Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠
“Tiền bối, để ta nói cho”. Lâm Dũng đi lên.
“Chúng ta gia nhập vào đội thám hiểm bí cảnh, tham dò bí cảnh hoàn tất cố gắng
lắm mới thoát ra ngoài. Hơn 100 người chỉ còn lại chúng ta sống sót”.
“Hắn không cho chúng ta nghỉ ngơi thì thôi, còn để cho chúng ta nói ra toàn bộ
sự việc xảy ra trong đó. Hắn là đội tuần tra, chúng ta nhận. Chúng ta kể rõ ra
mọi sự việc xảy ra, không chút giấu diếm”.
“Ta thừa biết hắn làm thế để tranh công, chúng ta không phải người của võ giả
liên minh nên cũng chẳng qua tâm. Chúng ta chỉ muốn về nghỉ ngơi, nhưng là hắn
không những không cho, còn đối với thân phận của chúng ta nghi ngờ”.
“Hắn thấy 2 người họ xinh đẹp, cho nên nổi lòng tham. Dùng lời nói khiêu khích
huynh đệ của ta, để cho hắn ra tay tấn công trước, lợi dụng điều đó hắn có thể
thẳng tay ra tay”.
“Nhưng bản thân thực lực không bằng người, bị huynh đệ ta đánh bại. Phải biết
2 người kia lại là nữ nhân của huynh đệ ta, hắn vậy mà lại dám nhắm tới. Hơn
nữa vừa rồi nếu không phải nàng cản lại, hắn hiện tại đã là 1 cái xác chết”.
“Nhưng ai ngờ hắn lại lấy oán báo ơn, không cảm kích thì thôi còn buông lời
hãm hại”.
“Ngươi… ngươi ngậm máu phun người”. tên đội trưởng hoảng sợ nói.
Lam Bình cùng Như Thủy Tiên Tử nhìn nhau, nhìn vẻ mặt của tên đội trưởng này 8
phần là đúng như Lâm Dũng nói.
“Ngâm máu phun người? Ngươi cũng xứng? Chúng ta đều từ bí cảnh thoát ra, thăm
dò bí mật của nó báo lại cho võ giả liên minh. Chúng ta đều sẽ được võ giả
liên minh toàn lực bồi dưỡng”.
“Nói không chừng ngươi cũng vì điều này mà đỏ mắt đi?”. Cao Hải cười lạnh nói.
“Tiền bối. Sự việc chính là như thế”. Lâm Dũng nhìn Lam Bình cùng Như Thủy
Tiên Tử khẽ cúi đầu nói.
“Có đúng như thế không?”. Lam Bình lạnh nhạt nhìn lấy tên đội trưởng hỏi.
“Ta… ta…”. hắn nhất thời bối rối.
Như Thủy Tiên Tử bàn tay giơ lên, 1 chưởng đánh xuống. Nhất thời tên đội
trưởng kia liền bị đánh thành bánh thịt.
“Hắn không xứng ở trong võ giả liên minh”. Như Thủy Tiên Tử lạnh lùng nói.
“Các ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ đến tìm các ngươi hỏi rõ
cụ thể tin tức”. Lam Bình nhìn đám người Vũ Minh nói.
Vũ Minh không nói gì, lạnh nhạt quay người leo lên máy bay, mang theo đám
người rời đi.
“Thật là kiêu ngạo tiểu tử”. Lam Bình nhìn máy bay bay đi xa lạnh nhạt nói.
“Còn không phải do mấy tên này, động ai không động, đi động nữ nhân của người
khác. Thật khiến võ giả liên minh mất mặt”. Như Thủy Tiên Tử hừ lạnh 1 tiếng
rồi quay người bay đi xa.
Lam Bình lắc đầu cười khổ rồi đi theo.
…..
Về đến nơi, Vũ Minh trước sự sững sờ của mọi người, ôm lấy Eun Jung, mang theo
Chiêu Hy đi vào trong phòng.
