Lần Thứ 2 Đi Vào Vũ Trụ Nhỏ


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

“Thương tổng, ta ra ngoài trước”. Nhã Lan đứng ở 1 bên nãy giờ khẽ chau mày
nói, sau đó liền bước ra ngoài.

Hai người này, nàng đều cảm thấy chẳng phải vật gì tốt. Nếu không phải nàng
cần việc làm này, nàng sớm đã bỏ đi rồi.

“Được rồi. Ngươi ra ngoài chờ 1 lát, 1 hồi ta cần nói chuyện với người”.
Thương Chính Minh nghe thế cũng gật đầu nói.

Chờ Nhã Lan ra ngoài, Ma Đan mới lên tiếng nói.

“Thương tổng, ta… ta thật không biết hắn là ai a. Hơn nữa chẳng phải lúc trước
ngài nói thương đội chúng ta được võ giả liên minh bảo bọc sao. Tại sao phải
sợ hãi 1 thằng nhóc như hắn chứ”.

Mã Đan cũng không phải ngu ngốc, sống mấy chục năm, hắn biết lúc nào nên giả
bộ hồ đồ, lúc nào nên nói thật.

Như vừa rồi, Phương Chính Minh giả bộ như không quen biết hắn, hắn cũng rất
phối hợp. Mặc dù trong lòng đủ mối nghi vấn, nhưng cũng không dám lộ ra bên
ngoài.

Cho đến khi Vũ Minh cùng Lâm Dũng rời khỏi hắn mới nói.

“Hắn 1 lời nói có thể để ngươi biến mất vĩnh viễn ngươi tin không? Mẹ nó chứ.
Ngươi đầu óc vào nước sao? Võ giả liên minh hậu thuẫn rất trâu sao? Ngươi biết
hay không có bao nhiêu thế lực khác trong võ giả liên minh muốn thâu tóm chúng
ta? Ngươi lại còn khắp nơi gây chuyện?”.

“Ngươi biết vừa rồi ai gọi điện cho ta sao? Là Vũ Hoàng đại nhân, ngươi biết
hay không hả? Hoàng Tuyền Môn trưởng lão. Còn cái kẻ mà ngươi vừa uy hiếp
chính là cháu nội của ông ta. Ngươi mẹ nó lại dám uy hiếp hắn. Ai cho ngươi lá
gan?”. Thương Chính Minh tức giận quát.

“Hắn… hắn… là hắn?”. Mã Đan nghe thế hoảng sợ.

Hắn nhớ mới cách đâu vài ngày, hắn còn nghe tin từ võ giả liên minh truyền ra.

Nói như thế, 2 người vừa rồi lại là 2 kẻ làm náo loạn võ giả liên minh lúc
trước? Để cho Băng Cung cung chủ không tiếc tất cả bảo vệ?.

Ông trời a.

Ta vừa rồi làm cái gì?!.

“Bây giờ biết sợ?”. Thương Chính Minh thấy phản ứng của Mã Đan liền cười lạnh
nói.

“Thương tổng, ngài nhất định phải cứu ta”. Mã Đan lập tức quỳ xuống đối với
Thương Chính Minh dập đầu.

Hắn sợ.

Bởi vì Vũ Minh hắn chọc không nổi. Chưa nói tới địa vị cao không với tới của
hắn, chỉ riêng thực lực của hắn cũng đủ khiến ông ta phải sợ hãi rồi.

Ông ta cũng chỉ là 1 tên Thông Mạch cảnh tầng 5 mà thôi. Hắn tận tai nghe thấy
lời đồn rằng Vũ Minh chỉ dựa vào Thông Mạch cảnh tầng 1 xử lý rơi Wiliam Hill,
Thông Mạch cảnh tầng 4, cách nhau tới 3 tầng.

Dù cho Vũ Minh hắn không đánh lại ông ta, chẳng lẽ người dưới tay hắn còn
không thể xử lý ông ta hay sao?.

“Hừ, may cho ngươi là hắn không có tức giận, loại người như ngươi chưa đủ tư
cách khiến hắn tức giận. Nếu không bây giờ ngươi đã là 1 cái xác. Ngươi hẳn là
biết năm nay hắn mới 17 tuổi đã là Thông Mạch cảnh, thiên tài như thế ngươi
nghĩ Vũ Hoàng sẽ không để cho người bảo vệ hắn sao?”.

“Ta mới hôm qua còn nghe tin Vũ Hoàng phái hơn 10 tên hộ vệ Dung Linh cảnh,
thậm chí trong đó còn có 2 tên Dung Linh cảnh đỉnh phong theo sao bảo vệ.
Ngươi mẹ nó chán sống hay sao mà đi chọc hắn?”. Thương Chính Minh nhịn không
được quát lên.

Dung Linh cảnh?.

Nghe cái từ này.

