Đây Là Địa Ngục Sao?


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

Rời xa khỏi cái hố, đám người mời thở dài 1 hơi.

Vũ Minh cầm đèn soi phía trước, qua cái đoạn đường kia, xung quanh tường liền
có 1 vài cái hình được điêu khắc lên. Kiểm tra phía trước 1 đoạn đường cũng
không có cơ quan hay chỗ nào kỳ quặc, lúc này Vũ Minh mới an tâm xem xét trên
bức tường hình tượng.

Bên trên điêu khắc lấy 1 đám người, đáng chiến đấu với 1 con quái thú, không
rõ đó là loại nào, bởi vì nó không giống với bất kỳ thứ gì mà Vũ Minh biết
tới.

“Có ai nhận biết hình này là thứ gì không?”. Vũ Minh quay qua nhìn đám người
hỏi.

Đám người đi tới nhìn, suy nghĩ 1 chút liền lắc đầu.

Chụp lại hình ảnh, Vũ Minh liền mang theo đám người đi tới phía trước.

Đi không biết bao lâu, có lẽ là 1 tiếng, 2 tiếng, hoặc lâu hơn. Vũ Minh cũng
không có thấy cơ quan hay cái gì kỳ quái.

Trên tường hình vẽ càng lúc càng nhiều, nó đang miêu tả lấy cuộc chiến của con
người với quái thú, nhưng lại không rõ quái thú kia là cái gì. Hình vẽ con
người mỗi lúc 1 ít, cho đến khi bị quái thú giết sạch.

Vũ Minh toàn bộ hình ảnh đều dùng thiết bị chụp lại, tuy rằng không thể truyền
ra bên ngoài, nhưng là cứ chụp lại trước đã.

“Mau nhìn phía trước”. lúc này 1 người hét lớn.

Đám người giật mình quay qua, Vũ Minh nhíu mày đi lên phía trước. Chỉ thấy
phía trước là 1 đống xương khô, phải nói là cái núi nhỏ xương khô.

Nó được xếp bằng đầu người mà thành, ít nhất cũng phải trên 2 ngàn đầu người
xếp thành 1 tòa tháp.

Vũ Minh có dự cảm không lành cho lắm.

“Có thiết bị”. 1 người lớn tiếng nói.

Vũ Minh chạy tới, thấy người kia cầm trên tay là 1 cái huy hiệu cùng 1 cái
đồng hồ.

“Cái này tìm thấy ở đâu?”. Vũ Minh nhìn tên kia hỏi.

Tên kia không nói gì, hắn đứng ra 1 bên, lộ ra phía sau 1 cái xác chỉ còn nửa
người dưới, nhìn qua vô cùng khủng bố. Toàn bộ cơ thể hắn đều bị hút sạch nước
trong ngươi. Chỉ còn lại 1 cái xác khô.

Đám người có chút không tự nhiên lùi lại 1 chút.

“Đây hẳn là người của võ giả liên minh”. Vũ Minh trầm giọng nói.

“Hắn làm sao chết?”. Lâm Dũng nhíu mày hỏi.

“Nhìn qua hẳn là bị thứ gì đó giết chết, nhìn nơi này, có dấu răng, thứ này
hẳn rất lớn, có thể 1 ngụm cắn đứt đôi người ra thực lực có lẽ rất kinh
khủng”. Vũ Minh chỉ về phía cái bụng chỉ còn lại 1 nửa nói.

“Có lẽ có thể tìm được manh mối trong thứ này đi”. Vũ Minh nhìn cái đồng hồ
trên tay lẩm bẩm nói.

“Làm sao? Có gì không ổn à?”. Cao Hải đi tới ngồi xổm xuống hỏi.

“Ta nghĩ, bên trong hẳn có ghi hình hoặc hình ảnh lưu lại, nhưng là ta không
có đủ thiết bị thay thế để sửa chữa nó”. Vũ Minh nói.

“Dùng của ta đi”. Vân Phong tháo ra đồng hồ đưa cho Vũ Minh.

“Vậy được”. Vũ Minh cũng không có từ chối, chỉ là 1 cái đồng hồ thôi, về đổi
lại 1 cái là được.

Rất nhanh hắn liền sửa lại hoàn hảo chiếc đồng hồ. May mắn rằng bộ nhớ của nó
còn không có bị phá hủy, nếu không hắn liền ném đi mà không phải sửa chữa.

Đây cũng không phải việc gì khó khăn, chỉ cần là học sinh, tất cả đều có thể
làm được.

