Trung Tâm Bí Cảnh


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

Nhờ có thời gian tẩy lễ, cho nên Vũ Minh mới có thể nhẹ nhàng để cho Eun Jung
tăng lên thực lực như thế, nếu không cơ thể nàng vốn sẽ không chịu đựng được
mức độ tăng lên nhanh như vậy.

“Ngồi xuống, ngồi xuống. Ngươi còn chưa thích ứng đây, coi chừng tự làm bị
thương”. Chiêu Hy kéo nàng xuống nói.

“Nha, tỷ tỷ, tại ta có chút hưng phấn”. Eun Jung cười nói.

“Đúng rồi Eun Jung, tại vì xã hội nơi này có chút khác biệt, cho nên ngươi chỉ
có thể gọi ta oppa, không được gọi người khác như thế, rõ chưa?”. Vũ Minh đột
nhiên nói.

“Tại sao?”. Chiêu Hy cùng Eun Jung đồng loạt hỏi.

“Ta ghen”. Vũ Minh nghiêm túc nói.

“Phốc”. Hai người đồng loạt cười phun.

“Eun Jung. Lại đây, tập luyện khống chế sức mạnh đi”. Lắc đầu 1 cái, Vũ Minh
liền kêu Eun Jung tới bắt đầu tập luyện.

“Nhắm thẳng vào đây, dùng toàn lực”.

Ầm.

“Không được, ngươi phải sử dụng toàn thân sức mạnh, mà không phải chỉ là lực
cánh tay. Làm lại”.

Ầm.

“Làm lại”.

Cứ thế, Eun Jung liền dưới sự chỉ đạo của Vũ Minh, dần dần khống chế được sức
mạnh của mình.

Vũ Minh cũng nhẹ thở ra.

Eun Jung không có thiên phú tu luyện, cho nên học tập rất vất vả. Vũ Minh biết
nàng cũng không có thích cuộc sống như này, nhưng là nàng lại vì hắn nên mới
nỗ lực để thích ứng với nó.

Đừng nhìn nàng 1 bộ hào hứng như thế, nội tâm nàng nhưng là bài xích với nó.

Ký Ức Thạch chỉ có thể truyền thụ ra kiến thức, mà không thể truyền ra kinh
nghiệm trải qua. Cho nên đối với 1 người sống ở thế kỷ 21, đột nhiên chuyển
biến hoàn cảnh sống, dù cho đã biết được trước nhưng vẫn không thể nào thích
ứng được với nó.

Nàng tốn 10 ngày thời gian để nắm giữ sức mạnh đã là rất khá.

Cạch! Cạch! Cạch!

Trong gian phòng từng tiếng cạch cạch vang lên. Những người còn lại cũng lần
lượt từ trong cabin bò ra ngoài.

Quả nhiên như hắn đoán, nơi này dùng là để luyện tâm cảnh. Mà mấy người họ
cũng không có như hắn trực tiếp về quá khứ, mà chỉ đơn giản là 1 cuộc rèn
luyện tâm cảnh mà thôi.

Thấy mấy người này đi ra, Eun Jung có chút nhút nhát trốn sau lưng Vũ Minh.

“Nha, không có người chết”. Vũ Minh thấy 6 người đều hoàn hảo liền nhếch miệng
nói.

“Đương nhiên, ta sống còn chưa đủ đây, ngươi…”. Lâm Dũng đang nói thì đột
nhiên hú lên quái dị.

Đám người cũng đồng loạt giật mình, nhưng là ngay sau đó, biểu cảm với Lâm
Dũng giống nhau chẳng khác gì.

“Làm sao rồi?”. Vũ Minh nhất thời sửng sốt.

Cả đám liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt đưa tay chỉ về phía sau Vũ Minh.

Vũ Minh nghi ngờ nhìn lại thì thấy Eun Jung đang nấp sau lưng hắn, ánh mắt tò
mò nhìn đám người.

