Cổ Vũ Lo Lắng


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

“Người nào chạy quá bán kính 100 mét người đó chết”.

Thấy mấy người này chạy có chút xa khỏi tầm mắt, Vũ Minh lạnh lùng nói.

Nghe thế 2 người kia cắn răng 1 cái hướng về phía căn nhà gần đó chạy tới,
Cuồng Long thì nở nụ cười gằn, vừa rồi 2 người kia chạy để hắn đuổi rất mệt
mỏi, bây giờ nghe thấy Vũ Minh nói thế liền cảm thấy Vũ Minh đang giúp mình.

Không thể không nói, 2 tên kia rất thông minh. Nếu để cho Cuồng Long giết 1
người, không nghi ngờ chút nào người còn lại liền chết chắc. Dù sao dựa vào
lực lượng thân thể, họ không cách nào bằng được Cuồng Long.

Nhưng là nếu họ hợp tác để giết Cuồng Long, như vậy cơ hội sống của họ liền
lớn hơn 1 bậc.

Liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu 1 cái rồi họ chui vào trong phòng. Cuồng Long
trạng thái hiện tại có chút không ổn, nào có nhận ra được sự mờ ám trong đó.
Cho nên khi 2 người kia chui vào trong phòng, hắn liền đạp cửa đi vào.

Nhưng đón lấy hắn, lại là 2 cái ghế bay thẳng vào mặt. Mặc dù chẳng có chút
sát thương nào nhưng cũng làm hắn luống cuống tay chân.

Nhân cơ hội này, 2 người lao lên đạp gục hắn xuống, tiếp đó liền hướng về chỗ
hiểm của Cuồng Long đánh tới.

Chỉ là Cuồng Long dù sao cũng là 1 tên đội trưởng lâu năm, sống trên lưỡi đao
lâu ngày, nào có dễ dàng như thế xử lý.

Hắn quơ lên trong tay thanh kiếm, sau đó chém loạn lung tung, mặc dù bị 2
người đè xuống, nhưng lực lượng chênh lệch khiến lực đạo vung tay của Cuồng
Long trực tiếp đẩy ra 1 tên trong đó, kiếm trên tay chém loạn vào 1 tên.

Chỉ nghe tên đó hét lớn 1 tiếng, cánh tay của hắn bị kiếm chém hơn phân nửa,
treo lủng lẳng trên tay.

Tên kia đau đớn nhưng vẫn cố nhịn lấy, bưng lấy cánh tay sắp đứt, gương mặt
trắng bệch, hắn cố gắng lùi lại phía sau nhanh nhất có thể. Chỉ là Cuồng Long
hiện tại vô cùng không ổn định.

Bị Vũ Minh ép tới tuyệt cảnh hắn tâm tình đã phí thường không tốt, hiện tại
lại bị 2 tên tiểu đệ đè đánh, hắn sắp tới trạng thái bạo phát. Giờ lại nhìn
thấy máu, hắn triệt để điên cuồng.

Hắn không quan tâm tên còn lại, mà nhắm thẳng tới tên cánh tay bị sắp đứt kia
chém tới. Hắn điên cuồng chém loạn xạ.

Lâm Dũng có chút không đành nhìn tiếp, quay mặt sang chỗ khác.

Thật quá máu tanh.

Tên còn lại sợ hãi nhìn Cuồng Long điên cuồng chém tới người kia, hắn vô cùng
hoảng sợ. Nhưng là ngay sau đó, hắn nhận ra cơ hội, hắn đi tới phía sau Cuồng
Long, đôi mắt dần hiện lên sát khí.

Chậm rãi, chậm rãi tiến lại gần.

Chỉ trong chớp mắt, hắn đá văng thanh kiếm ra xa, sau đó hắn liền dùng tay
siết chặt lấy cổ của Cuồng Long. Lực đạo vô cùng lớn đè nén ngay ở cổ, Cuồng
Long thiếu dưỡng khí, bàn tay vùng vẫy tạo thành 1 số vết thương trên cánh tay
tên kia.

Chênh lệch sức mạnh khiến cho tay tên kia xuất hiện 1 số vết thương, nhưng là
bị giữ chặt lấy cổ họng làm hắn lực lượng không cách nào thoát được.

Tên kia hét lớn 1 tiếng, đôi tay ghìm chặt cổ họng Cuồng Long gồng lên, dùng
hết sức lực siết chặt.

Chỉ 1 lát sau, Cuồng Long đôi mắt trợn tròn, rồi mất đi sinh mạng dấu hiệu.

