Quan Hệ Hòa Hoãn


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

Tô Ánh Tuyết bị Vũ Minh tát 1 tát có chút ngây người.

Hắn…

Hắn đánh ta?.

“Đâu không?”. Vũ Minh lạnh lùng âm thanh vàng lên.

Tô Ánh Tuyết trong ngực rất đau, rất muốn khóc, nhưng lại bị âm thanh lạnh
lùng của hắn làm nghẹn lại, quay người lại, nàng âm thanh kìm nén nói.

“Chuyện của ta không cần ngươi lo”.

“Nghe thấy chưa tiểu tử? Chuyện của nàng không cần ngươi lo, máu mau biến đi”.

Đúng lúc này 1 tên thanh niên nửa tỉnh nửa say đi tới cười nói.

“Cút”. Vũ Minh cùng Tô Ánh Tuyết đồng thời quát lớn.

Có lẽ do say nên tên kia không có nghe ra Tô Ánh Tuyết cũng đối với hắn quát
lớn mà cho rằng đây chỉ là lời nói của Vũ Minh.

“Hắc hắc, tiểu tử, biết ta là ai sao? Cô nàng này ta đảm bảo, ngươi máu biến
khỏi đây cho ta”.

Rắc rắc.

Vũ Minh nắm chặt nắm đấm phát ra âm thanh két két, hắn lạnh lùng nói.

“Cho ngươi 3 giây”.

“Cái gì? Tiểu tử, đây là địa bàn của ta, ngươi dám nói với…”.

Ầm.

Không chờ hắn nói xong, Vũ Minh liền đưa chân lên 1 đạp đi ra, lập tức tên kia
bay vọt ra ngoài đập vào 1 đống người.

Không gian lập tức yên tĩnh, ngay cả âm nhạc cũng dừng lại.

Nhìn tên kia ngực lõm xuống, kém chút sụp đổ. May mắn là vị trí không nằm ở
gần tim, nếu không hắn có sống được hay không là cả 1 vấn đề.

“Lão đại, lão đại, ngươi thế nào”.

Đám đàn em của tên kia chạy tới đỡ hắn dậy, chỉ thấy hắn miệng không ngừng thổ
huyết, ánh mắt oán độc nhìn Vũ Minh hét lớn.

“Cho ta đánh chết hắn, nhanh lên… khụ khụ”. nói xong liền nôn ra thêm 1 ngụm
máu nữa.

Đám người nghe thế lập tức lao tới, nhưng là đột nhiên 1 đám áo đen chạy ra
cản trước mặt bọn họ, tay cầm súng cùng vũ khí thủ vững xung quanh Vũ Minh.

Nhìn kỹ tiêu chí trên áo, đám ngươi nuốt vào 1 ngụm nước miếng.

“Vũ… Vũ gia?”.

“Thật là Vũ gia”.

Nhìn rõ là người Vũ gia, đám người lập tức lùi lại.

Nói đùa.

Người Vũ gia ai dám đụng? Nhìn đám người này liền biết là quân nhân, súng cũng
lấy ra rồi, họ dám can đảm tới không cần nghĩ cũng biết sẽ bị bắn thành tổ
ong.

“Hiểu… hiểu lầm, là hiểu lầm”.

“Thật xin lỗi, chúng ta lập tức đi ngay”.

Đám người rối rít chạy đi, mang theo tên kia rồi chạy nhanh ra khỏi quán rượu.

Chuyện này cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của Vũ Minh cùng Tô Ánh Tuyết bây
giờ.

Hai người vẫn như cũ nhìn chằm chằm nhau..

Vũ Minh đôi mắt lạnh lùng nhìn lấy Tô Ánh Tuyết, hắn hiện tại rất tức giận,
cũng rất đau lòng, hắn cảm thấy Tô Ánh Tuyết không hiểu được hắn. Tại sao lại
đi đầy đọa bản thân như thế? Tại sao không chịu ngồi xuống suy nghĩ đây?.