Mã Đan nhịn không được run rẩy. Đây là cỡ nào tồn tại, 1 tên Dung Linh cảnh
cường giả đủ để chống đỡ 1 gia tộc tầm trung rồi. Hơn nữa lại có tận 10 tên?
Trong đó còn 2 tên Dung Linh cảnh đỉnh phong?.

Hắn vậy mà… vậy mà lại đi uy hiếp 1 người có cường giả như thế bảo hộ.

“Thương tổng, vậy ta phải làm thế nào?”. Mã Đan run rẩy nói.

“Còn thế nào? Vũ Hoàng đã lên tiếng ngươi còn có thể ở tại đây? Cút cho ta về
tổng bộ, lần này ngươi tốt nhất ở lại đó làm công tác văn phòng đi”. Thương
Chính Minh gắt lên 1 tiếng.

Mã Đan nghe thế khẽ run lên, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì.

“Tháo đồng hồ xuống, người đi ra ngoài kêu Nhã Lan vào đây”. Thương Chính Minh
nhìn Mã Đan đầy vẻ ghét bỏ nói 1 câu.

“Dạ dạ”. Mã Đan vội vàng vâng dạ sau đi ra.

Một lát sau Nhã Lan đi vào.

“Nhã Lan cô nương”.

“Thương tổng, ngài tìm ta có việc gì?”. Nhã Lan khó hiểu nhìn hắn.

Nàng không biết tại sao ông ta kêu nàng vào đây làm gì. Nếu không phải đây là
3D hình ảnh, nàng sớm đã chạy ra ngoài rồi. Dù sao làm việc mấy năm. Chuyện
thượng cấp cùng cấp dưới nữ tính “chung đụng 1 chỗ” cũng không phải cái gì
hiếm có.

“Xét thấy Mã Đan làm việc bất lực, hơn nữa tuổi tác đã cao. Cho nên ta đình
chỉ chức vụ của hắn. Chức vị phó hội trưởng do ngươi đến phụ trách. Ta sẽ công
bố tin tức vào trang chủ của Thiên Hải thương đội, 1 tuần sau ngươi trở lại
tổng bộ tiến hành nghi thức nhận chức”. Thương Chính Minh nói.

“Ta? Phó hội trưởng?”. Nhã Lan gương mặt dại ra, nàng cảm giác lỗ tai mình có
vấn đề.

“Đúng, ngươi nghe không lầm. Ngươi tạm thời phụ trách chức vị phó hội trưởng
tại đây. Một tuần sau về tổng bộ tiến hành nghi thức nhận chức. Cứ thế đi. Đem
cái đồng hồ này trả cho Mã Đan, sau đó kêu hắn lập tức trở lại tổng bộ cho ta.
Ngươi rất may mắn, cố gắng làm việc đi”.

Thương Chính Minh khẽ thở dài 1 cái sau đó liền ngắt đi liên lạc.

Nhã Lan sững sờ 1 hồi lâu, sau đó mới nhớ lại câu nói trước lúc rời đi của Vũ
Minh.

Hắn… rốt cuộc là ai?!.

…..

Vũ Minh cũng không biết những thứ xảy ra sau khi hắn đi. Hắn cùng Lâm Dũng trở
lại Maria khách sạn.

Chưa đầy 30 phút sau, 3 con ma thú liền được đưa vào trong phòng của hắn.

Nhìn thấy thế, Vũ Minh cũng chẳng thèm quan tâm tới 2 con ma thú còn lại, mà
ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Thôn Phệ Thú.

Hắn đang phân vân. Giết hay không giết.

Giết thì có thể dùng đôi cánh cùng 2 cái sừng của nó làm vũ khí. Còn không
giết thì phải nuôi nó, hơn nữa lại rất phí của.

Giết thì không nỡ, không giết thì hắn lại không nuôi nổi. Rốt cuộc phải làm
thế nào?.

Dù sao Thôn Phệ Thú vô cùng hiếm có. Biết đâu tương lai lại có năng lực gì đó
có thể trợ giúp hắn? Những là nghĩ tới cái số tài nguyên dùng để cho nó trưởng
thành hắn liền đau răng.

Bảo hắn phải đi đâu tìm?.

“Đưa nó vào trong này đi”.

Một âm thanh vang lên trong đầu Vũ Minh làm hắn giật mình. Sau đó hắn nhíu mày
nói.

“Vũ Duệ, ngươi lại đang mưu mô cái gì?”.

“Chẳng phải ngươi không biết xử lý thế nào sao? Đưa nó vào trong thế giới của
ngươi đi. Dù có muốn luyện bảo hay nuôi lớn thì bây giờ nó đối với ngươi cũng
chẳng có tác dụng gì. Ít nhất cũng phải là phát triển kỳ Thôn Phệ Thú mới có
tác dụng với ngươi”. Vũ Duệ đáp.