Nhẹ nhàng ôm nàng nằm xuống giường. Vũ Minh nhìn qua Chiêu Hy, Chiêu Hy hiểu
ý, nàng biết Vũ Minh muốn nàng chăm sóc Eun Jung 1 chút, để hắn ra ngoài giải
quyết 1 số việc.
Đóng lại cửa phòng, quay người liền nhìn thấy Đào Nguyệt Nhi đang quái lạ nhìn
hắn.
“Mẹ? Làm sao thế?”. Vũ Minh hỏi.
“Hai cô gái đó là…”.
“Con dâu của mẹ”. Vũ Minh đáp.
“...”. Đào Nguyệt Nhi.
“Tiểu Minh, ngươi làm thế có phải hay không có chút quá? Ánh Tuyết đâu? Nó có
biết hay không?”. Đào Nguyệt Nhi nhíu mày hỏi.
“Mẹ, chuyện này ngài không cần quản, ta sẽ giải quyết tốt”. Vũ Minh đáp.
“Vậy được rồi”. Đào Nguyệt Nhi lắc đầu, đang muốn rời đi chợt sực nhớ ra gì đó
đi tới nắm lấy lỗ tai Vũ Minh nói.
“Tiểu tử thối, lại dám trốn đi tham gia cái thám hiểm kia 3 tháng, biết nó có
bao nhiêu nguy hiểm không hả? Ngay cả ta cũng dám dấu?”.
“Đau, đau, đau. Mẹ, nhẹ tay 1 chút”. Vũ Minh lập tức đầu hàng.
“Biết đau? Ngươi đi tham gia cái thứ nguy hiểm như thế, chẳng lẽ ta không lo
lắng?”. Đào Nguyệt nhi xách lấy lỗ tai của Vũ Minh hét lớn.
“Mẹ, ông nội cũng nói không quản ta, mặc cho ta phát triển, ngài cũng đừng bận
tâm được không?”. Vũ Minh bất đắc dĩ nói.
“Cái gì? Lại dám nói với ta như thế? Ông nội bỏ mặc không quản ngươi vì ngươi
thiên phú tốt, điều này không có nghĩa là ngươi có thể không nói cho ta biết.
Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra ta còn biết, ngươi cứ nói đi?”.
“Mẹ, coi ngài nói, ta giống như dễ chết như vậy lắm sao?”. Vũ Minh bất mãn
nói.
“Còn cãi”.
“Không… không cãi…”.
“Hừ. Nói xem, 2 cô gái kia tính cách thế nào? Gia cảnh ra sao? Bao nhiêu
tuổi?”. Bỏ tay ra khỏi tai của Vũ Minh, Đào Nguyệt Nhi hừ 1 tiếng rồi hỏi.
“Người con ôm vào tên Eun Jung, người kia tên Chiêu Hy. Niên kỷ nha… 18 tuổi”.
Vũ Minh nói sờ sờ lỗ tai nói.
“Eun Jung? Tên thật khó đọc, 2 người tính cách thế nào?”.
“Tính rất tốt, lương thiện”. Vũ Minh nhanh chóng đáp.
“Gia thế?”.
“...”.
“Gia thế?”. Đào Nguyệt Nhi tăng lên âm lượng.
Vũ Minh vẫn trầm mặc.
Đào Nguyệt Nhi quay đầu nhìn hắn, Vũ Minh chỉ khẽ lắc đầu.
“...Được rồi, chuyện của bọn trẻ các ngươi ta không quản, Ánh Tuyết nếu chịu
thương tổn gì ta tìm ngươi tính sổ. Còn nữa, đi thay quần áo khác đi, trên
người 1 mùi hôi thối”. Đào Nguyệt Nhi khẽ lắc đầu ghét bỏ nói.
“Vâng, con biết rồi”. Vũ Minh gật đầu.
“Hừ”. Đào Nguyệt Nhi nhìn hắn hừ 1 tiếng, sau đó liền đi ra ngoài.