“Nha, Eun Jung, trốn cái gì nha, đây đều là bằng hữu của ta, đến, các ngươi
chào hỏi 1 chút đi”. Vũ Minh cười nói.

“Các ngươi tốt”. Eun Jung hơi chút xấu hổ đi lên phía trước, sau đó cúi đầu 45
độ chào làm đám người giật mình.

Ngay sau đó, họ lập tức cúi đầu chào lại.

Không có cách, Eun Jung đột nhiên chào họ như thế làm họ không biết làm sao.
Thông thường như thế thường là xin lỗi, nhưng Eun Jung nàng lại dùng cách đó
chào hỏi, cho nên mới xảy ra tình trạng bối rối như này.

“Nàng là…”. Lâm Dũng nghi ngờ hỏi.

“Lão bà ta”. Vũ Minh nhàn nhạt đáp.

“...”.

Đám người đồng loạt liếc mắt nhìn qua Chiêu Hy.

“Nhìn ta làm gì?”. Chiêu Hy nhất thời khó hiểu.

Đám người há hốc miệng, một lát sau đều đưa lên cho Vũ Minh 1 ngón tay cái.

Có người khác cũng coi như, đã thế còn trước mặt người yêu mình nói là lão bà.
Đã thế nàng còn không chút tức giận.

Mặc dù Eun Jung rất xinh đẹp, nhưng là so với Chiêu Hy, nàng quả thật không
bằng.

Không hiểu Vũ Minh nghĩ gì nữa.

Thật đúng là…

Ây.

Khoan đã.

“Nàng ở đâu ra vậy?!”. đám người đồng loạt giật mình hỏi.

“…”. Vũ Minh, Chiêu Hy.

“Họ nói gì vậy oppa?”. Eun Jung khó hiểu hỏi.

Vũ Minh nhất thời đỡ trán, quên mất cô nàng này không có đồng hồ, không có
liên kết với thần kinh để phiên dịch tiếng nói.

Nàng nghe không hiểu cũng bình thường.

Vũ Minh nghe thế khẽ vuốt tóc nàng, sau đó chỉ chỉ cái đồng hồ. Eun Jung liền
hiểu ra.

“Nàng từ đâu ra a?”. Lâm Dũng quái khiếu hỏi.

“Nói ra rất phiền phức, tốt nhất không nói. Các ngươi chỉ cần biết nàng là
người của ta là được”. Vũ Minh lắc đầu nói.

Đúng lúc này, A Linh hình ảnh hiện ra.

“Kiểm trắc nhiệm vụ, kiểm trắc thành công”.

“Số mạo hiểm giả tham gia: 7 người”.

“Số người hoàn thành: 7 người”.

“Nhiệm vụ tiến độ: 100%”.

“Mạo hiểm giả thành công hoàn thành nhiệm vụ, vì là mạo hiểm giả thành công
hoàn thanh nhiệm vụ đầu tiên, đặc biệt ban thưởng: trung tâm bí cảnh mở ra 10
phút. Ngẫu nhiên ban thưởng: quái vật bị giam cầm 1 giờ, bản đồ bí cảnh 1
tấm”.

“Cố định ban thưởng: mỗi người 1 viên Chấn Tâm Đan, chú thích: Chấn Tâm Đan có
tác dụng bình ổn tâm cảnh, tăng lên 10% khả năng đột phá bất kỳ cảnh giới từ
Hợp Đạo cảnh trở xuống”.

“Mời nhanh chóng đến vị trí cửa vào trung tâm”.

A Linh vừa nói xong liền biến mất, thoáng cái dưới chân họ liền xuất hiện 1
vòng tròn hoa văn sáng chói, từ đó hiện ra 1 tấm bản đồ kỳ lạ.

Vũ Minh nhặt lên xem, trên bản đồ xuất hiện lấy 8 chấm đỏ, hẳn là nơi vị trí
bọn họ đang đứng. Bản đồ rất đơn giản, cũng không có chú thích cái gì. Chỉ có
đánh dấu lấy vị trí của họ bây giờ cùng cách đó không xa vị 1 chấm xanh.