Ngay sau đó, Vũ Minh liền tìm thấy duy nhất 1 đoạn video trong bộ nhớ của đồng
hồ, hắn lập tức liền mở ra hình chiếu.

“Này, đừng nghịch nữa, mau tới”.

“Tới ngay”.

Nhìn qua đám người này cũng giống như đám người Vũ Minh, cũng phát hiện cái
bẫy kia.

Họ cũng không tổn thất lấy người nào. Nhìn qua cũng không có thấy cái gì xảy
ra, như vậy làm sao người này lại chết?.

Hình ảnh biến đổi, chỉ thấy phía trước xuất hiện 1 bóng đen, ngay sau đó 1 cái
lưỡi phóng ra, đâm thủng mấy người cùng 1 lúc.

Đám người đó giật mình lấy ra vũ khí, nhưng là họ đối mặt phải thứ gì đó cực
kỳ khủng bố. Chỉ trong chớp mắt, hơn 1 nửa nhân số liền chết, dù thế cũng
không nhìn thấy được rốt cuộc là thứ gì đang công kích họ.

Hình ảnh chớp tắt, nhìn tới đây, Vũ Minh mãnh liệt quay đầu nhìn về phía con
đường.

Bởi vì hắn nhận ra. Nơi này, chính là nơi đám người kia bị giết.

“Lùi lại, lập tức lùi lại”. Vũ Minh hét lớn.

Đám người cũng nhận ra cái nơi họ đứng là ở đâu, ai nấy đều khẩn trương lấy ra
Vũ Khí đề phòng.

Lúc này, phía trước xuất hiện bóng đen, Vũ Minh trong lòng siết chặt. Rốt cuộc
là thứ quỷ gì.

Đột nhiên như có thứ gì đó lao tới, Vũ Minh da đầu run lên.

Quá nhanh.

Trong chớp mắt, 1 cái lưỡi dài đâm thủng lấy 1 người rồi kéo vào bên trong.

“Rút lui, nhanh chóng rút lui”. Vũ Minh hét lớn, bởi vì thứ kia quá kinh
khủng.

Tên xui xẻo kia rõ ràng mở ra chân nguyên hộ thể, nhưng thứ đó lại hoàn toàn
không xem ra gì, trực tiếp đâm phá tầng bảo hộ, xuyên qua cơ thể.

Đám người sắc mặt trắng bệnh nhanh chóng lùi lại phía sau.

Vũ Minh ánh mắt lóe lên, không chút do dự đánh ra 1 chưởng.

Ầm.

Chưởng lực ngay tại trong không khí chấn động.

Ai cũng thấy rõ ràng, cái lưỡi kia tốc độ nhanh chóng lao tới, nhưng bị 1
chưởng của Vũ Minh cản lại.

“Chạy!”. Vũ Minh quyết đoán nói.

Đám người không chút do dự quay đầu chạy.

Chỉ mới vào cửa, liền gặp thứ kinh khủng này. Nơi này rốt cuộc là có cái quỷ
gì? Địa ngục sao?.

Đám người chạy hết tốc lực, nhưng là phía sau tiếng động cách càng lúc càng
gần, trên mặt ai cũng đổ mồ hôi lạnh.

“Đáng chết, rốt cuộc làm sao thoát”. Lâm Dũng tức giận quát 1 tiếng.

“Trước là bẫy, giờ là quái vật, mẹ kiếp nó chứ”. Cao Hải cũng nhịn không được
chửi bới.

Hắn trong lòng hiện tại vẫn còn sợ hãi, vừa rồi cái lưỡi kia tốc độ thật mẹ nó
nhanh, hắn ngay cả phản ứng cũng khó khăn.

May mắn người chết không phải hắn.

Khoan đã.

Bẫy sao?.

Bẫy trong bẫy.

Quan trọng không phải bẫy, mà là bên trong bẫy.

Vũ Minh rốt cuộc hiểu rõ.

“Chạy nhanh lên, nhảy xuống cái hố phía trước”. Vũ Minh hét lớn.

“Ngươi điên sao? Nhảy xuống khác nào tự sát”. Lâm Dũng giật mình nói.

“Ít nói nhảm, mau nhảy”. Vũ Minh không chút do dự nhảy xuống.

Đám người thấy thế, lại nghe thấy tiếng động phía sau, cắn răng 1 cái liền
nhảy theo.

“AAAAAAA”.

