Vũ Hội (1)


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

Một người phụ nữ lớn tuổi, mặc quần áo sang trọng hướng về phía đám người đi
tới.

“Tiểu Ân, có biết ta chờ ngươi bao lâu rồi không?”.

“Mẹ? Sao mẹ đến đây?”. 1 tên thanh niên trong đó giật mình quay lại, nhìn thấy
người đó là mẹ mình liền bật thốt.

“Làm sao? Ta không thể đến?”. người phụ nữ kia tức giận hỏi.

“Không phải, chỉ là có chút bất ngờ”.

“Còn nhớ hôm nay ngày gì không? Mau theo mẹ về”. người phụ nữ nói xong liền
muốn kéo tên kia đi.

“Mẹ chờ 1 chút, ta về trước, các ngươi cứ bàn bạc trước đi”.

“Được rồi, mau về đi”. mấy người kia nói.

Chỉ là người phụ nữ kia ánh mắt quét qua đám người, sau đó hơi nhíu mày lại
hỏi.

“Đây là bạn học của con?”.

“Đúng, làm sao ạ?”.

Nhíu mày 1 chút, nhưng người phụ nữ kia cũng không nói cái gì, giống như muốn
nói lại thôi như thế.

“Không có gì, mau về đi, cả nhà đang chờ đấy”.

Nói xong liền lôi kéo lấy cậu bé kia đi ra ngoài, leo lên 1 chiếc xe rồi đi
mất.

Vũ Minh đứng nhìn còn tưởng rằng cô ta sẽ mắng chửi con trai 1 mình trận vì
không biết kết giao bạn bè đây. Ai ngờ cô ta lại không nói gì liền rời đi, xem
ra gia giáo cũng không tệ lắm. Không giống 1 số kẻ lớn lên trong nhung lụa
nhưng mở mồm toàn là mùi thối.

Dù sao vừa rồi ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm lấy Cổ Vũ, hắn cũng không phải
người mù mà không thấy được.

Có lẽ do cách ăn mặc của Cổ Vũ đi, nhìn qua nàng thật đúng là rất quê mùa.

“Cổ Vũ”. Vũ Minh lên tiếng.

“Thiếu gia?”. Cổ Vũ nghe thế quay lại nhất thời ngẩn người, sau đó chạy tới.

“Sao thiếu gia lại tới đây?”.

“Tiện đường ghé ngang qua, về thôi, đêm nay ta tham gia vũ hội, về chuẩn bị
còn đi”. Vũ Minh nhàn nhạt đáp.

“Vâng”.

Trên đường đi, Cổ Vũ nhiều lần liếc nhìn Vũ Minh giống như muốn nói cái gì
nhưng lại không có nói ra.

Vũ Minh thấy thế thầm cười, để xem nha đầu này giữ được bao lâu.

Nhưng là hắn thật đúng là đánh giá thấp sự nhẫn nại của nàng, cho tới khi về
tới nhà nàng cũng không có lên tiếng.

Tính ra Cổ Vũ cũng làm thị nữ cho Vũ Minh được hơn 1 tháng rồi. Ban đầu thật
đúng là không ra sao, nhưng là chỉ mất có 1 tuần là nàng liền thành thạo công
việc, thậm chí có nhiều khoản còn giỏi hơn những người cũ.

Đào Nguyệt Nhi rất là hài lòng về điều này. Dù sao nàng bận rộn công việc
nhiều, lại có mình đứa con trai là Vũ Minh. Cho nên thấy Cổ Vũ có thể thay
nàng chăm sóc hắn nàng rất vui vẻ, đối xử với Cổ Vũ cũng rất tốt.

Cổ Vũ nàng ban đầu có chút lo âu, nhưng sau vài tuần liền quen thuộc. Dù sao
vào 1 gia tộc khổng lồ như Vũ gia đối với nàng mà nói không khác gì đi vào
hang cọp.

….…

Tắm rửa xong xuôi hắn liền chọn 1 bộ âu phục mặc vào.

“Ngươi thấy bộ này thế nào?”.

“Rất tuyệt, thiếu gia”. Cổ Vũ đáp.

“Ngươi học cách nói ngọt hồi nào thế?”. Vũ Minh quay qua cười hỏi.