Ngược lại là Tô Ánh Tuyết, nàng không có tức giận, có chỉ là vui vẻ cùng ủy
khuất.

Nàng không tức giận Vũ Minh đánh nàng, nàng biết hắn vì nàng mới làm thế. Nếu
không đã không cần đến đây.

Mà ủy khuất, chính nàng cũng không biết tại sao lại rất muốn khóc, không rõ
rốt cuộc là cảm xúc gì.

Nhìn ánh mắt kiên cường của nàng, Vũ Minh khẽ thở dài, liếc nhìn xung quanh
đám người, sau đó liền kéo theo Tô Ánh Tuyết ra ngoài leo lên xe.

“Ca, chờ ta”. Đường Nguyệt giật mình chạy theo, nhưng là Vũ Minh cũng không
chờ nàng lên xe liền đóng sầm cửa lại. Cũng không cần người lái mà tự chính
hắn lái xe.

“Đi xe khác đi”. lạnh nhạt nhìn Đường Nguyệt nói, hắn liền lập tức nổ máy chạy
đi.

“Hừ, thối ca ca”. Đường Nguyệt tức giận dậm chân 1 cái, bên cạnh mấy tên bảo
tiêu vẫn thủ ở đó, 1 lát sau liền có xe chạy tới đưa nàng về.

Ở nơi khác.

Vũ Minh ngồi ở bên vị trí tay lái, 1 mặc giữ im lặng, ánh mắt vẫn nhìn phía
trước. Mà bên cạnh, Tô Ánh Tuyết ánh mắt lại 1 mực nhìn lấy hắn, nhiều lúc
muốn nói nhưng lại do dự.

Chạy đến 1 chiếc cầu lớn, Vũ Minh liền dừng xe, đi xuống xe, đi lại 1 bên cầu,
2 tay đè lên trên, ánh mắt nhìn về phía xa.

Tô Ánh Tuyết chậm chạp mở ra cửa xe bước xuống, suy nghĩ 1 chút mới tiến lại
đứng bên cạnh Vũ Minh.

“Đã quyết định rồi thì cần thiết tức giận như thế làm gì?”. Tô Ánh Tuyết nói.

“Quyết định? Của ngươi? Vẫn là của ta?”.

“Có khác biệt gì sao? Bên cạnh ngươi người như thế ưu tú, có ta hay không đâu
quan trọng”.

“Ha ha, ra là ngươi như thế nghĩ”. Vũ Minh cười nhạt.

“Ngươi cười cái gì?”. Tô Ánh Tuyết nhíu mày hỏi.

“Ta cười ngươi suy nghĩ quá ngây thơ, đây là người ta vẫn yêu hay sao? Trẻ con
ý nghĩ? Ngây thơ cách nhìn?”. Vũ Minh tự giễu.

“Chẳng lẽ không đúng? Ta thực lực thấp kém, thiên phú không bằng ai, cũng
chẳng có tài năng như người nào đó. Mặc dù ta không biết người còn lại như thế
nào, nhưng ta nhìn ra nàng cũng không phải là người bình thường”.

“Khí chất cao quý, hấp dẫn tới mức để người không dám nổi lên 1 ý nghĩ xấu đó
không phải ai cũng có. Lại như thế xinh đẹp, ta so với ai cũng kém cỏi. Như
thế ta còn cần thiết ở bên cạnh ngươi sao? Ta cũng không muốn làm 1 cái bình
hoa trang trí”. Tô Ánh Tuyết lạnh nhạt nói.

“Ra là ngươi cảm thấy tự ti sao? Ha ha, thật buồn cười. Ngươi nhìn ra người
khác ưu điểm, lại lấy điểm yếu của mình đi so với người khác, ha ha, Tô Ánh
Tuyết a Tô Ánh Tuyết, ngươi từ lúc nào trở nên như thế yếu đuối?”. Vũ Minh lắc
đầu.

