Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠
Ji Yeon da thịt phi thường trắng nõn, mặt trứng ngỗng, con mắt không tính đặc
biệt lớn, nhưng là rất dài, đặc biệt là nàng ngũ quan phối hợp, phi thường
đáng yêu mà thanh thuần.
“Thật sự là, đi một chút xíu đường liền than vãn, ta nhìn xem lần sau mang
những người khác ra dạo phố tốt, không mang theo ngươi”. Eun Jung bất đắc dĩ
nói.
Vũ Minh lại nhìn về phía Eun Jung, vóc dáng khá cao, có 1m7 khoảng chừng đó.
Mà lại thân thể có chút gầy yếu, gương mặt mang theo 1 chút u buồn ánh mắt,
mang cho hắn 1 loại cảm giác hết sức xinh đẹp. Dạng này cô gái, Vũ Minh biểu
thị mình thật rất thích.
Tất nhiên, chỉ là cảm thấy thích mà thôi.
Về phần đi lên tán tỉnh? Vẫn là quên đi.
“Một chút xíu đường? Tỷ tỷ! Không phải đâu, cái này gọi một chút xíu đường?
Chúng ta đều đi hơn một giờ! Ngươi không mệt mỏi sao?”. Ji Yeon hoang đường
nhìn lấy Eun Jung.
“Được rồi được rồi, sợ ngươi rồi, nơi này vừa vặn có một quán Cafe, đi vào
uống một chén cà phê nghỉ ngơi một chút đi”. Eun Jung lắc đầu, biểu thị im
lặng.
“Tỷ tỷ mời khách sao?”. Ji Yeon nghe xong muốn uống cà phê, con mắt lập tức
sáng lên.
“Đương nhiên là ta mời khách, ai kêu ta là tỷ tỷ đây…”.
Vũ Minh cứ như vậy nhìn lấy 2 người tiến đến, thu hồi lại ánh mắt, tiếp tục
nhìn về phía xa suy tư.
Ji Yeon cùng Eun Jung gọi xong cà phê, vậy mà lại vô cùng tình cơ ngồi đến
cách đó không xa nơi Vũ Minh đang ngồi. Ji Yeon là mặt đối mặt với Vũ Minh,
còn Eun Jung là đưa lưng về phía hắn.
“Oh my god, mệt chết ta”. Ji Yeon xoa lấy đôi chân của mình bắt đầu phàn nàn.
“Thật sự là, đi có 1 tí tẹo đường, vậy mà kêu đau, thật đúng là không hiểu
được”.
“Tỷ tỷ, vậy ngươi tới cầm mấy cái túi này được không?”. Ji Yeon u oán ngẩng
đầu nhìn Eun Jung, đoạn đường này, 2 người mua đồ, toàn bộ đều là Ji Yeon nàng
xách, không có cách, ai bảo nàng nhỏ tuổi đây.
Đúng lúc này, Ji Yeon đột nhiên trừng to mắt nhìn về phía Vũ Minh.
“Cái gì a, ngươi nhìn ai vậy?”. Eun Jung khó hiểu, quay đầu nhìn lại, trong
nháy mắt, vẻ mặt cũng giống như Ji Yeon như đúc.
“Tỷ tỷ, cái kia… có phải hay không là vị oppa lần trước mời chúng ta ăn
thịt?”. Ji Yeon khó tin nói.
“Tựa như là hắn…”. Eun Jung cũng kinh ngạc nói.
Hả? Hai người này là đang nhìn mình?.
Vũ Minh nhìn thấy thế, khẽ gật đầu.
“A… thật sự là hắn, hắn là cùng ta chào hỏi sao?”. Ji Yeon kinh ngạc nói.
“Hẳn là thế”. Eun Jung đáp.
“Chúng ta có nên qua đó chào hỏi không?”.
“Cái này… không tốt lắm đâu, người ta đang uống cà phê, chúng ta đi qua có
chút làm phiền”.
“Tỷ tỷ ngươi sợ sao?”.
“Có chút…”.
“Tỷ tỷ ngươi nhát gan quỷ”.
“Cho ta an tĩnh chút…”.
Do dự 1 chút, 2 người quyết định đứng dậy hướng phía Vũ Minh đi tới. Dù sao
lần trước Vũ Minh khí thế để cho Eun Jung có chút kinh sợ, chỉ có Ji Yeon nàng
ngây thơ đơn thuần mới không chú ý tới.
“Ngài tốt”. Ji Yeon cùng Eun Jung lên tiếng.
“Hả?”. Vũ Minh nghi hoặc quay đầu nhìn lấy 2 người.
“Xin chào, ngài khỏa chứ, xin hỏi, là Vũ Minh ssi sao?”. Ji Yeon ấp úng nói.