Hẳn là nơi đó là cửa ra vào.

Vũ Minh cố ý tìm 1 chút đường ra. Đường ra tổng cộng có 3 chỗ, mặc dù có có
đánh dấu nhưng rất dễ nhận ra.

“Các ngươi xem”. Vũ Minh kêu đám người lại xem 1 chút.

“AAAAAAA, cuối cùng cũng tìm được đường ra nơi quỷ quái này”. Lâm Dũng gầm
lên.

“Ha ha ha”.

Đám người mừng rỡ ôm lấy nhau.

“Họ làm sao vậy Chiêu Hỷ tỷ tỷ?”. Eun Jung ngơ ngác hỏi.

“Ây… hẳn là mừng rỡ đi”. Chiêu Hy không biết nói làm sao.

Eun Jung mặc dù thông minh, nhưng là nơi này đối với nàng quá mức xa lạ, cho
nên lộ ra vẻ ngơ ngác cũng là bình thường.

“Vũ Minh, ngươi làm sao?”. Thấy Vũ Minh trầm tư, Lâm Dũng kỳ quái hỏi.

“Ta cảm thấy, chúng ta hẳn là may mắn”. Vũ Minh trầm giọng nói.

“May mắn?”.

“Không sai. Từ đầu đến cuối, chúng ta đều rất may mắn. Thực ra con đường chính
để đi, chính là đánh bại lấy con quái vật cá lưỡi dài kia, các ngươi nhìn nơi
này”. Vũ Minh chỉ vào tấm bản đồ rồi nói tiếp.

“Nơi chúng ta đi qua hoàn toàn không có trên bản đồ. Chúng ta có lẽ là đi phải
1 con đường khác. Nhưng nó đã bị phá hủy”.

“Cái chiến trường này là nơi chúng ta gặp đặt chân đến đầu tiên trên bản đồ.
Các ngươi nhớ lại xem cái con đường chúng ta đi có phải đường này không”.

“Từ nơi con cá lưỡi dài kia đi qua, liền sẽ đi tới phòng trọng lực. Chúng ta
gặp phải tên khổng lồ nham thạch kia chính là đường đi tiếp theo đến đây”.

“Mà con đường chúng ta đi, là nơi mà bọn quái vật đi vào”.

“Con đường đó hoàn toàn không có trên bản đồ. Cho nên chúng ta hoàn toàn là đi
ngang qua quỷ môn quan 1 vòng”.

Đám người nghe xong mồ hôi lạnh đổ ra.

“Mặc dù không hiểu tại sao chúng ta không gặp được công kích, nhưng con đường
này chúng ta không thể lại tiếp tục đi”.

“Hơn nữa theo ta suy đoán, những thứ này chỉ là để bảo vệ lấy vị trí trung tâm
của nơi này. Ngay cả vị trí cánh cửa ở đây cũng là nằm rìa khu bàn đồ rồi. Có
lẽ vị trí trung tâm được giấu đi, nằm ở 1 không gian ẩn”. Vũ Minh nói.

“Ngươi nói cái này làm gì?”. Lâm Dũng quái quái hỏi.

“Đừng quên nếu chúng ta thật thoát ra, thì sẽ phải nói lại toàn bộ sự việc
trong này. Mà tương lai, con em chúng ta liền cũng sẽ đi vào đây. Vì sự an
toàn của họ, tốt nhất nên phân tích kỹ càng 1 chút”. Vũ Minh trầm giọng nói.

Đám người đương nhiên biết điều này, nhưng là ánh mắt họ nhìn Vũ Minh vẫn có
cảm giác quái quái thế nào đó.

“Làm gì nhìn ta bằng ánh mắt đó?”. Vũ Minh khó hiểu hỏi.

