Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠
“Bắn, bắn cho ta”.
Đứng trên nóc xe tải lớn, Vũ Nguyên hét lớn. Giọng nói của ông ta vang vọng
khắp nơi.
“Phòng không đâu? Đánh rụng đám phi hành ma thú kia cho ta”.
“Coi chừng, biến dị ma thú”.
Chiến hỏa nổ ra liên tục, hiện tại ai cũng đã giết đỏ mắt.
Trong khi đó, bên trong bí cảnh, Vũ Minh cùng Vũ Duệ đang bị đuổi giết không
thôi.
Mặc dù không hiểu sao lại có thể sử dụng ý niệm, nhưng ít ra có còn hơn không.
Dùng vũ khí đương nhiên sẽ mạnh hơn nắm đấm.
“Tiếp tục như này không ổn, nhất định phải tìm cách khác”. Vũ Duệ thở dốc nói,
tuy nhiên là hồn thể, cũng không thấy mệt mỏi, nhưng là sẽ cảm thấy tinh thần
không đủ a.
“Hồn thể làm sao giết?”. Vũ Minh cau mày nói.
“Ta không biết”.
“Ngươi mẹ nó là người vũ trụ hải, lại bảo không biết cách giết chúng?”. Vũ
Minh có chút điên tiết.
“Khoan đã, hồn thể… hồn thể…”.
“Thể thể ngươi muội, biết thì nói nhanh lên”. Vũ Minh quay qua trừng mắt nói.
“Không, ta là còn chưa tiếp thụ toàn bộ truyền thừa của lão già kia, nhưng là
ta nhớ không lầm có nhắc tới qua về nó”.
“Có lần lão ta nhắc tới, hồn thể thoát ly thân thể liền sẽ bị quy tắc áp chế,
sau 1 thời gian ngắn liền tan biến, nhưng là trong này giống như có cấm chế
khiến điều đó không xảy ra. Như vậy hẳn là nên tìm thể xác của chúng?”. Vũ Duệ
không chắc lắm nói.
“Ngươi… ngươi mẹ nó có chút đầu óc hay không? Chưa nói tới việc chúng nó có
thật sự tồn tại thân thể hay không, dù có, ngươi nghĩ chúng ta giết được?
Ngươi mẹ nó có thân thể sao? Giết được chúng sao?”. Vũ Minh không biết nói cái
gì mới tốt, thật chưa thấy tên nào ngu ngốc như người này.
“Khoan đã. Ta biết rồi”. Vũ Duệ đột nhiên giật mình nói.
“Thật?”.
“Đúng vậy, muốn giết chết chúng rất đơn giản, chỉ cần sử dụng ý niệm quán thâu
trong đòn đánh là được”. Vũ Duệ nói.
Vũ Minh gương mặt nhất thời cứng lại, biểu tình giận giữ nhìn Vũ Duệ hét lớn.
“Ngươi mẹ nó là đang nói nhảm sao?”.
“AAAAAA”.
Vừa nói xong, không để ý liền bị đám bóng đen đánh chúng làm Vũ Minh đau đớn
kêu to 1 tiếng. Tức giận đưa chân lên đạp 1 phát.
“Ngươi…”. Vũ Duệ đứng hình.
Bởi vì vừa rồi Vũ Minh 1 đòn, vậy mà đánh nổ cái tên kia. Vũ Minh cũng giật
nảy người, cái này cũng quá…
“Ngươi là thế nào làm được?”. Vũ Duệ ngơ ngác hỏi.
“Ta cũng muốn biết a…”. Vũ Minh khóc không ra nước mắt.
Vũ Duệ nhìn hắn đầy khinh bỉ.
Ngươi mẹ nó không biết? Không biết mới có quỷ.
Vừa nãy biến đổi cánh tay thành vũ khí coi như xong, bây giờ còn có thể 1 kích
giết chết. Ngươi mẹ nó xem ta là ngu ngốc sao?.
Vũ Minh vừa đánh vừa suy nghĩ về việc vừa rồi. Trong đầu không ngừng lập lại
hình ảnh đó. Đôi mắt hắn dần sáng lên.
“Cẩn thận”. Vũ Minh hét lớn 1 tiếng, cánh tay hắn liền biến thành 1 tấm khiêng
che chắn lại 2 người, cánh tay kịch liệt rung chuyển do bên ngoài các bóng đen
kia không ngừng va chạm.
“Ngươi thật sự là người của vũ trụ hải?”. Vũ Minh nhìn Vũ Duệ không chút nào
tin tưởng nói.
“Ngươi…”. Vũ Duệ nghẹn lời.
“Đừng ngươi ngươi ta ta, nghĩ rõ về ý niệm đi, không phải là ý niệm, mà là ý
và niệm”. Vũ Minh trầm giọng nói. Sau đó cánh tay đẩy 1 cái, đẩy lui đám bóng
đen ra xong liền lao lên.
