Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠
Cùng lúc đó, mọi ngõ ngách trong liên bang đều vang lên cảnh cáo.
“Khẩn cấp báo động! Khẩn cấp báo động! Khẩn cấp báo động!”.
“Toàn bộ người dân chú ý!”.
“Từ bây giờ trở đi, cho đến khi có thông báo mới. Tất cả người dân không cho
phép rời khỏi thành thị, không cho phép ra ngoài vùng hoang dã. Mọi thiết bị
cổng không gian đều sẽ bị phong tỏa”.
“Cho đến khi có thông báo mới, người vi phạm trực tiếp xử bắn. Trong thời gian
này, bất kỳ ai có động cơ phạm tội, gây lên bạo loạn đều bị giết chết tại
chỗ”.
Thông báo kéo dài suốt 5 phút. Không có bất kỳ người nào không nghe thấy. Thậm
chí thông báo vừa ra liền gây lên cuộc tranh cãi không nhỏ.
Nhưng là cảnh sát lúc này tuần tra khắp mọi ngươi, gần như không có chỗ nào là
không xuất hiện cho nên mới dẹp yên đám người này.
Dù sao tính mạng là trọng yếu nhất.
Rất nhanh chuyện này liền đi vào quỹ đạo, dù sao cảnh sát tuần tra như thế,
cũng không ai dám làm gì. Chỉ có ảnh hưởng 1 số quỹ tích bình thường. Rất
nhiều người đều là đi về nhà, hoặc là tụ tập cùng bạn bè trò chuyện, hoặc là
lên mạng thảo luận về việc này.
Không ai còn hứng thú để đi làm nữa.
Tô Ánh Tuyết sau khi nghe xong thông báo liền trở về nhà Vũ Minh, trong lòng
ẩn ẩn có cảm giác không ổn. Bởi vì hôm nay cũng là ngày mà Vũ Minh bảo có
việc, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện này. Nàng lại không liên lạc được với hắn.
Điều này làm nàng cảm thấy Vũ Minh cùng chuyện này có mối liên hệ nào đó. Rất
khó tin, nhưng linh tính mách bảo cho nàng như thế.
“Yên tâm, hắn sẽ không có chuyện gì đâu”. Chiêu Hy nhìn ra Tô Ánh Tuyết lo
lắng liền nhẹ giọng nói.
Ngược lại là Eun Jung, nàng hiện tại còn không biết bên ngoài loạn thế nào
đây. Hiện tại nàng đang chăm chú học lấy kiến thức quản lý do Vũ Minh lưu lại
trong ký ức thạch.
“Chiêu Hy tỷ, oppa chừng nào về?”. Eun Jung ngồi nghiên cứu tài liệu, cũng
không quay đầu hỏi.
“Nha, ta cũng không biết”. Chiêu Hy nghĩ 1 chút rồi đáp.
“Vậy oppa đi đâu? Lúc đi ta hỏi nhưng oppa không nói”. Eun Jung bỏ xuống tài
liệu nhìn nàng hỏi.
“Ngươi a ngươi, hắn mới đi có 1 chút mà đã như thế nhớ nhung rồi sao?”.
“Không có, chỉ là cảm giác ngực có chút thấp thỏm”. Eun Jung xấu hổ nói.
Nhưng nàng nói xong, Tô Ánh Tuyết cùng Chiêu Hy đều sững sờ. Sau đó liền im
lặng, cũng không có đáp lời Eun Jung.
…..
Trung tâm bí cảnh.
Vũ Minh đang đứng bên trong đó. Xung quanh vẫn là như cũ đầy rẫy “đống rác”
đan dược, tài bảo…
Không biết có phải là ảo giác hay không, lần này hắn đi vào, cảm giác xung
quanh có 1 luồng áp bách vô hình. Nhưng xung quanh cũng không có cái gì gây
nguy hiểm được cho hắn, điều này làm hắn khó hiểu.
Dựa theo lời nói của Vũ Duệ, muốn thu hết những thứ này hắn phải tiếp xúc với
chúng nó. Cho nên hắn điên cuồng tốc độ tay chạm lấy từng món thu vào bên
trong thế giới của hắn.
Mặc dù thế giới của hắn không thèm để ý cấm chế không gian tại đây, nhưng cũng
có giới hạn nhất định. Nếu không trực tiếp 1 ý niệm liền thu sạch sẽ, cũng sẽ
không phiền toái như thế này.
Đan dược, vũ khí, kỳ quái trang sức, châu báu…
Toàn bộ đều bị hắn không chút nảo bỏ sót mang vào vũ trụ nhỏ chất thành 1 ngọn
núi nhỏ càng lúc càng lớn.
Những thứ này đều có tác dụng cho hắn, muốn xây dựng thế lực, trước hết phải
có đầy đủ tài nguyên. Không nghi ngờ chút nào, những thứ này đủ duy trì 1 chi
quân đội 200 người dùng trong 10 năm.