“Ta thì có cái gì điểm mạnh mà có thể so sánh? Ngươi cũng không cần phải an ủi
ta”.

“An ủi? Không, đây không phải là đang an ủi ngươi, ta cũng sẽ không an ủi
người khác. Ta chỉ nói sự thật”.

“Người ngươi nói là tài năng kia, nàng không biết chiến đấu, cũng chẳng biết
cái gọi là tu luyện. Nàng chỉ có duy nhất đam mê là âm nhạc. Hơn nữa nàng rất
yếu đuối, ngươi có tin chỉ cần cầm 1 con rối hình dáng dọa người 1 chút hù
nàng nàng liền khóc không?”.

“Ngươi có tin nàng thấy 1 con thú cưng dù không phải của nàng nàng cũng sẽ
khóc không? Ngươi có biết nàng đạt được cái trong miệng ngươi gọi là tài năng
chịu biết bao nhiêu đắng không?”.

“Ngươi cái gì cũng không hiểu, ngươi chỉ cảm thấy nàng hiện tại rất phong
quang, toàn bộ liên bang ai cũng coi nàng là nữ hoàng, nhưng nàng 1 chút kiêu
ngạo cũng không có”.

“Nàng vẫn như thế nỗ lực, nàng tình nguyện từ bỏ võ giả con đường chỉ để có
thể đứng trên sân khấu ca hát, ngươi biết nàng cần bao nhiêu quyết tâm sao?”.
Vũ Minh trào phúng nói.

“Cái gì ?!”. Tô Ánh Tuyết kinh ngạc tới ngây người.

Phải biết, võ giả thực lực càng mạnh, thì tiền tài, địa vị, danh vọng càng
cao.

Hơn nữa tuổi thọ cũng là mốc nối quan trọng đối với võ giả.

Vậy mà Vũ Minh lại nói cho nàng biết, người kia lại từ bỏ võ giả để làm ca sĩ?
Cái nghề thấp kém kia?.

“Rất bất ngờ?”. Vũ Minh nhìn phản ứng của Tô Ánh Tuyết, vẫn như cũ lạnh nhạt
nói.

“Ta…”.

“Ngươi vì cái gì vẫn như cũ kiên trì luyện tập vũ công?”. Vũ Minh đột nhiên
hỏi. Không chờ nàng trả lời hắn liền nói tiếp.

“Hẳn là ở Băng Cung, ngươi nghe qua 1 chút bí mật, cũng muốn nhận được phương
thức tu luyện cho nên mới như thế kiên trì, đúng chứ? Ngươi biết tương lai vũ
công đối với chiến tranh tác dụng như thế nào, nhưng ngươi vẫn không xem nó ra
gì, ngược lại lại đi ghen tị với 1 người làm ca sĩ”.

“Làm sao ngươi biết?”. Tô Ánh Tuyết giật mình nhìn hắn.

“Thực, ngươi không cần thiết phải làm thế, bởi vì chỉ cần ngươi nói, ta hoàn
toàn có thể giúp ngươi. Nhưng là đáng tiếc, ngươi không nói. Để rồi giờ cảm
thấy tự ti, ngây thơ không? Buồn cười không?”. Vũ Minh cười nhạt.

“...”.

Tô Ánh Tuyết bị Vũ Minh nói làm không cách nào phản bác. Bởi vì hắn nói đúng.

Nàng thật muốn nói “ta muốn dựa vào chính mình”, nhưng đó không phải lí do,
bởi vì tu luyện không phải có người giúp là có thể thành, mà là bản thân nhất
định phải cố gắng mới có thể thành công.

“Ta thật như thế ngây thơ sao?”.

“Không, ngươi chỉ là hiếu thắng mà thôi”. Vũ Minh đáp.