Nhìn Vũ Minh nhảy tới đại chiến tứ phương, Vũ Duệ nhất thời ngẩn người, sau đó
chăm chú tìm tòi ký ức trong đầu về ý niệm. Sau 1 lúc hắn mới chợt hiểu rõ.
Cái gọi là ý, cũng chí là ý thức, ý chí, tin tưởng tuyệt đối.
Cái gọi là niệm, là sự vững chắc của ý. Niệm mạnh thì ý mạnh, đó là 1 loại
khắc sâu, vững tin.
Đơn giản mà nói. Sức mạnh khi ở hồn thể, chính là niềm tin.
Nó giống như 1 loại tín ngưỡng, ngươi tin thì có, không tin thì không có.
Nhưng ý niệm cũng phân mạnh yếu, chủ yếu đều dựa vào cấp bậc linh hồn.
Sáng tỏ những thứ này, Vũ Duệ khẽ nở nụ cười. Nói cho cùng, không thể phát huy
ra được thực lực vốn có, là do chính bản thân hắn không tin tưởng vào chính
mình.
Cũng giống như Vũ Minh. Hắn không tin tưởng hồn thể mạnh mẽ giống như thế.
Đã thông suốt liền dễ làm.
Cười nhạt 1 tiếng, hắn liền gia nhập chiến đấu.
Mặc dù đám bóng đen này rất hung mãnh, nhưng mà… thực lực có chút yếu. Cũng
chỉ đạt tới Thông Mạch cảnh tầng thứ mà thôi. Mà Vũ Minh trực tiếp đạt tới
Dung Linh cảnh.
Về phía Vũ Duệ. Hắn nhưng là chưởng khống lấy 1 thế giới. Thực lực… miễn cưỡng
đạt tới Hợp Đạo cảnh.
Đương nhiên, đây chỉ là tổng hợp sức mạnh. Nếu riêng về việc… ừ, xây dựng thế
giới. Hắn nhật thứ 2, không ai dám nhận thứ nhất.
Tình cảnh thoái cái nghiêng về 1 phía, cũng không phải như lúc vừa rồi 2 người
Vũ Minh bị đè lên đánh. Mà là hoàn toàn đảo ngược lại. Hai người Vũ Minh đè
lên đánh những tên khác.
Nếu như đứng ở vị trí thứ 3 quan sát, thì đây là 1 cuộc chiến không âm thanh,
không khói bụi, không có chút lực phá hoại. Có, cũng chỉ là thị giác hình ảnh
là kích thích mà thôi.
Mà lúc này, trong liên bang, rất nhiều người trầm mặc.
Họ tìm tới chính phủ, tìm tới sở cảnh sát.
Nhưng là đáp án cũng chỉ có duy nhất, không cho phép rời khỏi vòng năng lượng.
Điều này làm họ rất bất mãn.
Thế nhưng...
Họ lại không tìm được lý do phản đối.
Bởi vì nếu như họ thật sự ra đó, chỉ làm rối loạn thêm, tăng thêm gánh nặng,
tăng thêm số người chết.
Họ không được huấn luyện bài bản, không được huấn luyện phối hợp. Ra đó ngoài
việc trở thành thức ăn trong miệng ma thú thì chẳng có tác dụng nào khác.
Ngoài chiến trường, ma thú nhân số đông đảo, nhưng quân đội cũng không phải ăn
chay. Mặc dù số người chết hiện tại có lẽ đã vượt qua 100 ngàn người, nhưng là
số ma thú chết đi ít nhất cũng trên 10 triệu.
Tất cả đều đang quên mình chém giết, súng năng lượng, bom… giết không chết,
vậy thì cầm lên đao kiếm lao tới. Nếu như không thể giết chết ma thú, vậy thì
bị ma thú giết chết. Thậm chí dù đã giết chết 1 con, nhưng cũng sẽ bị con khác
đánh lén mà chết.
Đây chính là chiến tranh.
Trận chiến này nếu quả thật thắng lợi, công lao của võ giả liên minh không
cách nào bỏ qua, bởi vì nơi đó ma thú chiến lực cao xuất hiện nhiều lắm. So
với nó, những nơi khác cũng chỉ là ma thú bình thường mà thôi.
Bạch Tử đứng trên cao quan sát, trong lòng có chút đáng tiếc.
Người của võ giả liên minh quá mức ngoan cường.
Dù cho đã bị thương, chỉ cần lùi lại 1 chút để người khác đến giúp đỡ 1 chút
là có thể ung dung sống sót, biết phối hợp 1 chút liền có thể còn sống.
Đáng tiếc, sự ngoan cố cùng kiêu ngạo của họ vượt quá mức Bạch Tử dự đoán.