Tắm rửa, thay quần áo xong, Vũ Minh liền trở lại phòng. Nhìn thấy Chiêu Hy nằm
gục xuống bên dưới thiếp đi, hắn đôi mắt lộ ra vẻ ôn nhu.
Chiêu Hy tỉnh dậy, nhìn thấy Vũ Minh đang đứng đó, nàng muốn ngồi dậy thì Vũ
Minh cản lại.
“Nghỉ ngơi chút đi, ta đi pha chế thuốc cả thiện lại thể chất cho Eun Jung”.
Vũ Minh cười nói.
“Ngươi biết cách?”. Chiêu Hy kinh hỉ hỏi.
“Ừ, trong bí cảnh lấy được 1 viên mật rắn, thuộc tính có chút băng hàn nên cần
phá chế lại”. Vũ Minh gật đầu đáp.
“Nha, xem ra nàng có cứu”.
“Cứu cái gì a”. Vũ Minh bật cười.
Theo lời của Vũ Duệ, thì đem mật rắn cùng 1 vài dược liệu hiếm trộn lẫn lại
với nhau hòa thành nước rồi uống.
Mặc dù dược vật không tính là cấp cao, nhưng miễn cưỡng cũng đủ giải trừ nguy
cơ của Eun Jung.
Sau khi pha chế xong, Vũ Minh liền cho Eun Jung dùng. Tác dụng thuốc rất
nhanh, thoáng cái cả cơ thể nàng đều hiện lên đỏ ửng. Vũ Minh lập tức mang
nàng vào nhà tắm ngâm nước.
Khi hắn muốn cởi bỏ quần áo của Eun Jung cho dễ dàng, thì bị Chiêu Hy đạp ra
ngoài làm hắn cười khổ không thôi.
Cần gì a, nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng sờ. Ngay cả chuyện đó cũng đã làm, cần
phải để ta tránh mặt như thế không?.
Khẽ cười khổ, Vũ Minh liền trở lại phòng.
Nhưng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở toang ra. Tô Ánh Tuyết từ bên ngoài chạy
vào.
“Vũ Minh!”. Tô Ánh Tuyết kinh hỷ chạy tới ôm lấy hắn.
“Ngươi trở về làm sao không nói cho ta biết? Có biết ta có bao nhiêu lo lắng
sao? Nếu không phải vô tình gặp được Lâm Dũng, ta cũng không biết người về lúc
nào”. Tô Ánh Tuyết có chút tức giận nói.
“Ây… vừa về được vài giờ, ngươi chẳng lẽ không học sao?”. Vũ Minh đáp.
“Ngươi a, hiện tại cũng gần 5 giờ chiều, còn học cái gì? Sớm đã tan học rồi”.
Tô Ánh Tuyết liếc mắt nhìn hắn nói.
“Ây… ta không chú ý thời gian”. Vũ Minh vuốt mũi khổ.
“Ngươi a ngươi, biệt tăm 3 tháng, hại ta lo lắng gần chết”.
“Ngươi cũng biết, nơi đó không có tín hiệu…”.
“Được rồi, không nói cái này, ngươi rốt cuộc gặp được chuyện gì? Làm gì lại
bặt tăm 3 tháng, võ giả liên minh bên kia nói nếu thêm nửa tháng nữa các ngươi
còn không ra, khả năng liền dữ ít lành nhiều”.
“Dù sao nhiệm vụ cũng nguy hiểm nha, tốn thời gian cũng bình thường”. Vũ Minh
lắc đầu nói.
Nói chuyện 1 hồi, cửa phòng lần nữa mở ra. Chiêu Hy ôm lấy Eun Jung choàng lấy
khăn tắm đi vào. Nhưng là nhìn thấy Tô Ánh Tuyết đang ngồi đó nàng nhất thời
kinh ngạc đứng tại chỗ.
Tô Ánh Tuyết cũng kinh ngạc không thôi, ánh mắt trợn tròn nhìn lấy 2 người.