“Ừ? Tại sao nhất định phải mang nó vào bên trong thế giới của ta? Ta để nó bên
ngoài cũng được chứ nhỉ”. Vũ Minh nói.

Hắn thừa biết Vũ Duệ cũng không có tốt lành gì mà đi giúp hắn. Không có âm mưu
gì ở đây mới có quỷ.

“Thế thì tùy ngươi”. Vũ Duệ chẳng sao cả nói, sau đó âm thanh của hắn liền
biến mất.

Vũ Minh có chút kinh ngạc, hắn đây là thế nào?.

“Vũ Duệ, đi ra cho ta”. Vũ Minh trong lòng nói.

“Vũ Duệ”. thấy không có phản ứng, Vũ Minh lần nữa nói.

Qua 1 lúc sau, Vũ Duệ vẫn không có lên tiếng, Vũ Minh tức giận quát.

“Ngươi mẹ nó có đi ra hay không”.

“Đã ngươi không muốn đem nó vào thì kêu ta làm gì? Ta cũng không có giống
ngươi rảnh rỗi đến đau trứng”. Vũ Duệ âm thanh lần nữa vang lên.

“Nói 1 chút đi, tại sao muốn để ta mang Thôn Phệ Thú đi vào? Đừng nói với ta
cái gì mà nuôi hay không nuôi”. Vũ Minh nói.

“Muốn biết sao? Tự mình vào trong này nhìn đi”. Vũ Duệ nói xong liền không
tiếp tục lên tiếng.

Vào trong? Trong đó làm sao rồi?.

Vũ Minh kỳ quái nghĩ. Sau đó hắn kích hoạt ấn ký trong não hải, thoáng cái
liền xuất hiện tại bên trong vũ trụ nhỏ.

So với lần trước, lần này hắn cảm giác vô cùng chân thật. Cảm nhận giống như
cả cơ thế muốn hòa tan vào trong không khí. Hắn giống như thần tồn tại, muốn
gì có đó. Cái cảm giác mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, do chính mình điều
khiển này làm hắn có chút mê luyến.

“Chơi đã chưa?”. Vũ Duệ đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn lên tiếng.

Vũ Duệ đột nhiên xuất hiện làm hắn giật nẩy người.

“Ngươi kêu ta vào đây làm gì?”.

“Nhìn”. Vũ Duệ chỉ tay về phía xa nói.

Vũ Minh nghe thế liền quay qua nhìn, chỉ thấy nơi xa có 1 đoàn năng lượng đang
lan tràn ra toàn vũ trụ, nó giống như là 1 cái lỗ đen, đang thôn phệ lấy mọi
thứ xung quanh.

Nếu không phải Vũ Minh là chủ nhân thế giới này, hắn chắc chắn không cảm nhận
được điều đó. Bởi vì nó tốc độ thôn phệ rất chậm.

“Nó là…”. Vũ Minh nghi ngờ nói.

“Nó là vật chất. Thứ thúc đẩy vũ trụ phát triển”. Vũ Duệ đáp.

“Thế tại sao…”.

“Thiếu hụt quy tắc. Thế giới này vốn không toàn vẹn, do đó phát triển đến mức
nhất định liền bị đảo ngược. Vật chất liền bắt đầu thôn phệ lại vũ trụ. Cho
đến khi vũ trụ sụp đổ”.

“Ta ban đầu cũng không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra, nhưng là nó càng lúc càng
thôn phệ tăng mạnh. Ta ngược dòng tìm hiểu nguyên nhân, đó là do thế giới này
bị thiếu hụt quy tắc”.

“Nhớ lần trước ngươi bị phong ấn không? Lần đó chí cao quy tắc nuốt chửng mất
quy tắc tại đây. Cho nên mới hình thành nên sự cố này”. Vũ Duệ nói.

Vũ Minh nghe thế sững sờ, nhưng là nhớ tới gì đó đột nhiên đen mặt lại, ánh
mắt quay qua nhìn Vũ Duệ có chút bất thiện nói.

“Sự cố? Ngươi nói là do thế giới phát triển quá mức dẫn tới sụp đổ. Như thế là
do ngươi thúc đẩy tất cả tạo ra?”.

“Ây… lỡ lời. Ha ha”. Vũ Duệ sửng sốt, sau đó cười xấu hổ.

“Cái...”. Vũ Minh tức giận kém chút chửi lên.

“Bình tĩnh, sự việc còn chưa có bết bát lắm. Có thể sửa chữa được”. Vũ Duệ
thấy Vũ Minh tức giận liền lập tức nói.

“Ý ngươi là… Thôn Phệ Thú?”. Vũ Minh nghi ngờ hỏi.

“Đúng thế”.