“Này, ngươi rốt cuộc trong giả tưởng thế giới gặp cái gì? Làm gì thay đổi lớn
như thế?”. Lâm Dũng nhíu mày hỏi.

“Thay đổi?”. Vũ Minh nhất thời ngẩn người.

Hắn hồi tưởng lại vừa rồi những gì mình nói, liền phát hiện bản thân quả thật
có chút thay đổi.

Nếu là trước kia, hắn mới mặc kệ những thứ này đây. Đây không phải chuyện hắn
cần quan tâm.

Vứt bỏ thân phận Vũ Đế, hắn là đại thiếu gia Vũ gia, cháu ngoại Đào Chính
Long, tài nguyên sẽ thiếu thốn? Phòng trọng lực sẽ không có?.

Nhưng là vừa rồi hắn lại hoàn toàn vì những người khác suy nghĩ.

Vũ Minh bật cười. Xem ra những truyện trong giả tưởng thế giới ảnh hướng hắn
quá nhiều.

Đơn thuần IU, Ji Yeon, Seohyun, nấm lùn đáng yêu Boram, lạnh lùng nhưng ấm áp
Jessica, baby gương mặt Taeyeon. Cả người hắn xem như là muội muội, chăm lo
cho nàng quá mức Lee Eun Ah…

Những người này đều khiến tính cách hắn có chút thay đổi.

Hắn đột nhiên có chút chán ghét cuộc sống bây giờ. Suốt ngày đấu tranh, cùng
ma thú chém giết, lại vì những âm mưu quỷ kế mà đau đầu.

Có lẽ vì nguyên nhân này mới khiến hắn tính cách thay đổi đi.

Nhìn thấy Vũ Minh cười lớn, đám người khó hiểu. Nhưng là Chiêu Hy lại hiểu rõ
những thứ này.

Nàng cảm nhận được trong tiếng cười tràn ngập sự bất đắc dĩ.

Chiêu Hy đi tới, nắm lấy tay hắn, tay còn lại nhẹ vỗ vỗ vào lưng hắn. Vũ Minh
nhìn Chiêu Hy ánh mắt đầy quan tâm, sau đó lại nhìn Eun Jung cùng những người
khác. Hít sâu 1 hơi, sau đó nở nụ cười tươi nói.

“Được rồi, đừng để ý mấy thứ này, mục tiêu của chúng ta là thoát khỏi đây. Đi
thôi, đến xem, rốt cuộc bên trong trung tâm bí cảnh có cái gì bí mật”.

Nhìn lấy Vũ Minh bóng lưng, đám người không hiểu sao nổi lên 1 chút cảm xúc
nào đó không nói thành lời.

Hắn thật thay đổi rồi.

Trở lên mạnh mẽ hơn nhiều.

Lâm Dũng mặc dù không biết rốt cuộc Vũ Minh tại sao lại cho hắn cảm giác đó,
nhưng điều này đối với Vũ Minh mà nói là điều tốt.

Giống như 1 kẻ ăn không ngồi rồi chờ chết, tìm được mục tiêu của đời mình như
thế. Tràn ngập sáng sủa, tinh thần tiến tới.

“Lên đường”. Nở nụ cười, hắn liền hét lớn.

“Đi thôi”. Chiêu Hy kéo tay Eun Jung chạy theo.

Lâm Dũng chạy nhanh tới khoác vai Vũ Minh, giọng đầy hiếu kỳ hỏi.

“Này, ngươi rốt cuộc gặp phải chuyện gì mà biến thành thế này? Bá vương chi
khí biến đi đâu hết rồi?”.

“Người trẻ tuổi, ngươi là không hiểu”. Vũ Minh ra vẻ ông cụ non nói.

“Ha ha, còn giả trang cao nhân. Không nói thì thôi. Mà này, nàng kia ngươi
nhặt được ở đâu đấy? Ta nhìn qua nàng thực lực có chút phù phiếm, giống như bị
cưỡng ép tăng lên như thế”. Lâm Dũng nhíu mày hỏi.