“Các ngươi là…”. Tô Ánh Tuyết lắp bắp nói.
“Vũ Minh ca, chưa nói với nàng sao?”. Chiêu Hy ngơ ngác hỏi.
Thực ra nhìn phản ứng của 2 người, nàng biết thừa Vũ Minh cũng chưa nói cho
nàng chuyện của bọn họ. Nàng là cố ý nói như thế để xem Tô Ánh Tuyết phản ứng
ra sao.
“Ngươi… các ngươi…”. Tô Ánh Tuyết bật dậy, ánh mắt khó tin nhìn lấy Vũ Minh
cùng 2 người Chiêu Hy cùng Eun Jung.
“Các ngươi… các ngươi…”. Tô Ánh Tuyết trong lòng đau đớn nói không lên lời.
“Tuyết nhi, ngươi nghe ta nói…”.
“Không cần, ta đã biết”. Tô Ánh Tuyết giọng nói tức giận vang lên, sau đó đi
ra ngoài.
Vừa đến cửa liền bị Chiêu Hy kéo lại.
Trong cơn tức giận, Tô Ánh Tuyết lập tức xuất thủ đánh tới.
Vừa chiếu cố Eun Jung, vừa phải đối chiến với Tô Ánh Tuyết, Chiêu Hy có chút
luông cuống tay chân. Chủ yếu là Tô Ánh Tuyết ra đòn rất nặng, nàng là vào chỗ
chết đánh.
Ầm.
Chưởng lực của Tô Ánh Tuyết lần này đánh là về phía Eun Jung, Chiêu Hy biến
sắc, quay người dùng lưng cản lại liền bị Tô Ánh Tuyết đánh lùi về phía sau.
May mắn nàng thân thể mạnh mẽ, không có tổn thưởng, nếu như là cùng cấp, dính
1 chưởng kia ít nhất cũng phải thổ huyết trọng thương.
“Đủ rồi”. Vũ Minh tức giận quát lớn, lao tới nắm chặt lấy cổ tay đang muốn tấn
công của Tô Ánh Tuyết.
“Tuyết nhi, ngươi nghe ta nói có được hay không?”.
Mặc kệ Vũ Minh nói thế nào, Tô Ánh Tuyết vẫn không có dừng tay, nàng lạnh lùng
ánh mắt làm cho Vũ Minh trong lòng đau nhói. Thậm chí trong cơn tức giận, nàng
còn đánh Vũ Minh 1 chưởng.
Vũ Minh đỡ lấy đòn vừa rồi là dùng tay, mà cũng chính là cái bàn tay bị thương
kia. Máu tươi chảy xuống.
“Vũ Minh, ta…”. nhìn thấy mình ra tay đánh chúng Vũ Minh, hơn nữa bàn tay hắn
đầy là máu, Tô Ánh Tuyết gấp gáp đi tới.
“Được rồi, ta không sao”. hít sâu 1 hơi, Vũ Minh cản nàng lại rồi nói tiếp.
“Ta gần nhất bề bộn nhiều việc, hơn nữa còn cần tu luyện chuẩn bị đi vào võ
giả liên minh, cho nên không có thời gian đến trường. Ngươi hẳn là cũng bề bộn
nhiều việc học, còn phải đi tới Băng Cung học nữa đi…”. Vũ Minh âm thanh trầm
thấp nói.
Hắn không muốn làm như vậy, nhưng là hiện tại hắn cũng tốt, Tô Ánh Tuyết cũng
được. Cả 2 đều cần tỉnh táo.
Vũ Minh cần phải suy nghĩ kỹ 1 chút, 3 người chẳng lẽ không thể thật tốt ở
chung?.
“Cứ như vậy đi, trời cũng tối rồi, về sớm đi”. Vũ Minh nói xong, bàn tay giơ
lên muốn vuốt ve lấy mái tóc của nàng, nhưng là giơ lên được 1 nửa liền hạ
xuống quay người.