Phía trên truyền tới tiếng hét lớn.

Vũ Minh giật mình nhìn lên, 3 người bị xiên thành 1 hàng, sau đó tiếng chân
dồn dập tiến tới.

Lúc này hắn rốt cuộc thấy rõ hình dáng con quái vật kia.

Cái đầu như đầu cá, nhưng lại có cái lưỡi dài.

Còn có.

Con cá kia có 4 chân là cái quỷ gì?.

Mẹ kiếp, rốt cuộc đây là nơi nào?.

Thí nghiệm phòng sao?.

Tại sao lại có thứ khủng bố đến thế.

Ngay cả Vũ Minh nhìn thấy nó cũng nhịn không được tê dại da đầu.

Chiếc lưỡi kia phóng xuống bên dưới, Vũ Minh biến sắc.

Ngay lập tức lại có vài người bị xiên thủng cơ thể kéo lên.

“Mau tản ra xung quanh”. Vũ Minh hét lớn.

Đám người cũng không có ngu ngốc, mặc dù là đang rơi tự do, nhưng là điều
chỉnh cơ thể ra xung quanh cũng không khó. Càng rơi xuống, cái hố càng mở
rộng.

Có quỷ mới biết cái lưỡi kia dài bao nhiêu, cho nên họ cũng không ngu ngốc rơi
cùng 1 chỗ, ai biết được cái lưỡi kia mục tiêu tiếp theo là người nào.

Thấy không gian trống trải, Vũ Minh bắt đầu vận lực vào bản tay. Ngay khi thấy
cái lưỡi kia tiếp tục công kích, hắn không chút do dự.

“Bách Liệt Quyền Phong Nha”. Vũ Minh hét lớn.

Ầm ầm ầm.

Liên tục ra hơn mười chiêu mới đẩy lùi lại được cái lưỡi kia, Vũ Minh có chút
thở dốc mệt mỏi.

Nhưng là lúc này hắn chợt biến sắc, bởi vì hắn thấy đột nhiên lại có mấy chục
cái lưỡi lao xuống.

“Mau chóng công kích, nhanh lên”. Vũ Minh lần nữa hét lớn.

Đám người vừa rồi thấy Vũ Minh công kích, bản nay quay đầu lại, thấy cái lưỡi
bị đẩy lùi mới thở ra 1 hơi. Nhưng là lại nghe Vũ Minh hét lên, sau đó thấy
mấy chục cái lưỡi lao xuống, đám người nhịn không được lạnh run.

Nhưng họ cũng không chút do dự công kích từ xa.

Rất nhiều chiêu thức liên tục phóng ra.

Ầm ầm ầm ầm.

Mấy chục cái lưỡi va chạm với chiêu thức của đám người, nó nhất thời dừng lại
1 chút, tiếp đó liền có thêm mấy chục cái lưỡi nữa lao xuống.

Thấy thế đám người nhịn không được trong lòng chửi rủa điên cuồng.

Ngươi mẹ nó là Doraemon sao? Biến ra nhiều như thế cái lưỡi?.

Con mẹ nó chứ.

Ta đào ngươi tổ tông 18 đời sao?.

Cần đuổi tận giết tuyệt như thế sao?.

Mặc dù thế, họ cũng không có ngừng lại công kích.

Đám người vận dụng toàn bộ chiêu thức tầm xa mình có, chẳng biết đánh ra bao
nhiêu chiêu thức, chỉ cảm thấy trong người 1 trận mệt mỏi, cảm giác như bị móc
rống.

Cái lưỡi kia rốt cuộc mới từ bỏ.

Đám người mệt mỏi thở dốc.

Đám người vẫn còn tiếp tục đang rơi, nhưng là xung quanh đen thui khiến họ
chẳng nhìn thấy được cái hố này tình trang nó ra sao.

Vũ Minh móc ra đen pin soi 1 chút. Cả không gian nhất thời sáng sủa ra.

Không xem thì thôi, vừa xem liền giật mình.

Xung quanh toàn bộ đều là xương người, phải tới hàng trăm, hàng triệu mà tính.

Bởi vì họ rơi nãy giờ cũng có trên 10 phút, căn cứ theo nhi nhít xương trắng
xếp hình liền có thể khẳng định, nơi này chôn xuống phải trên 1 triệu người.

“Đeo lên bình oxy đi”. Vũ Minh trầm giọng nói.

Đám người cũng nhận thấy không khí thiếu hụt, không cần Vũ Minh nhắc nhở họ
cũng lấy ra bình oxy mang lên.