“Ừ, ngươi nhìn không sai. Nàng ban đầu chỉ là người bình thường mà thôi, bị ta
cưỡng ép tăng lên”. Vũ Minh đáp.

“Ngươi chẳng lẽ không biết cưỡng ép tăng cao thực lực sẽ làm căn cơ không ổn
định sao?”. Lâm Dũng nhíu mày nói.

“Không sao, không có chuyện gì. Chỉ là tạm thời thôi, hơn nữa nàng cũng sẽ
không chiến đấu. Nàng rất thiện lương”.

“Ngươi tìm 1 bình hoa lão bà có chút không ổn đi? Võ giả không chiến đấu còn
gọi gì là võ giả?”.

“Ha ha, rồi ngươi sẽ thấy, không chiến đấu cũng có thể thay đổi thế giới này”.
Vũ Minh cười lớn đáp.

Ngươi là chưa thấy qua văn hóa lực ảnh hưởng.

Âm nhạc trùng kích.

Ngươi chưa từng cảm nhận được sự kích thích do nó mang lại, ngươi vĩnh viễn sẽ
không hiểu được điều đó.

Tin tưởng ta, nàng sẽ khiến cả thế giới, thậm chí cả vũ trụ này phải điên
cuồng vì nàng.

Vũ Minh trong lòng rất bình thản, bởi vì hắn đã tìm được mục đích, tìm được
thứ mà hắn cần phấn đấu.

Hắn chiến đấu, không phải để mang tới danh vọng hay tiền tài, địa vị hay sự
kính trọng.

Mà là vì có thể 1 lần nữa trải qua cuộc sống bình yên trước kia.

Mục tiêu thay đổi, tầm nhìn cũng thay đổi.

Lâm Dũng hắn hiện tại sẽ không hiểu được điểm này.

“Nàng tên gì? cái gì mà Tĩnh Tĩnh?”. Lâm Dũng cũng không có vặn hỏi tiếp liền
chuyển chủ đề.

“Há, nàng gọi Ham Eun Jung, phiên âm là Hàm Ân Tĩnh, Eun Jung, Eun Jung. Đừng
nhầm lẫn”. Vũ Minh nói.

“Thật khó đọc, sao không gọi Hàm Ân Tĩnh cho xong? Tên cũng rất dễ nghe mà?”.

“Bởi vì nàng không muốn, ta cũng thế. Cho nên liền gọi nàng Eun Jung đi. Nhớ
là phải gọi chị dâu”.

“Vì cái gì?”. Lâm Dũng hoang đường nhìn lấy hắn.

“Ha ha, không muốn gọi? Tốt thôi, nghe đâu Tố Như nàng rất muốn biết sự tích
trêu hoa ghẹo nguyệt của ngươi lắm”. Vũ Minh cười hắc hắc nói.

“Nàng là sẽ không tin ngươi, ta cây ngay không sợ chết đứng”.

“Thật sao? Ngươi nói xem nàng sẽ tin thiên tài võ giả như ta, hay là tin ngươi
đây?”.

“Ta… tốt, ngươi thắng”. Lâm Dũng cắn răng nói.

“Ha ha ha”.

Khoảng cách cửa vào vị trí trung tâm bí cảnh đã ở trước mắt, trên đường đi đám
người họ gặp rất nhiều quái vật, động vật biến dị. Nhưng là giống như có thứ
gì đó vô hình giam cầm chúng lại.

Đây hẳn là cái gọi là giam cầm 1 giờ đi.

Eun Jung mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn là hét ầm lên mỗi khi gặp phải
quái vật đối với nàng nhe răng trợn mắt làm đám người cười khổ không thôi.

Cuối cùng họ cũng đến vị trí cánh cửa, ngay sau đó, Vũ Minh đưa tay đây cửa đi
vào.


Chúa Tể Vũ Trụ - Chương #188