Mặc dù hắn không mấy thích thú, nhưng vấn đề bây giờ là không chỉ có 1 mình
hắn, bên cạnh hắn còn có người nhà, nữ nhân của hắn. Cho nên không thể không
lo trước được.
Xoạt.
Vũ Minh giật mình đứng bật dậy nhìn xung quanh. Hắn tin chắc có thứ gì đó đang
ở đây, khi vào hắn đã cảm nhận được thứ gì đó quái lạ rồi,
Nhưng quay lại nhìn xung quanh lại không thấy thứ gì cả.
Nhíu chặt lông mày, Vũ Minh cẩn thận cảm ứng lấy xung quanh. Hắn có thể cảm
thấy 1 thứ gì đó đang chuyển động, nhưng là rất khó nắm bắt vị trí cụ thể.
Rốt cuộc là thứ quỷ gì?.
Xẹt.
“AAAAAAAAAAA”.
Một bóng đen từ phía sau Vũ Minh lao xuyên qua người hắn, Vũ Minh chỉ cảm thấy
cả thân thể như bị thứ gì đó kéo ra, lục phủ ngũ tạng như sắp bị sống sờ sờ
lôi ra ngoài, hắn nhịn không được hét lớn 1 tiếng.
“Khặc khặc khặc, ngươi rốt cuộc cũng đến”.
Một bóng đen hội tụ lại thành 1 cơ thể người, không có mặt mũi, không có cụ
thể gương mặt. Chỉ có là 1 bóng đen hình người, 1 cánh tay dài tới chân, bàn
tay là 5 cái móng vuốt rũ xuống ngược về phía sau. Còn 1 bàn tay khác thì
chẳng khác nào người thường.
Nhưng trên hết, nó chỉ giống như 1 đám vân vụ hắc ám tụ hợp lại thành mà thôi.
Âm thanh vang lên giống như không phải từ miệng nó phát ra mà là từ trong đồng
Vũ Minh phát ra như thế. Nó giống như kết hợp hàng trăm, hàng ngàn giọng nói
khác nhau, nhưng cùng 1 âm điệu. Khiến cho người khác nghe liền cảm thấy ghê
rợn.
Vũ Minh chống lấy đầu gối thở hổn hển. Hắn không biết vừa rồi là tại sao, cũng
không hiểu nó tấn công như thế nào. Hắn chỉ cảm thấy cơ thể quá mức khó chịu,
gần như mất hết sức lực.
“Ngươi là ai?”. Vũ Minh cắn răng nói.
“Khặc khăc, ta đã chờ ngày này suốt cả ngàn năm qua. Một ngàn năm a. Ta rốt
cuộc chờ đến”.
Vũ Minh chỉ cảm thấy mình kém chút phát điên. Cái giọng nói kia thật khủng bố,
nó như 1 mũi dao đâm sâu vào tận trong đầu óc của ngươi. Không có người nào có
thể chống cự lâu dài với giọng nói đó.
“Câm miệng!”. Vũ Minh trán nổi gân xanh quát lớn.
“Ha ha ha, ngàn năm… suốt ngàn năm… ngươi cuối cùng xuất hiện”.
Giọng nói kia vang lên, sau đó liền chậm rãi đi lên vài bước, bàn tay dị dạng
của hắn giống như cực kị nặng nề khiến hắn đi rất chậm. Bàn tay bình thường
giơ lên, có chút run rẩy hướng Vũ Minh bước tới.
“Thật là hoàn mỹ thân thể”.
Hắn cách Vũ Minh 5 mét, nhưng bàn tay giống như đang tiếp xúc với Vũ Minh như
thế. Không ngừng vuốt ve không khí như đang vuốt ve cơ thể Vũ Minh giống nhau.
Vũ Minh da đầu tê dại, bản năng nói cho hắn biết tên này cực kỳ nguy hiểm.
“Tại sao lại có thứ này?”. Vũ Duệ đột nhiên lên tiếng làm Vũ Minh giật mình.
“Cái gì?”.
“Đây là hồn thể. Nhưng rõ ràng vũ trụ hải bị hủy, quy tắc sẽ không cho phép
hồn thể xuất hiện quá lâu. Nhưng mà tên kia sao lại có thể xuất hiện ở đây?
Hơn nữa thực lực của hắn…”. Vũ Duệ biến sắc nói.
“Làm sao? Rất mạnh?”.
“Không phải rất mạnh, nhưng rất kinh khủng. Hồn thể miễn dịch mọi trạng thái
vật lý công kích, cho nên dù ngươi hiện tại có là Đế Cảnh cũng vô dụng”.
“Khặc khặc, 2 cái linh hồn thơm ngon a”. tên kia cười ha hả nói.