Tô Ánh Tuyết trợn to 2 mắt không dám tin nhìn lấy Vũ Minh, trong đầu không
ngừng hồi tưởng đến lời nói của hắn vừa rồi.
Đây là có ý gì? Cái này là chiến tranh lạnh sao?.
Ai cũng không để ý tới ai, sau đó bất chợt chia tay?.
Tô Ánh Tuyết nghĩ đến chia tay cái từ này thời điểm, trong lòng không khỏi đau
xót. Trước đó cố nén nước mắt, hiện tại theo 2 mắt của nàng nhiểu xuống đất.
Trước kia Vũ Minh rất cưng chiều nàng, nhưng là hiện tại lại vì người khác mà
từ bỏ nàng.
Tại sao lại thế này?.
Vì cái gì hôm nay hắn lại thay đổi?.
Tô Ánh Tuyết bất chợt hốt hoảng, loại kia bình tĩnh ngữ khí Vũ Minh trước kia
chưa từng nói với nàng.
Nước mắt không ngừng chảy xuống, mặc cho nàng xoa thế nào cũng không hết. Nhìn
Vũ Minh quay người, nàng trong lòng liền cảm thấy cả thế giới đều tan vỡ, sau
đó nàng liền quay người chạy ra ngoài.
Vũ Minh bàn tay hiện đang nắm rất chặt, viết thương được băng bó đã sớm rách
ra, máu từ vết thương chảy ra nhỏ xuống đất không ngừng lại được.
Đỡ lấy Eun Jung cho nàng nằm xuống giường, Chiêu Hy đi tới nhìn lấy bàn tay
đầy máu của Vũ Minh, nàng lấy ra khăn sau đó lau đi vết máu trên tay, chậm rãi
nói.
“Thật xin lỗi, là do ta lỗ mãng”.
“Không, sớm muộn gì nàng cũng biết. Chỉ là biết sớm hay muộn mà thôi”. Vũ Minh
thở dài lắc đầu nói.
“Sao ngươi không cản nàng lại?”.
“Nàng cần tỉnh táo. Được rồi, nghỉ ngơi 1 chút rồi xuống ăn tối. Eun Jung nàng
ngày mai mới tỉnh lại được. Ta ra ngoài đi dạo 1 chút”. Vũ Minh nói xong liền
đi ra ngoài.
Chiêu Hy nhìn thấy thế khẽ thở dài.
Một bên khác, Tô Ánh Tuyết liều mạng chạy về nhà, sau đó đóng chặt cửa lại nằm
trên giường ôm gối khóc lớn.
Ta nên làm thế nào?.
Ngươi không phải nói sẽ giúp ta thực hiện ước mơ sao?.
Ngươi không phải đã thề sẽ dùng cả linh hồn bảo vệ ta sao?.
Ta ước mơ chính là ở bên cạnh ngươi cho đến răng long đầu bạc. Nhưng bây giờ
ta phải làm sao?.
Tại sao ngươi lại làm như thế?.
Vì cái gì mà bỏ mặc ta tìm người khác?.
Cứ thế nàng liền thút thít 1 mình trong góc phòng.
Về phần Vũ Minh, dù nói muốn tỉnh táo lại, nhưng là biểu hiện của hắn cũng
không có như vậy thoải mái.
Nếu không quan tâm cũng không như thế đau lòng, khổ sở như vậy.
Nhưng chính là quan tâm, hắn mới không thể thỏa hiệp.
Nam nhân chính là như vậy tiện, có người này lại tơ tưởng đến người kia.
Nhưng hắn tính cách, lại không thể để hắn từ bỏ 1 ai.
Một người là hắn không thể thiếu, 1 người là hắn không thể rời bỏ. Một người
nữa lại là người hắn yêu nhất. Nam nhân cần có trách nhiệm, mà hắn thì cần có
trách nhiệm với từng người.
Dù rằng xã hội cho phép đàn ông cưới nhiều vợ, nhưng là đặt bản thân trong
tình trạng thế này cũng đủ đem người bức điên.