Sau đó hắn nằm xuống đất thở hổn hển.

“Bốp bốp bốp”.

“Đặc sắc, vô cùng đặc sắc”. Vũ Minh vỗ tay nói.

Tiếng vỗ tay của Vũ Minh khiến tên kia tỉnh táo lại, sau đó hắn bò dậy, đi tới
trước mặt Vũ Minh rồi quỳ xuống nói.

“Vũ thiếu gia, ta đã thắng, cầu ngài tha mạng cho ta”.

“Hình như ngươi cũng biết mình sống không quá hôm nay nhỉ?”. Vũ Minh cười cười
nhìn hắn.

“Vũ thiếu gia, ta biết ngài không thiếu chó săn, ta cũng không xứng để làm chó
săn cho ngài, nhưng con kiến cũng muốn sống nói gì đến người khác. Ta tình
nguyện chơi trò chơi của ngài, cố gắng để chiến thắng chỉ mong ngài vui vẻ tha
mạng cho ta”. tên kia nói xong liền dập đầu nói.

“Ồ, thế sao? Nhưng nếu ta nhất định phải giết ngươi đây? Ngươi biết. Dù sao
nàng cũng là muội muội ta, ngươi biết ta tức giận thế nào. Nếu ngươi đã thắng,
vậy thì tự sát đi”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Vũ thiếu gia, mặc dù ngài thân phân cao sang, ta chỉ là 1 kẻ không đáng 1
đồng. Ngài muốn ta chết, ta chắc chắn không thoát khỏi. Nhưng dù chết, ta cũng
muốn để cho ngươi chôn cùng”. tên kia đôi mắt lộ ra vẻ điên cuồng, sau đó đưa
tay bấm xuống chiếc đồng hồ.

Lâm Dũng cùng tên hộ vệ nghĩ tới điều gì đó liền biến sắc, tên hộ vệ đảo mắt
nhìn xung quanh, sau đó 1 chưởng đánh về 1 phía trên bầu trời.

Ầm 1 tiếng.

1 tiếng nổ nhỏ vang lên.

“Đáng chết, là Bọ An Ninh”. tên hộ vệ nhìn thấy vật rơi xuống, đi lại xem hắn
khẽ tức giận nói 1 câu.

“Sao hắn lại có thứ đó?”. Lâm Dũng giật mình.

Bọ An Ninh là 1 dạng máy camera siêu nhỏ, dùng để điều theo dõi tội phạm, thứ
này chỉ có quân đội hoặc cảnh sát mới có, làm sao 1 tên nho nhỏ trong 1 đội
săn ma lại có được.

“Ha ha, ta đã ghi hình lại toàn bộ những gì xảy ra ở đây, Vũ Minh, ngươi muốn
giết ta thì ngươi chờ bị võ giả liên minh tới giết đi. Công khai giết hại võ
giả, giết hại săn ma đoàn thành viên mà không có lý do thích đáng. Ngươi chết
chắc”. tên kia cười lớn nói.

“Có chút tiểu thông minh, nhưng ngươi phạm vào 1 sai lầm vô cùng lớn”. Vũ Minh
lạnh nhạt lên tiếng.

“Cái gì?!”. Tên kia sững sờ hỏi.

“Xem lại tín hiệu của mình đi. Ta đã sớm phát hiện ngươi cùng tên kia thả ra
thứ này rồi. Cũng đã sớm ngăn chặn tín hiệu, ngươi nghĩ rằng mình có thể làm
gì? Chút thông mình đó của ngươi dùng cho nhầm người rồi”. Vũ Minh cười lạnh
nói.

“Không, làm sao có thể, ta rõ ràng…”. tên kia xem lại đồng hồ trên tay, sau đó
gương mặt liền trắng bệch.

Xong.

Tất cả đều xong.

Hắn chết chắc rồi.

“Thuận tiện nói cho ngươi 1 câu”. Vũ Minh tiến lên, cùi đầu xuống nhỏ giọng
nói.

“Ngay cả người phía sau ngươi là ai ta cũng rất rõ ràng, ngươi nghĩ lợi dụng
hắn để khiến ta gặp rắc rối sao? Ngươi ngây thơ quá rồi”.

“Làm… làm sao ngươi biết?”. Tên kia hoảng sợ nói.

Vũ Minh lại thấp giọng nói, lần này, tên kia gương mặt lộ ra vẻ vô cùng hoảng
sợ, hắn ánh mắt khó tin nhìn Vũ Minh.