Chủ yếu là Vũ Minh hắn vẫn đang đeo kính đen, cho nên nàng không dám khẳng
định. Hơn nữa thời gian cũng qua lâu như thế rồi, khó tránh khỏi nhận lầm
người.
“Là ta, các ngươi là…”. Vũ Minh hiếu kỳ hỏi, hắn cũng chỉ là đang giả bộ mà
thôi.
“Vũ Minh ssi, ta là Eun Jung, nàng là Ji Yeon, lần trước chúng ta có gặp qua,
cám ơn ngươi mời chúng ta ăn”. Eun Jung lễ phép nói.
“A… ta nhớ rồi, là các ngươi nha. Thật xin lỗi, các ngươi đeo khẩu trang nên
ta không nhận ra. Các ngươi ngồi đi.”. Vũ Minh cười nói, sau đó tháo kính đen
xuống.
“Thật không tiện”. Ji Yeon cùng Eun Jung xấu hổ tháo xuống đồ ngụy trang.
“Nha, các ngươi xuất đạo rồi sao? Ta thấy qua các ngươi trên TV”. Vũ Minh cười
nói.
“Đúng thế, chúng ta là thành viên T-ARA”. Ji Yeon cười nói.
“Nha, các ngươi hát rất hay”. Vũ Minh tán dương.
“Cám ơn Vũ Minh ssi khen ngợi”. Eun Jung đỏ mặt nói.
Nàng cũng không biết tại sao lại cảm giác mặt có chút nóng, có chút xấu hổ khi
nhìn Vũ Minh.
“Vũ Minh ssi, không nghĩ tới ngươi lại xuất hiện ở đây. Nhà ngươi gần đây sao?
Chiêu Hy tỷ đâu rồi?”. Ji Yeon tò mò hỏi.
“A… nàng đi du lịch rồi, lại không cho ta theo”. Vũ Minh bất đắc dĩ nói.
“Hai người cãi nhau?”. Eun Jung hỏi.
“Không phải, nàng bảo muốn đi 1 mình”. Vũ Minh lắc đầu, sau đó nhìn lấy 2
người nói.
“Các ngươi đều đã xuất đạo, chẳng lẽ không bận rộn công việc sao?”.
“Hôm nay được nghỉ, nên chúng ta ra ngoài đi dạo”. Ji Yeon cười hì hì nói.
Thật nàng cũng không hiểu tại sao. Nghe các tiền bối nói xuất đạo xong thật sự
bận tối mặt tối mũi, nào là chạy quảng cáo, đuổi thương diễn. Đủ mọi thứ.
Nhưng là họ xuất đạo, hợp đồng phương diện siêu cấp kiếm tiền không nói, hơn
nữa mỗi ngày cuối tuần đều được nghỉ ngơi, nếu có người muốn gọi họ đi diễn
thì phải hẹn trước.
Hơn nữa cũng không phải 3 năm làm không công như bình thường, mà là vừa vào
làm liền có tiền lương. Số tiền mỗi tháng phí dụng công ty cung cấp ăn uống
cũng rất nhiều.
Ji Yeon nàng thỏa mãn sở thích ăn thịt của mình. Nếu không hôm nay 2 người
cũng không có tiền mà đi mua sắm nhiều thứ.
“Ta thấy các ngươi xuất đạo rất khá, mọi trang web đều đưa tin các ngươi nha”.
Vũ Minh nói.
“Cái này còn phải cám ơn Eun Ah tiền bối, nếu không có nàng chúng ta thành
công hay không cũng không biết nữa”. Eun Jung lắc đầu nói.
“Lee Eun Ah? Nàng viết bài hát cho các ngươi sao?”. Vũ Minh hiếu kỳ hỏi.
“Đúng vậy nha, Eun Ah tiền bối viết bài hát siêu bổng, ta chính là tận mắt
chứng kiến đây”. Ji Yeon đắc ý nói.
“Thật sao? Các ngươi quan hệ hẳn rất khá đi? Nàng làm người khá là có nguyên
tắc. Không quen biết hẳn sẽ không tự động viết bài hát cho người khác”.
“Vũ Minh ssi cũng biết Eun Ah tiền bối sao?”. Eun Jung kỳ quái hỏi. Nàng nhận
ra ánh mắt của Vũ Minh mang theo vẻ hồi tưởng.
“Không ngại các ngươi có thể gọi ta oppa, ta và Eun Ah cũng coi như có quen
biết qua, lần trước sinh nhật nàng ta còn tham dự qua đây”. Vũ Minh đáp.
“Hừ, lần trước ngươi mời ta ăn sườn xào chua ngọt, gọi ngươi oppa xem như báo
đáp đi. Vũ Minh oppa ngươi thật biết Eun Ah tiền bối sao?”. Ji Yeon phe phẩy
đuôi tóc hỏi.
“Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta sẽ xấu hổ”. Vũ Minh giả vờ che mặt lại nói.