“Không phải, thiếu gia. Bộ này thiếu gia mặc rất hợp”. Cổ Vũ lắc đầu nói.

“Được rồi, nghe ngươi”. Vũ Minh nhìn mình trong gương, cảm giác bộ đồ khác là
phù hợp nên cũng không có đổi thêm bộ khác.

“Để ta xuống kêu xe”. Cổ Vũ nói xong liền chạy xuống phân phó chiếc xe.

….

Rất nhanh, Vũ Minh liền đến nơi.

Nơi này là Hoa Sơn Tửu Lâu, nơi ăn chơi khá là xa xỉ. Lâm Dũng sớm đã gọi cho
hắn báo địa điểm, tiến vào trong liền có 1 tên phục vụ đi tới hỏi.

“Xin chào khách quan, xin hỏi ngài có đặt chỗ trước không?”.

“Có, phòng 207”. Vũ Minh đáp.

“Mời ngài đi hướng này”. tên nhân viên nghe thế dẫn theo Vũ Minh đi lên tầng
trên.

Mở cửa bước vào, bên trong tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, giống như chỉ
thiếu mỗi mình hắn.

“Ta đến trễ sao?”. Vũ Minh cười hỏi.

“Không phải, tiệc còn chưa bắt đầu đây”. Lâm Dũng tiến đến cười nói sau đó lớn
tiếng nói.

“Mọi người chú ý, lớp trưởng của chúng ta tới rồi”.

“Chào mọi người, xin lỗi vì đã đến trễ”. Vũ Minh cười nói.

“Đến trễ phạt 3 ly”.

“Đúng, đúng, phạt 3 ly”.

“Lớp trưởng đại nhân, mau uống nha”.

Đám người ồn ào nói.

“Được rồi”. Vũ Minh cười cười sau đó cầm lên ly rượu 1 ngụm uống hết. Liên
tiếp 3 ly rượu trong nháy mắt liền đổ vào bụng hắn.

“Tốt”.

“Tửu lượng giỏi”.

“Ba ly Bạch Tửu uống xong mà không đỏ mặt, lớp trưởng tửu lượng thật tốt nha”.

“Đúng đúng, thật đúng là ghê gớm”.

“Cái gì? Bạch Tửu? Các ngươi thật đúng là”. Vũ Na nghe thế giật mình, sau đó
tóm lấy cái chai rượu nhìn 1 chút cười khổ nói.

Phải biết võ giả thể chất là không dễ uống say, cho nên rượu có rất nhiều
loại, giống như Bạch Tửu hiện tại, nó chính là dành riêng cho Thông Mạch cảnh
đồ uống. Bên trong không chỉ là pha chế bình thường nguyên liệu, mà là lợi
dụng 1 số thảo dược trong đó.

Mục đích chính là để có thể khiến võ giả say.

Đối với Vũ Minh mà nói, rượu này thật nhạt như nước ốc. Hắn phân vân không
biết có nên lấy rượu tự chế của mình ra cho họ thưởng thức hay không, nhưng là
nghĩ tới cái hậu quả sau đó hắn liền từ bỏ.

Dù sao không phải ai cũng có thể giống như hắn uống vào chẳng sao.

“Phục vụ, mang đồ ăn lên”. 1 người hét lớn nói.

“Tới liền”.

Thoáng cái đồ ăn liền được bày sẵn lên bàn.

Mỗi phòng ở Hoa Sơn Tửu Lâu thật rất lớn, cũng không phải là đơn thuần phòng.
Chính xác hơn là 1 ngôi nhà nằm trong 1 ngôi nhà cực lớn, có đủ mọi thứ, quầy
bar, khu karaoke, khu ăn uống. Nói chung rất nhiều thứ, ngay cả phòng ngủ cũng
có.

Về phần phòng ngủ làm cái gì, các ngươi hiểu.

Đám người bắt đầu ngồi vào ăn uống trò chuyện.

Tô Ánh Tuyết ngồi bên cạnh Vũ Minh chọc chọc hắn vài cái nhỏ giọng nói.

“Vũ Minh, ngươi không định nói cái gì sao?”.

“Nói cái gì?”. Vũ Minh nhất thời ngẩn người.