Vũ Minh đúng dây lạnh nhạt nhìn trên hộ vệ nói.

“Giết đi”.

Tên hộ gật đầu 1 cái, đi tới cầm lên thanh kiếm. Tay vung lên, đầu tên kia
liền rơi xuống đất.

“Gọi máy bay tới đi, chúng ta trở về”.

“Vâng, thiếu chủ”.

Lâm Dũng nhìn về phía mấy cái xác, hắn suy nghĩ có chút phức tạp. Vũ Minh thừa
biết hắn nghĩ gì, thế là liền lên tiếng nhắc nhở.

“Ngươi sau này, dù muốn hay không thì ngươi cũng phải tiếp xúc với nó, làm
quen từ từ đi”.

“Ta biết”. Lâm Dũng gật đầu nói.

Vũ Minh cũng không nói gì thêm, hắn đã nói đủ nhiều rồi.

…..

“Chuyện gì?”

“Vũ trưởng lão, thiếu gia đã xử lý xong đám người kia rồi”.

“Ồ, còn ai sống không?”. Vũ Hoàng hơi bất ngờ hỏi.

“Không có”.

“Được rồi, chuyện còn lại cứ để hắn giải quyết”. Vũ Hoàng gật đầu nói.

“Vũ trưởng lão, tha thứ ta hiếu ky, rốt cuộc ngài tại sao phải để thiếu gia
làm cái này? Súng bắn chim đầu đàn, ta sợ rằng thiếu gia sẽ nhận được nhiều sự
chú ý không cần thiết”.

“Ngươi không hiểu, hắn là người làm đại sự, nếu ngay cả chút phiền phức này
cũng không thể giải quyết thì không xứng với kỳ vọng cùng thân phận hiện tại
của mình. Cứ như thế đi, ngươi phụ trách bảo vệ hắn an toàn là được”. Vũ Hoàng
nói.

“Ta biết rồi”.

Cúp máy xong, Vũ Hoàng nhìn vào trên màn hình quay lại cảnh khi Vũ Minh đối xử
với 3 tên kia.

“Quả nhiên không hổ là cháu ta. Có quyết đoán, dứt khoát”. Vũ Hoàng cười ha hả
lẩm bẩm 1 mình.

…..

Rất nhanh mấy người Vũ Minh liền từ vùng hoang dã về lại căn cứ tiếp tế. Trở
lại khách sạn Maria, Vũ Minh liền đi đến tìm Cổ Vũ.

Hiện tại cô bé đã được tắm rửa sạch sẽ, thay 1 bộ quần áo mới, mặc dù không
phải sang trọng gì nhưng vô cùng đáng yêu.

Khí chất của cô bé rất phù hợp với mọi loại quần áo, không thể không nói trời
sinh liền có tiềm chất đỉnh cấp sát thủ. Cái loại hoà hợp với hoàn cảnh như
này thật vô cùng đáng sợ.

Cô bé có gương mặt vô cùng tinh xảo, vô cùng xinh đẹp. Không còn cái kiểu bất
phân giới tính như trước nữa.

Cổ Vũ lúc này đang ngồi trên 1 bàn ăn đầy thức ăn, bên ngoài có 2 tên gác cửa,
thấy Vũ Minh đến họ liền mở cửa ra.

Đi vào trong Vũ Minh liền thấy cô bé đó đang suy nghĩ lung tung, đôi mắt thỉnh
thoảng lộ ra vẻ do dự, có chút sợ hãi cùng bàng hoàng.

Vũ Minh cho rằng cô bé đang lo lắng cho em gái mình, hắn đã làm việc tốt thì
làm cho chót. Ngay khi trên máy bay trở lại căn cứ tiếp tế hắn liền để người
đi đón lấy em gái Cổ Vũ, cũng đã đưa vào bệnh viện trị liệu.

Nhưng Vũ Minh cũng không đoán đúng ý nghĩ lúc này của Cổ Vũ. Bởi vì lo lắng
cho em gái cũng chỉ là 1 phần trong đó. Nàng sự việc lo lắng hơn đó là nên đối
mặt với Vũ Minh thế nào.

Sống 11 năm đến nay, nàng thừa biết gương mặt mình như thế nào. Nhiều năm như
vậy duy trì mặt mũi bẩn thỉu cũng không phải không có lý do.

(PS: lễ halloween, cho nên viết khá ít)


Chúa Tể Vũ Trụ - Chương #144