“Hừ, tha cho oppa ngươi”. Ji Yeon gương mặt đắc ý nói.
“Oppa, ngươi có thể hẹn Eun Ah tiền bối ra gặp mặt sao?”. Eun Jung tò mò hỏi.
“Ngươi muốn gặp nàng?”. Vũ Minh có chút bất ngờ.
“Ta cũng là của nàng fan”. Eun Jung xấu hổ nói.
“Được, để ta hỏi xem nàng có rảnh không đã”. Vũ Minh cười nói, sau đó bấm số
điện thoại.
Hai người Ji Yeon với Eun Jung đối mắt nhìn chằm chằm.
Họ cho rằng Vũ Minh nói thế chỉ là gạt các nàng, nhưng không nghĩ tới trong số
điện thoại thật có Lee Eun Ah tên này. Chẳng lẽ là trùng tên?.
Các nàng cũng không cho rằng đi ra ngoài gặp 1 người cũng sẽ là người quen của
Lee Eun Ah.
Điện thoại vang lên.
“Vũ Minh oppa, ngươi làm gì gọi cho ta?”. Lee Eun Ah hỏi.
“Ta gặp được 2 cô nương là fan của ngươi, hiện tại rảnh sao? Ra ngoài nói
chuyện 1 chút?”. Vũ Minh cười hỏi.
“Fan của ta? Oppa ngươi cũng không rảnh đến nỗi gặp được fan của ta liền để ta
ra đấy chứ?”. Lee Eun Ah kỳ quái hỏi.
“Ha ha, thật ra 2 người nàng là thành viên của T-ARA, họ bảo ngươi từng chế
tác bài hát cho họ xuất đạo. Hơn nữa lại là fan của ngươi, cho nên ta mới gọi
hỏi ngươi có rảnh không đây”.
“T-ARA? Oppa ngươi không phải gạt ta chứ? Các nàng mới xuất đạo, làm sao có
thời gian rảnh? Hơn nữa bây giờ cũng sắp tối, người đại diện sẽ để họ đi ra?”.
Lee Eun Ah biểu thị không tin.
“Vậy ta để các nàng cùng ngươi nói chuyện đi”.
Vũ Minh nói xong liền mở loa ngoài để xuống bàn.
Ji Yeon cùng Eun Jung nhìn nhau 1 chút, sau đó cùng nói.
“Eun Ah tiền bối, ngài khỏe chứ”.
“A… giọng nói này… là Ji Yeon cùng Eun Jung tỷ sao?”. Lee Eun Ah kinh ngạc
hỏi.
“Vâng, là chúng ta”.
“Ta còn tưởng rằng Vũ Minh oppa gạt chúng ta đây”. Lee Eun Ah khá là kinh
ngạc, nàng thật đúng là không biết Vũ Minh sao lại biết T-ARA các nàng.
“Này, đừng trò chuyện nữa, Eun Ah ngươi có rảnh không? Đến 1 đây 1 chuyến đi,
đối diện nhà ta quán cafe”. Vũ Minh cắt ngang.
“Được nha, ngươi chờ một…”.
Đột nhiên âm thanh im bặt.
“Eun Ah, người làm sao?”. Vũ Minh nhíu mày hỏi.
Phía bên kia cũng không có trả lời.
“Eun Ah, Eun Ah”. Vũ Minh cầm lên điện thoại kêu mấy câu, nhưng là bên kia vẫn
không có lên tiếng.
Nhưng là thính lực hắn cực mạnh, cho nên có 1 số âm thanh nhỏ hắn là nghe ra
được. Gương mặt hắn trở nên âm trầm tới đáng sợ, bởi vì hắn nghe ra 1 giọng
nam tử thanh âm cùng tiếng xe chạy.
“Vũ Minh oppa, Eun Ah tỷ tỷ làm sao?”. Ji Yeon gấp gáp hỏi, Eun Jung gương mặt
cũng đầy lo lắng.
Vũ Minh không có trả lời mà đưa lên ra dấu hiệu im lặng.
Rất nhanh hắn liền gọi cho 1 số.
“Eun Ah thế nào?”. Vũ Minh dùng là tiếng anh.
“Thiếu gia, Eun Ah tiểu thư bị bắt cóc, chúng ta hiện tại đang đang bám đuôi”.
“Tốt, truyền cho ta vị trí của các ngươi, ta lập tức tới, nếu nàng xảy ra
chuyện gì, ta cho cả nhà ngươi chôn cùng”. Vũ Minh âm trầm nói, sau đó cúp
điện thoại.
Ji Yeon nghe không hiểu gì, nhưng là Eun Jung lại nghe rất rõ ràng, nàng là
biết tiếng anh. Hơn nữa trình độ không thấp.
Gương mặt nàng thoáng cái biến sắc.