Vũ Minh gương mặt nhất thời biến đổi.
Hắn vậy mà phát hiện Vũ Duệ?.
Điều này sao có thể?.
“Khặc khặc, đến giờ ăn rồi”.
Xẹt.
Vũ Minh không kịp phản ứng liền bị bàn tay đầy móng vuốt của hắn đâm xuyên
người.
Xẹt.
Đột nhiên bàn tay đó bị cắt đứt. Vũ Duệ chẳng biết lúc nào xuất hiện bên cạnh
hắn.
“Mẹ kiếp, ngu ngốc vừa phải thôi”.
Vốn dĩ Vũ Minh bị 1 đồn bất ngờ hẳn phải chết hoặc trọng thương, nhưng hắn lại
phát hiện bản thân không chút nào bị thương gì cả, nghe được câu quát lớn của
Vũ Duệ, Vũ Minh bừng tỉnh.
“Khặc khặc, thật là thơm ngon. Mùi vị này thật khiến người ta mê luyến”.
Tên thần bí kia bàn tay vốn bị Vũ Duệ chặt đứt đột nhiên hồi phục lại, bàn tay
còn lại đang cầm 1 thứ gì đó màu xám trắng đưa lên trên mặt hít lấy hít để.
“Thứ quỷ gì... aaaaaaaaaaaaa”.
Vũ Minh đột nhiên cả đầu đau nhói, hắn cảm giác như bản thân bị cái gì đó xé
rách. Đau đớn tới tận linh hồn.
“Ngu ngốc. Nó là đang ăn linh hồn của ngươi. Nó vừa rồi là xé rách 1 phần nhỏ
linh hồn của ngươi. Nếu không phải linh hồn ngươi cường đại, sớm đã nằm xuống
rồi”. Vũ Duệ biểu tình ngưng trọng nói.
Vũ Minh gương mặt tái nhợt nhìn lấy tên kia, bởi vì cái gương mặt không có mặt
mũi hình dạng của hắn mở ra 1 cái miệng, sau đó đem thứ trên tay nuốt vào. Hắn
nhận ra ngay khi tên đó ăn vào hắn liền cảm thấy linh hồn bị xé rách.
Xem ra Vũ Duệ hắn nói là đúng.
“Cái… khoan đã. Ngươi lúc nào xuất hiện”. Vũ Minh lúc này mới để ý bên người
Vũ Duệ. Bởi vì trước kia hắn bị quy tắc hạn chế, vốn không thể đi ra ngoài
được mới đúng, lúc này sao lại xuất hiện ở đây?.
Ầm.
Vũ Duệ bàn tay xuất ra 2 thanh kiếm đỡ lấy đòn tấn công của tên kia, nghe thấy
lời Vũ Minh nói vẫn nhịn không được trừng mắt chửi bới.
“Ngươi mẹ nó là óc heo sao? Lúc nào rồi còn để ý cái này?”.
“Mẹ nó chứ, ta tấn công cũng không có tác dụng gì, ngươi bảo ta làm sao?”.
Vũ Duệ cắn răng 1 cái, hất cánh tay tên kia ra, sau đó bàn tay đột nhiên đâm
xuyên qua đầu Vũ Minh.
Vũ Minh chỉ cảm thấy óc của hắn đang bị người nào đó nhào nặn, cả người đều
choáng váng.
Chưa đầy 10 giây, hắn đột nhiên thanh tỉnh.
Nhưng điều làm hắn kinh ngạc là hắn lại là dạng hồn thể. Chỉ cần nhìn dưới dất
thể xác hắn nằm đó liền biết.
“Cái quỷ gì?”. Vũ Minh nhìn cơ thể mình nhíu mày nói.
“Đừng có ở đó mà tự hỏi, ngươi hiện tại đã có khả năng chiến đấu với nó. Cũng
đừng quản cơ thể ngươi thế nào, mặc dù vật lí công kích đối với nó vô dụng,
nhưng đồng dạng nó đối với thực thể cũng không tạo được cái gì uy hiếp”.
“Trừ khi ngươi chết”. Vũ Duệ trầm giọng nói.
“Ta chết thì làm sao?”. Vũ Minh nhíu mày nói.
“Mau tránh”. Vũ Duệ hét lớn.
Vũ Minh giật mình nhìn thấy tên kia dùng móng vuốt hướng về mình đánh tới.
Theo bản năng hắn đưa tay lên đỡ, nhưng không nghĩ tới cánh tay hắn lại hình
thành 1 tấm khiêng đỡ.
Bị 1 đòn đó trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài. Kỳ quái là cơ thể sắp đập vào
tường liền tự nhiên như u linh xuyên qua đi ra bên ngoài.