“Hôm nay là lớp tụ hội lần đầu tiên, ngươi không định nói cái gì sao? Ngươi là
lớp trưởng a”. Tô Ánh Tuyết thấp giọng nói.

“Ây…”.

Vũ Minh có chút không biết làm sao, để hắn nói cái gì a? Chẳng phải chỉ là vũ
hội thôi sao? Cần thiết phải phát biểu không?.

“Nhất định phải nói sao?”. Vũ Minh thấp giọng hỏi.

“Đúng”.

“Thật?”.

“Đúng vậy”.

Hắn thề.

Đời hắn tham gia rất ít cuộc vũ hội, nhưng không có lấy 1 lần biết tới vũ hội
ở trái đất nó như thế nào.

Trong vũ trụ, mỗi lần vũ hội cũng không phải ăn uống, không phải vui chơi. Mà
là giết người.

Không sai! Chính là giết người.

Mỗi lần tổ chức vũ hội, là sẽ có người chết. Đúng hơn là bắt nô lệ.

Tổ chức vũ hội sẽ có 1 hành tinh có sự sống nào đó bị chiếm lấy, sau đó bắt
những cô gái xinh đẹp nhất, thanh niên trai tráng đẹp trai nhất. Đem họ huấn
luyện thành hầu gái và bồi bàn.

Những người đàn ông sẽ tìm mọi cách giết chết 1 người nào đó trong bữa tiệc,
tất nhiên họ không có cách nào hoàn thành, bởi vì được mời đều là cường giả.

Những người đàn ông đó sẽ được cung cấp 1 loại vũ khí, chỉ cần có thể làm rách
áo là được. Mà một khi làm được, họ liền sẽ đạt được tự do, mà những phụ nữ bị
huấn luyện thành hầu gái kia, sẽ được phân phối cho mỗi vị cường giả 1 người.

Và dĩ nhiên, chọn lựa hầu gái thế nào thì do vị cường giả kia quyết định.

Công việc của họ chính là bảo vệ những người kia, không để cho những tên bồi
bàn “ám sát” thành công.

Thất bại sẽ thành nô lệ, mà thành công thì có thể tự do.

Kiếp trước Vũ Minh khá bài xích cái kiểu này, dù sao hắn cũng xuất thân từ
trái đất. Hắn rất khó thích ứng buôn bán nô lệ như thế.

Nhưng là hắn cũng không có cách nào thay đổi, khi còn nhỏ yếu, có 1 số trường
hợp nhất định phải tham gia vũ hội, cho nên hắn cũng biết đến 1 mặt hắc ám của
vũ trụ.

Cho đến khi hắn vươn tới đỉnh cao, tuy rằng không thể thay đổi, nhưng ít nhất
tại đế quốc của hắn cũng không có tình trạng này xảy ra.

Tô Ánh Tuyết thấy Vũ Minh vẫn không có đứng lên, nàng liền dùng tay huých hắn
1 cái.

“Được rồi”. Vũ Minh cười khổ nói, sau đó đứng dậy.

“E hèm”.

Thấy Vũ Minh đứng lên, đám người đang trò chuyện liền dừng lại quay qua nhìn.

“Dù sao cũng là lớp trưởng, mà hôm nay là lần đầu lớp chúng ta tụ hội bên
ngoài, ta có 1 vài điều muốn nói”.

“Trong lớp chúng ta, mọi người có lẽ quen biết, cũng có thể xa lạ. Nhưng là
vận mệnh để cho chúng ta cùng chung 1 lớp”.

“Có lẽ sau này mỗi người đi mỗi ngả, tính cách thay đổi, tâm tính thay đổi.
Nhưng là bây giờ chúng ta cũng chỉ là học sinh lớp 12, chúng ta có gia đình
hậu thuẫn, có học viện hậu thuẫn. Chúng ta không có gì phải lo ngại”.

“Mỗi chúng ta thân phận, địa vị, thực lực hay là thiên phú đều là khác nhau.
Nhưng là trong lớp 12 này, chúng ta là ngang hàng với nhau. Ta hi vọng sau này
mọi người dù có mâu thuẫn, hay là hận thù. Thì cũng không nên lôi gia đình,
thế lực sau lưng mình đi vào”.