“Eun Ah tiền bối làm sao thế oppa?”. Ji Yeon gấp gáp hỏi.
“Nơi này nói không tiện, theo ta đi”. Vũ Minh lập tức đứng dậy nói, sau đó đi
tới cách đó không xa 1 chiếc Ranger Rover rồi leo lên.
“Mau lên xe, không có thời gian đâu”. Vũ Minh nhìn 2 người kém chút quát ra.
“Mau lên xe”. Eun Jung đẩy Ji Yeon lên, nàng biết Vũ Minh cũng không có đối
với 2 người đánh chủ ý xấu gì, chỉ là đang gấp gáp.
Nàng nhìn ra Vũ Minh hiện tại vô cùng tức giận.
Vũ Minh thật đúng là rất tức giận, 1 năm qua hắc bạch lưỡng đạo hắn đều dùng
thân phận thật cảnh báo qua, ai dám đụng tới Lee Eun Ah liền sẽ bị hắn trả
thù. Nhưng là hiện tại Eun Ah nàng xảy ra chuyện, bảo sao hắn không tức giận.
“Lập tức đuổi theo tín hiệu số 2 phát ra”. Vũ Minh trầm giọng nói.
Tài xế khẽ gật đầu 1 cái, sau đó bấm vài cái nút, 1 bản đồ GPS hiện ra, tín
hiệu trên bản đồ xuất hiên. Tài xế lập tức khởi động xe đuổi theo.
Ji Yeon cùng Eun Jung trực tiếp kinh ngạc ngây người.
Hai người các nàng ngồi rất đàng hoàng, không dám nhúc nhích. Rất nhanh xe
liền chạy tới nơi. Hiện tại là trời chiều khoảng 4 giờ. Nhưng do khí hậu nên
trời tối rất nhanh.
Đi vào 1 nhà kho bỏ hoang, Vũ Minh ra hiệu cho dừng xe lại phía sau chiếc xe
kia. Chiếc xe kia cũng đi xuống 5 người, thấy Vũ Minh đi xuống liền cúi đầu
chào.
“Người đâu?”.
“Bên trong”.
Đang muốn nói gì thì nhìn thấy 2 người Ji Yeon cùng Eun Jung, hắn khẽ vỗ trán
1 cái. Lúc đó gấp gáp, lại đưa 2 người này theo. Thật đúng là…
Bỏ lại đây quá nguy hiểm, hắn đành phải để họ đi theo.
“Bảo vệ tốt 2 nàng”. Vũ Minh liếc mắt 1 chút nói.
“Vâng”.
Ji Yeon cùng Eun Jung đi theo sau Vũ Minh, 2 người có chút sợ hãi. Nơi này
thật quá hoang vắng.
Đi vào đến gần cửa, liền thấy có người đứng bên ngoài gác cửa. Đúng lúc này, 1
chiếc xe khác chạy tới, cũng không quan tâm đám người Vũ Minh, chiếc xe kia
trực tiếp xông thẳng vào.
Ầm 1 tiếng.
Cái cửa bị phá tan.
Vũ Minh có chút kinh ngạc. Đây là người nào?.
Trên xe đi xuống 1 tên thanh niên, gương mặt tức giận.
Mấy người Vũ Minh dừng lại tại chỗ.
Chỉ thấy tên thanh niên kia hét lớn.
“Eun Ah đâu? Eun Ah nơi nào?”.
“Ngươi sao lại tới đây?”. giọng nói khác kinh ngạc vang lên.
“Lee Eun Ah? Ta biết nàng tại nơi nào, bất quá… ngươi không cần phải tìm nàng,
2 ngày nữa buổi tối, nàng liền sẽ biến mất khỏi thế gian này”. một giọng nói
khác vang lên, có vẻ như vô cùng lớn tuổi.
“Ngươi! Ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám đối với nàng làm gì, ta đời này cũng
sẽ không tha thứ cho ngươi”. Người thanh niên kia vô cùng tức giận.
“Hừ, ta làm vậy đều vì ngươi”.
“Vì ta? Ha ha ha, vì SamSung đi?”.
Vũ Minh nghe tới đây liền biết chuyện gì xảy ra. Gương mặt có chút âm trầm.
Chẳng lẽ lão già này không biết mình đã thả ra tiếng gió không cho phép đụng
Lee Eun Ah sao? Vậy mà ông ta lại dám phớt lơ lời mình nói.
“Theo ta vào, đừng giết người”. Vũ Minh âm trầm nói, sau đó mang theo đám
người bước vào trong.
Hai người bên trong tranh cãi không thôi, Vũ Minh vừa bước vào liền gây ra
tiếng động, mấy tên canh giữ bên ngoài lập tức muốn khống chế lấy mấy người Vũ
Minh liền bị mấy tên bảo tiêu của hắn ngay tại chỗ phế bỏ.