“Không phải sao? Ngươi cảm thấy bị đối xử bất công, nhưng tìm không được giải
pháp, cho nên cái tự ti của ngươi mới trồi lên, che lấp đi lý trí của mình.
Ngươi vốn so với họ cũng không thua kém, nhưng lại không được người khác thừa
nhận như họ, cho nên mới cảm thấy mình không bằng, đúng chứ?”.

“Ta chỉ là…”.

“Chỉ là cảm thấy ta thấy mới nới cũ? Ta là loại người đó? Nếu như ta thật như
thế, sớm đã tìm nữ nhân rồi, ngươi cũng sẽ chấp nhận ta sao? Ngươi cứ như thế
không tin tưởng ta?”. Vũ Minh lời nói ẩn ẩn có chút tức giận.

“... Xin lỗi”. Tô Ánh Tuyết thấp giọng nói.

“Thật, ngươi cũng không cần thiết cùng họ ganh đua, bởi vì con đường của họ là
khác nhau. Eun Jung nàng chỉ muốn làm ca sĩ, cao hơn là quản lý công ty giải
trí. Cho nên ta muốn nàng có thể làm những gì mình thích, về phần thực lực… ta
cũng đã tìm được cách giải quyết, cũng sẽ không ảnh hưởng tới việc nàng muốn
làm”.

“Còn Chiêu Hy…”. nói đến đây, Vũ Minh ánh mắt lóe lên chút sát khí, nhưng rất
nhanh liền thu lại.

“Chiêu Hy nàng cùng ngươi con đường cũng khác xa nhau. Hai người họ là sẽ
không giết người, cũng sẽ không giết ma thú. Họ rất lương thiện”.

“Mà ta và ngươi, con đường bắt buộc phải thành cường giả, dù điều đó là vì
ngươi, hay vì họ, hoặc vì chính bản thân ngươi. Điều đó là khẳng định, không
cách nào có thể thay đổi”.

“Ta không phải là người chung thủy, nhưng ta có thể làm là tận lực để các
ngươi hạnh phúc. Cho nên, bỏ trong đầu cái ý nghĩ trẻ con đó đi, ta là sẽ
không để ngươi rời khỏi ta”. Vũ Minh kiên định nói.

“Ngươi thật bá đạo”. Tô Ánh Tuyết bĩu môi nói.

“Có sao? Có lẽ đi. Được rồi, khuya rồi, về nhà đi”.

“Ta…”.

“Trước sau gì cũng phải gặp, trốn tránh thì có ích gì?”.

“...Tốt, ta đi”.

“Biểu hiện quyết tâm làm cái gì? Không phải là gặp mặt sao? Thật là”. Vũ Minh
bật cười.

“Ai cần ngươi lo”. Tô Ánh Tuyết trừng mắt nói.

Vũ Minh bàn tay đưa lên vuốt ve má phải của nàng nhẹ giọng nói.

“Vừa rồi có đau không?”.

“Đôi chút, nhưng ngực có chút đau”. Tô Ánh Tuyết xấu hổ nói.

“Thật sao? Để ta kiểm tra 1 chút”.

Bốp.

“Hừ, sắc lang”.

Sờ lấy gương mặt vừa mới ăn 1 cái tát, Vũ Minh lắc đầu cười, sau đó liền leo
lên xe, đưa nàng về nhà mình.

Trên xe, Vũ Minh gọi cho cha của Tô Ánh Tuyết nói nàng nghỉ lại tại nhà hắn để
cho ông ta khỏi lo lắng, vừa về đến nhà, Đường Nguyệt liền từ trong chạy ra.

Nhìn thấy Tô Ánh Tuyết ngồi trong xe nàng liền thở nhẹ ra.

“Ca, 2 ngươi hòa giải rồi?”.

“Ngươi quan tâm làm gì, mai không đi học sao? Còn không mau đi ngủ?”. Vũ Minh
trừng mắt nói.

“Ta ở xem Ánh Tuyết tỷ tỷ, mắc mớ gì tới ngươi”. Đường Nguyệt bĩu mỗi nói.