Lúc này hắn mới nhớ ra mình còn đang ở trạng thái hồn thể, khẽ thở phào 1
tiếng, còn tưởng rằng bị đập vào tường đau đớn 1 trận đây. Nhưng định thần lại
nhìn xung quanh kém chút khiến hắn đái ra quần, bởi vì xung quanh tràn đầy là
động vật biến dị cùng ma thú.
Ta xxx.
Đây là từ đâu tới?.
Còn nữa, tại sao chúng lại đứng cùng 1 đội? Chẳng phải là ma thú cùng biến dị
thú luôn giết lẫn nhau sao?.
Con mẹ nó ta đang ở đâu?.
Chỗ này có bao nhiêu? Ít cũng có trên trăm con đi?.
Đám “quái vật” này nhìn chằm chằm lấy Vũ Minh, giống như đang nhìn 1 miếng mồi
ngon như thế, ánh mắt tràn đầy tham lam, đầy dục vọng. Khóe miệng còn chảy
xuống nước miếng.
Ta đi. Ta mẹ nó chừng nào thành mĩ vị rồi?.
Một con ma thú gần đó bất chấp lao tới Vũ Minh làm hắn giật mình lùi lại.
Nhưng là vẫn không có tránh kịp bị nó vồ chúng.
Đáng tiếc.
Nó đâm xuyên qua người Vũ Minh.
Nhớ lại lời của Vũ Duệ vừa rồi, xem ra là thật.
Nhưng là lúc này, những con quái vật này ánh mắt bỗng nhiên trở lên đen ngòm.
Từ trong cơ thể chúng bốc lên những vệt hắc vụ phát ra ngoài cơ thể. Vũ Minh
chẳng hiểu sao tâm có chút lạnh. Sau đó ngay lập tức xuyên qua tường chạy vào
bên trong.
“Ngươi mẹ nó vừa rồi đi đâu?”.
Vừa vào liền nghe thấy Vũ Duệ tức giận quát lớn.
Vũ Minh nhìn lên liền thấy hắn và tên kia đang đè lên nhau. Vũ Duệ thì đang
giữ chặt lấy cánh tay đầy móng vuốt cách đầu chỉ còn vài cm, tay còn lại thì
giữ chặt cái tay kia. Mà 2 chân của tên kia thì kẹp chặt lấy hông của Vũ Duệ.
Tư thế này… có chút mẫn cảm.
“Khụ khụ. Cái kia… các ngươi tiếp tục”. Vũ Minh ho khan 1 tiếng, nói nửa lời
liền bị 2 tên kia quay lại nhìn làm hắn có chút xấu hổ.
“Tiếp tục con em người. Còn không mau lại đây giúp đỡ”. Vũ Duệ tức giận quát
lớn 1 tiếng.
“Được rồi”. Vũ Minh điều chỉnh lại 1 chút “thân thể”, sau đó liền lập tức lao
lên.
…...
Trong liên bang, hiện tại đã loạn vô cùng.
Bởi vì cách đó 1 giờ. Một tên võ giả đang mở trực tiếp.
Mà nội dung trực tiếp chính là nơi quân đội cùng võ giả liên minh đang bao
vây.
Nhân số thực sự đông lắm.
Thế giới 2 tỷ người, tham gia vào chuyện này lại có trên 200 triệu người,
trong đó chỉ riêng võ giả liên minh đã có trên 30 triệu người rồi. Còn lại
toàn bộ đều là quân đội cùng săn ma đoàn.
Toàn bộ dân chúng không cách nào tưởng tượng nổi.
Rốt cuộc là thứ gì khiến cho toàn thế giới như thế đề phòng? Vận dụng lớn như
thế lực lượng?.
Xe tăng, máy bay chiến đấu. Ngay cả pháo laze cấp A cũng có trên 1 ngàn cái.
Chưa nói tới hàng ngàn chiếc xe tải chở bom khinh khí đang di chuyển tới.
Giống như là họ không có thèm để ý chuyện này lộ ra, bởi vì tên võ giả đang
phát trực tiếp kia trên đường gặp không biết bao nhiêu quân nhân. Nhưng không
1 ai thèm để ý đến hắn.
Hơn nữa trên đường đi, khi quân đội gặp võ giả thực lực cao trực tiếp liền
chộp lấy sung quân tạm thời.
Trên đường đã bắt lấy hơn 20 tên võ giả rồi. Mà lạ thường thay cái tên mở trực
tiếp này lại không có bị bắt đi.
Sau thời gian suy đoán, họ cuối cùng phát hiện.
Tên võ giả này thực lực quá thấp.
Có lẽ vì điều đó mà quân đội chướng mắt hắn đi?.
Mà tên này lại nhát gan, chỉ dám đứng từ xa hàng trăm mét điều khiển phi hành
máy quay phim mở trực tiếp, không dám tới gần.
Toàn thế giới, già trẻ lớn bé đều đang chú ý lấy sự kiện này.
Họ không biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.