“Dùng vũ khí bám trụ xung quanh đi, càng rơi áp lực càng lớn, chúng ta sẽ chết
ngay trên không đấy”. Lâm Dũng nhíu mày nói.

“Được rồi mọi người, áp sát vào 2 bên vách, dùng vũ khí giảm tốc đi”. Vũ Minh
cũng gật đầu nói.

Sau đó, đám người liền rút ra vũ khí của mình, đâm vào bên 2 bên vách tường,
nhưng cũng phải rơi thêm mấy trăm mét mới hoàn toàn dừng lại được.

“Giờ làm sao đây?”. 1 người lên tiếng hỏi.

Vũ Minh nhìn đám người, thấy nhân số giảm đi rất nhiều, hắn có chút nhăn mặt
hỏi.

“Còn bao nhiêu người?”.

“26, 27, ai biết được”.

“Chó chết”.

“Bình tĩnh đi, tức giận không phải là cách đâu”.

Vũ Minh rút ra thêm vài cái kiếm, sau đó đều đâm vào vách tường, rồi dùng dây
thừng vững chắc lại làm 1 cái thang dây rũ xuống.

“Lâm Dũng, ngươi bên kia cũng làm 1 cái. Còn mấy người các ngươi ở đây đợi 1
chút, ta xuống dưới thăm dò xem sao”. Vũ Minh nói.

Nói xong hắn liền trượt xuống.

Sợi dây rất dài, phải có mấy trăm mắt, tuy rằng rất nhỏ nhưng độ chắc chắn gần
như ngang sắt thép, rất khó để cắt đứt.

Trượt xuống dưới tới cuối sợi dây cũng không cách nào nhìn được dưới đáy động,
Lâm Dũng có chút nhăn mặt nói.

“Ta nghi ngờ chúng ta rơi xuống trực tiếp đến địa ngục luôn”.

“Thật đúng là khó tin nơi này lại có cái động sâu đến thế”. Vũ Minh cũng cảm
thán nói.

“Khoan, ngươi nhìn, kia là cái gì”. Lâm Dũng đột nhiên chỉ về 1 hướng nói.

Vũ Minh nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới có bên dưới đột nhiên xuất hiện nhiều
điểm đỏ ở 2 bên, nó giống như 2 bên có đèn như thế, đột nhiên mở lên, nó theo
thứ tự mà từ dưới mở lên.

Cho đến khi tầm mắt của Vũ Minh cùng Lâm Dũng nhìn rõ được đó là cái gì, 2
người nhịn không được chửi tục 1 câu.

“Chết tiệt, mau trèo lên”.

Vũ Minh cùng Lâm Dũng rất nhanh liền như điên trèo lên trên.

“Chuẩn bị chiến đấu”. Vũ Minh hét lớn.

Thứ kia thật sự tốc độ nhanh lắm.

Đám người bên trên giật mình, nhưng là nhìn rõ thứ đang bò lên, đám người họ
trong lòng điên cuồng chửi rủa.

Con mẹ nó đây là địa ngục sao?.

Ma quỷ.

Thật mẹ nó gặp được quỷ a.

Bởi vì những cái đốm sáng kia là con mắt.

Chính xác hơn là từng cái bộ xương khô đang bò lên trên theo vách tường, tốc
độ cực nhanh, 2 mắt nó sáng như đèn pha ô tô. Chỉ có điều đó là màu đỏ.

Thật sự là nhiều lắm.

Đám người lập tức rút ra vũ khí, cắm vài cây kiếm, côn, đao vào trên vách
tường làm chỗ đứng, 2 tay cầm kiếm, cơ thể mở ra chân nguyên hộ thể tùy thờ
chuẩn bị tiến công.

Rất nhanh đám xương khô kia liền bò lên, hướng về đám người phóng tới.

Cái đầu lâu há mồm cắn vào, chỉ là có chân nguyên hộ thể chúng nó bị đẩy ra
rơi xuống.

Tuy nhiên số lượng xương khô thật nhiều lắm.

Đám người huy động vũ khí trong tay điên cuồng chém giết.

“Ta không biết có phải địa ngục hay không, nhưng thứ này cũng không mạnh lắm”.
Lâm Dũng thở dài 1 hơi nói, đại đao trong tay vung ra, ngay lập tức liền có
7-8 cái bộ xương khô rơi xuống dưới.


Chúa Tể Vũ Trụ - Chương #166