“Chúng ta không thể sống mãi dưới cái bóng của cha mẹ, hay có thể được người
khác bảo vệ mãi mai. Sẽ có 1 ngày chúng ta phải tới vùng dã ngoại, cùng ma thú
chém giết, bởi vì chúng ta đều là ưu tú học sinh, đều sẽ gánh lấy 1 phần trách
nhiệm cho xã hội”.

“Thế giới tràn ngập ma thú, đó là kẻ thù chung của chúng ta. Có lẽ 1 ngày nào
đó chúng ta sẽ chết dưới miệng ma thú, cũng có thể chết dưới tay chính những
bạn học của mình”.

Nghe thấy câu cuối, đám người nhìn Vũ Minh cảm thấy quái quái

“Mọi người đừng nhìn ta như thế, ta chính là đang trình bày 1 sự thật”. Vũ
Minh cười nói.

“Bởi vì con người sẽ thay đổi, sẽ vì lợi ích, vì thực lực, vì gia đình mà có
thể làm hết thảy, đó là sự ích kỷ của con người. Dù là thiên thần cũng sẽ
không phải luôn có 1 thánh mẫu tâm. Dù là 1 kẻ nhút nhát nhất cũng có 1 ngày
nổi điên”.

“Ta chỉ muốn nói là, chúng ta có thể ngồi chung 1 lớp học, đó là duyên phận.
Như thế nên có cùng 1 mục tiêu phấn đấu. Mà cuối năm thi tốt nghiệp, chúng ta
sẽ phải đi tới vùng hoang dã chiến đấu”.

“Mà điều chúng ta muốn, chính là giành lấy vị trí thứ nhất”.

“Dù ngươi có mạnh đến đâu, dù cho gia đình bối cảnh thế nào. Nhưng nếu ngươi
chỉ có thể đạt được vị trí thứ 2, ai cũng sẽ không nhớ tới ngươi. Nhưng nếu
như là vị trí thứ nhất… các ngươi biết rồi đó”.

“Mục đích đầu tiên cần của chúng ta, đó là đạt được vị trí thứ nhất trong cuộc
thi tốt nghiệp, mà nếu như có mâu thuẫn sẽ ảnh hưởng đến thành tích của chúng
ta. Nói cho ta biết, các ngươi muốn đạt được vị trí nào? Số 1? hay là số 2?”.

“Số 1”.

“Số 1”.

Đám người đồng thanh hét lớn.

“Tốt, vậy ta hi vọng mọi người cũng không cần náo quá mức. Nếu như không cách
nào giải quyết, thì cứ đánh nhau 1 trận là được. Cường giả vi tôn, mạnh được
yếu thua, đây là định luật thép trong xã hội này. Người thua phục tùng người
thắng, mọi người nói có đúng không?”.

“Phải”.

“Như vậy, chúc chúng ta đạt được thành công. Cạn ly”. Vũ Minh giơ lên ly rượu
nói.

“Cạn ly”. đám người đứng dậy cụng ly xong đồng loạt uống hết.

Vũ Minh vừa ngồi xuống liền có người hỏi.

“Lớp trưởng đại nhân, nói cái này ngươi đừng giận nhé”. 1 tên thiếu nữ cười
nói.

“Hả?”. Vũ Minh kỳ quái hỏi.

“Ngươi thực lực mạnh, thiên phú cao, chiến đấu kinh nghiệm phong phú. Nhưng là
phát biểu… thật đúng là chẳng ra sao cả”.

“Ha ha ha”. đám người nghe thế liền cười lớn.

“Ha ha, Tiểu Vân, ngươi đúng là nói chúng tim đen a”. Vũ Na giơ ngón tay cái
lên cho vị cô nương kia.

“Vũ Na, ai cũng có điểm yếu hết mà, ha ha”. Tiêu Vân nói xong nhịn không được
cười lớn.

Vũ Minh có chút xấu hổ chẳng biết làm sao.

Đây chính là lý do hắn chưa từng tham gia vũ hội tại trái đất bao giờ. Bởi vì
hắn năng lực thuyết minh thật đúng là kém cỏi tới cực điểm.


Chúa Tể Vũ Trụ - Chương #160