Trận chiến này vốn cho rằng rất khó thắng, nhưng cơ hội vẫn là có.
Hắn đánh giá sai niềm kiêu ngạo cũng đám người này.
Cũng đánh giá sai niềm tin võ giả trong họ.
Có lẽ ban đầu hắn không nên để cho võ giả liên minh nằm ở vị trí cao siêu như
thế, bởi vì sứ mệnh cùng trách nhiệm họ gánh vác cao hơn quân đội quá nhiều.
Mà quan trọng hơn, những người này đều là tuổi trẻ a, cao lắm cũng không vượt
quá 100 tuổi. Đương nhiên các trưởng lão cùng 8 vị cường giả của 8 thế lực
ngoại trừ.
Sự kiêu ngạo của họ không cho phép họ lùi bước.
Mang theo 30 triệu người, vậy mà chỉ vẻn vẹn trải qua hơn 1 giờ liền tổn thất
gần 50 ngàn người.
Giống như Quân Tinh Trúc từng nói.
“Có 1 số việc, dù biết rõ là sai, nhưng nếu được chọn lại lần nữa, dù biết rõ
kết quả, nhưng vẫn sẽ làm như vậy”.
Đây chính là sự kiêu ngạo của võ giả liên minh.
Họ cũng là con người, cũng sẽ phạm lỗi. Nhưng niềm kiêu ngạo trong họ sẽ không
cho phép họ nhận sai.
Bạch Tử cảm thấy có chút đáng tiếc.
Cho dù đứng ở trên cao nhìn xuống, cũng rất khó để nhìn bao quát hết toàn bộ
chiến trường. Phạm vi chiến đấu thật sự quá lớn.
Dù cho Bạch Tử hoàn toàn có thể giết sạch những thứ này, nhưng hắn lại không
dám làm như vậy. Hắn biết rõ thực lực của mình, nhưng nếu thật sự ra tay, trái
đất sẽ gặp tai kiếp không cách nào vãn hồi.
Hắn chỉ có thể đứng ở phía sau màn chưởng khống lấy cục diện, đây là cái giá
phải trả cho việc trái với quy tắc.
Ít nhất, với năng lực của hắn hiện tại, dù cho những người này chết hết, hắn
cũng có thể bảo vệ lấy những người còn lại trong liên bang yên ổn trong 100
năm tới.
Bên ngoài lần bên trong bí cảnh, ma thú cùng biến dị động vật không ngừng kéo
tới.
Chúng nó nhiệm vụ chỉ có 1, đó chính là khiến cho toàn bộ bí cảnh bị phá hủy,
như vậy sứ mệnh của chúng liền hoàn thành.
Mà ở bên trong, chúng nó chịu hạn chế, không cách nào làm được, chỉ có thể từ
bên ngoài tiến đánh.
Nhìn về phía xa, ánh mắt Bạch Tử khẽ híp lại.
“Đến rồi”.
Mắt biển chấn động, từng con sóng cao hàng chục mét lao về phía bờ biển. Nếu
không phải do đã xây dựng bức tường vững chắc ngăn chặn, chỉ sợ toàn bộ lực
địa đã bị nhấn chìm rồi.
Từ phía xa, 1 bóng dáng to lớn xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
Đó là 1 con ma thú khổng lồ, cao tới vài trăm mét.
Giống như 1 con trăn biến dị khổng lồ, nhưng trên đầu lại có 1 cái bờm bằng
xương cứng đấm ra xung quanh. Trên người những miếng vẩy như vẩy cá nhưng lại
như là hình 1 mũi tên chỉa ra ngoài.
Quan trọng hơn là…
Hai bên của nó lại hình thành 2 cánh tay, cũng không thể nói là tay.
Chỉ có thể nói nó nằm ở vị trí cánh tay, 2 cánh tay đó hình dáng như là được
gắn vào 1 con bạch tuộc như thế.
Đôi mắt vàng sáng như đèn pha, miệng trên dưới tràn đầy là răng nanh sắc nhọn.
Nó vừa xuất hiện liền làm đám ma thú run sợ.
Bạch Tử híp mắt lại nhìn nó. Trong lòng lại có chút thở dài.
Xem ra lần này chết thật rất nhiều người.
Nhìn qua cũng biết thực lực nó khủng bố cỡ nào. Đám người Quân Tinh Trúc hoàn
toàn không phải đối thủ.
Bởi vì thực lực nó đã đạt tới Tử Linh cảnh đỉnh phong. Chỉ kém 1 chút nữa liền
đột phá tới Thần Thông cảnh.
May mắn là nó không có đột phá, nếu không thì xem như trái đất chắc chắn diệt
vong.
Đạt tới Thần Thông cảnh mà hình thành Vực, thì dù trốn ở đâu cũng không thoát
được cái chết.