“Nha đầu, chuyện người lớn, trẻ con đi chỗ khác chơi”. Vũ Minh nín cười nói.

“Ta chỗ nào nhỏ?”. Đường Nguyệt không phục nói.

“Sân bay cũng có còn bảo không nhỏ?”.

“Sân bay cái gì? Ngươi… ngươi ngươi ngươi…”. Đường Nguyệt mới đầu không chú ý,
nhưng ngay sau đó liền hiểu, tức giận chỉ Vũ Minh nói không lên lời.

Bên cạnh, Tô Ánh Tuyết che miệng cười khẽ làm Đường Nguyệt đỏ mặt không thôi.

“Ngươi đợi đó”. nói xong nàng liền tức giận quay người vào trong.

Thực ra Vũ Minh sớm nhìn ra, nàng cũng không có tức giận, chủ yếu là đang thăm
dò Tô Ánh Tuyết tâm trạng mà thôi. Nha đầu này còn thật tinh tế đây.

Khẽ cười lắc đầu, mang theo Tô Ánh Tuyết đi vào bên trong.

Lúc này Chiêu Hy cũng đã nằm xuống bên cạnh Eun Jung ngủ, đi vào trong Tô Ánh
Tuyết liền nhìn thấy họ nằm trên giường. Ánh mắt lộ ra chút bối rối, nhưng
thấy 2 người họ ngủ liền cũng không có cố kị nhiều như vậy đi tới ghế sofa
ngồi xuống.

Rót cho nàng 1 ly nước, Vũ Minh liền cầm chai rượu lên uống.

“Ngươi uống rượu?”. Tô Ánh Tuyết nhíu mày hỏi.

“Há, xem như thế đi”.

“Ngươi…”.

“Đây là tự tay ta chế, 1 loại tu luyện mới mà không cần phải ngồi xuống 1 chỗ
tu luyện”. Vũ Minh biết nàng hiểu lầm liền giải thích.

“Thật?”. Tô Ánh Tuyết lộ ra vẻ khó tin.

“Ừ, ngươi thử 1 chút xem”.

Vũ Minh nói xong, cầm lên ly nước của nàng đổ 1 chút rượu vào, lắc đều sau đó
chỉ cho nàng cách uống.

“Thật thần kỳ”. Tô Ánh Tuyết cảm nhận trong cơ thể chân nguyên lực tăng lên
giống như đang hấp thụ ma chủng, không nhịn được nói.

“Cũng không có gì, có lẽ 1 tháng tới nó sẽ phổ biến, Lâm Dũng hiện tại đang tổ
chức nghiên cứu, có lẽ sẽ gây nên oanh động không nhỏ đi”.

Tô Ánh Tuyết nghe thế ngẩn người, vô tình liếc mắt về phía giường ngủ, khẽ cắn
môi nói.

“Vì nàng sao?”.

“Cũng không hẳn, ta cảm thấy ngồi 1 chỗ rất nhàm chán, cho nên chế ra thứ này,
đỡ tốn thời gian, lại có thể làm thứ mình thích, không phải rất thuận tiện
sao?”. Vũ Minh lắc đầu nói.

“Ha ha, biết ngươi lâu như thế, nhưng xem ra ta vẫn là không hiểu rõ ngươi”.
Tô Ánh Tuyết cười khổ.

“Trên đời này không có ai là hiểu rõ ta, chỉ có 1 người, đáng tiếc, nàng hiện
tại không phải nàng”. Vũ Minh thở dài nói.

“Ngươi nói cái gì?’.

“Không có gì”. thở dài lắc đầu, Vũ Minh đứng dậy đi tới bên cửa sổ nhìn phía
xa, trong con mắt hiện lên vẻ do dự.

Rốt cuộc có nên làm như thế hay không?.


Chúa Tể Vũ Trụ - Chương #197