“Thôn Phệ Thú vốn do quy tắc sinh ra, bản thân nó vốn là 1 phần của quy tắc.
Tuy không thể đại biểu quy tắc nhưng nó không sợ cái thứ này. Hơn nữa nó còn
có thể cải biến tình trang hiện tại”.

“Chỉ cần mang nó vào đây, để nó thôn phệ dư thừa vật chất, thế giới liền ổn
định”. Vũ Duệ nói.

“Ngươi tạo ra tình trạng này lại để cho ta đến giải quyết?”. Vũ Minh tức giận
nói.

“Ta mới chỉ tiếp nhận thế giới này chưa được bao lâu, làm sao biết được nhiều
thứ như thế. Dù sao thế giới này cũng là của ngươi, ngươi lo hay không không
quan hệ, dù sao ta cũng chỉ là thiên đạo của nó. Thế giới tan vỡ ngươi đau
lòng, ta chẳng sao cả”. Vũ Duệ tỉnh bơ đáp.

“Ngươi…”. Vũ Minh tức giận, sau đó đưa tay ra đập về phía Vũ Duệ, chỉ là lại
không có cách nào chạm tới hắn.

Thử nhiều lần vẫn là như thế.

“Đừng uổng phí sức lực. Ta là thiên đạo của thế giới này, trừ khi thế giới này
tan vỡ, ngươi động ta không nổi 1 cọng lông”. Vũ Duệ đứng đó cười cười nhìn Vũ
Minh.

“Ngươi chờ đó cho ta”. Vũ Minh tức giận nói 1 câu, sau đó liền biến mất tại
chỗ.

Một lát sau, hắn cùng Thôn Phệ Thú liền xuất hiện tại đây.

“Ký khế ước chưa?”. Vũ Duệ nhìn Thôn Phệ Thú ánh mắt nóng bỏng nói.

“Còn cần ngươi nói?”. Vũ Minh trừng mắt nhìn hắn.

Nếu không phải linh hồn hắn mạnh mẽ, sợ thật là khó thể cùng Thôn Phệ Thú ký
kết khế ước, dù thế hắn cũng mất tới mấy phút mới thành công ký kết.

“Vậy thì tốt”. Vũ Duệ gật đầu, sau đó vung tay 1 cái, Thôn Phệ Thú liền biến
mất tại chỗ.

Ngay sau đó nó liền xuất hiện ở phía xa.

Thôn Phệ Thú nhìn hoàn cảnh xa lạ lộ ra vẻ sợ hãi. Nhưng là khi nó phát hiện
vật chất, nó liền giống như đứa trẻ tham ăn, đuổi theo từng hạt vật chất cắn
nuôt lấy nó.

Chỉ là vật chất này nhiều lắm. Không biết tới ngày tháng năm nào nó mới có thể
thôn phệ toàn bộ.

“Theo tình trạng này chắc mất khoảng 10 ngàn năm mới có thể ổn định”. Vũ Duệ
lẩm bẩm nói.

“Cái gì?! 10 ngàn năm? Ngươi đùa ta sao?”. Vũ Minh bị hắn nói hoảng sợ 1 chút.

“Xin nhờ. Đó chỉ là dự đoán thôi. Thôn Phệ Thú hiện tại mới chỉ là con non tốt
a, nhưng là theo thời gian nó thôn phệ vật chất, tốc độ thôn phệ của nó sẽ
càng lúc càng nhanh. Vật chất này nó còn bổ hơn bất kỳ thứ gì ngươi biết,
ngươi còn muốn cái gì?”. Vũ Duệ tức giận nói.

“Thế theo dự đoán phải mất bao lâu?”. Vũ Minh nhíu mày nói.

“Nhanh thì 1 ngàn năm, chậm thì sấp sỉ 3 ngàn năm. Dù sao ta cũng không chắc
chắn lắm”.

“Một ngàn năm sao? Có chút lâu”. Vũ Minh cau mày nói.

“Ta nói 1 ngàn năm là ở đây, tốc độ ở đây so với bên ngoài gấp 100 lần. Ngươi
mẹ nó nắm giữ ấn kỳ lâu này có hay không tìm hiểu?”. Vũ Duệ nghe thế quát 1
tiếng.

Vũ Minh nghe thế sững sờ, sau đó thoáng thở ra 1 hơi.

Gấp 100 lần.

So với bên ngoài cũng chỉ có 10 năm.

10 năm.

Còn tốt. Cũng không phải quá lâu.

“Vậy được rồi. Ta đi, không có việc gì tốt nhất đừng tìm ta”. Vũ Minh nói.

“Nếu không phải vì Thôn Phệ Thú, ta rảnh rỗi đau trứng hay sao mà tìm ngươi?”.
Vũ Duệ đáp trả.

Tuy nhiên Vũ Minh cũng không có nghe thấy, lúc này hắn đã xuất hiện tại trong
căn phòng của mình.


Chúa Tể Vũ Trụ - Chương #138