“Tinh Trúc, lệnh cho đám người bắt đầu rút lui. Cuộc chiến này họ không còn
tác dụng nữa”. Bạch Tử nói.
“Cha, không lẽ bỏ mặc nơi này?”. Quân Tinh Trúc giật mình hỏi.
“Không bỏ mặc không được. Thời gian không cho phép, hơn nữa bây giờ chúng ta
mục tiêu là nó, những thứ khác cứ để qua 1 bên. Hơn nữa…”.
“Hơn nữa, dù thật sự có bảo vệ thành công, kết quả cũng không có thay đổi đi
bao nhiêu. Chủ yếu là, địch nhân của chúng ta, không chỉ riêng mình nó”. Bạch
Tử nói.
“Còn thứ khác?!”. Quân Tinh Trúc kinh hãi.
“Đúng, hơn nữa còn kinh khủng hơn thứ này rất nhiều. Ngươi cũng đừng bận tâm.
Nói không chừng thứ đó cũng đi ra không được”. Bạch Tử thản nhiên nói.
Hắn là nói thật lòng.
Nếu quả thật thứ đó đi ra, hắn sẽ ngay lập tức lôi nó vào vũ trụ, sau đó ném
vào vết nứt không gian. Dù cho làm vậy sẽ khiến hắn chịu quy tắc để mắt tới,
nhưng ít nhất cũng bảo vệ được trái đất.
Dù sao, nơi này tồn tại thứ hắn muốn, hơn nữa cũng là thứ quan trọng nhất để
xây dựng lại vũ trụ hải.
“Vâng”.
Quân Tinh Trúc đáp 1 tiếng rồi bắt đầu truyền lệnh.
Nhận được tin, đám người bắt đầu tổ chức rút lui. Tuy rằng hiện tại con quái
vật kia còn cách rất xa, nhưng là bây giờ họ không đi, chết là khẳng định.
“Rút lui, rút lui”.
“Tất cả mau rút lui, đây là lệnh”.
Không ngừng có thông báo vang lên, quân đội cùng võ giả liên minh cũng nhận
được lệnh. Đám ma thú cũng không có tiến công, bởi vì đầu lĩnh của chúng đã
tới, không có lệnh chúng sẽ không tùy tiện lao lên.
Rút lui rất thuận lợi. Cũng chỉ tổn thất thêm vài trăm người trong qua trình
rút lui mà thôi.
“Chặn nó lại”. Bạch Tử nhìn chằm chằm con quái vật phía xa lạnh nhạt nói.
Nhưng giọng nói của hắn lại vang vọng toàn bộ không gian, không ai không nghe
thấy. Thậm chí trong giọng nói còn ẩn ẩn có 1 tầng công kích khiến đám ma thú
thét lên sợ hãi.
Đám người Quân Tinh Trúc nghe thế, không chút do dự đạp không bay lên hướng về
quái vật kia lao tới.
Mà lúc này, ở bên trong bí cảnh, Vũ Minh cùng Vũ Duệ đã mệt thành chó chết 1
dạng.
Ý niệm cũng không phải tốt như vậy dùng. Ở dạng bình thường thì không sao,
nhưng ở dạng hồn thể sẽ rất tiêu hao tinh thần. Nếu quả thật không tiêu hao gì
thì cùng cấp bậc sẽ chẳng bao giờ phân ra thắng bại.
Mặc dù đã giết không sai biệt lắm 2 phần 3 số bóng đen, nhưng đồng dạng chúng
tấn công càng điên cuồng.
Càng về sau Vũ Minh cùng Vũ Duệ càng bất lợi.
“Xem ra vẫn là trốn đi thì hơn”. Vũ Minh thở dài nói.
“Còn không phải do ngươi? Tham lam tài bào làm cái gì? Chưa thấy qua sao?”. Vũ
Duệ khinh bỉ nói.
“Ta muốn sao? Mẹ nó nơi này không biết có bao nhiêu thứ không có trên trái
đất, dùng bồi dưỡng thế lực, nuôi trồng đều tuyệt hảo. Ta cũng không biết mình
sẽ ở lại trái đất bao lâu, cũng phải có thế lực của mình chứ?”. Vũ Minh nói.
“Ha ha, còn không phải vì nữ nhân?”. Vũ Duệ cười lạnh.
“Nữ nhân làm sao rồi? Độc thân cẩu!”.
“Ngươi…”.
“Làm sao?”.
“Ngươi lợi hại”.
“Nói nhảm nhiều quá, tìm đường rút đi”.
“Hay là vẫn trở lại nơi cũ đi, ta có dự cảm không lành”. Vũ Duệ trầm giọng
nói.
“Ta cũng vậy”. Vũ Minh đáp.
Hai người nhìn nhau 1 cái, sau đó lập tức chia ra hành động.