thượng thiên bù đắp cho hắn kiếp trước cô đơn, nhưng ai
nghĩ tới, mọi thứ chỉ là hắn suy đoán ra mà thôi.

Hắn lựa chọn không nói cho Vũ Minh, cũng là sợ Vũ Minh khó chịu. Dù cho Vũ
Minh không có tình cảm với cái người kia, nhưng người kia vì hắn cũng làm
không ít thứ, như vậy hắn còn muốn giết người này?.

Nhưng người này đã chết, hắn có thể thay đổi được gì?.

Như hắn hỏi người kia.

Đáng sao?.

Tình cảm thứ này, không phải là đáng hay không đáng, mà là ngươi yêu có đủ sâu
để hi sinh bản thần vì người đó hay không.

Ngẩng đầu nhìn trời, Bạch Tử khẽ lẩm bẩm.

“Ngươi là ở bù đắp cho hắn? Vẫn là hành hạ hắn?”.

Câu hỏi vĩnh viễn không có lời giải, ai có thể trả lời đây.


Chúa Tể Vũ Trụ - Chương #207