Thế Giới Xa Lạ


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

“Ta đây là… đang ở đâu?” Vũ Minh mơ hồ nhìn xung quanh lẩm bẩm nói

Xung quanh hắn chỉ toàn là 1 mảnh cát bụi bao phủ, hắn đã không nhớ rõ bản
thân tại sao lại đến đây

“Ta giống như đang tìm thứ gì? Là cái gì?”

Đúng lúc này, phía xa xuất hiện 1 ốc đảo vô cùng lớn

Trên đó còn có các ngôi nhà

Vũ Minh mừng rỡ chạy tới, nhưng là đi hơn nửa giờ nó vẫn chưa tới được, hắn
đứng lại, khẽ nhíu mày

“Ảo ảnh sao?”

“Không đúng”

“Chỗ nào không đúng đâu?”

Vũ Minh lâm vào tự hỏi, nhưng cái nóng tại đây làm hắn mất tập trung, lại
không nghĩ ra đó là gì, hắn liền tiếp tục đi tới

Đi không biết được bao lâu, Vũ Minh đột nhiên dừng lại, giống như hắn phát
hiện điều gì đó quái lạ

“Tại sao ta lại không thấy đói?”

“Mặt trời làm sao vậy? Tại sao nó vẫn không lặn xuống?”

Đúng lúc này, có 1 người trùm khăn kín đầu, không rõ là đàn ông hay phụ nữ đi
tới

Vũ Minh mừng rỡ chạy tới

“Ngươi là ai?” người kia thấy đột nhiên chạy ra 1 người liền phòng bị quát lớn
hỏi

Đó là 1 giọng nữ, âm thanh hết sức thanh thoát khiến người ta liên tưởng tới 1
mỹ nhân tuyệt thế

“Ta tên Vũ Minh” Vũ Minh đáp

“Ngươi từ đâu đến? Ta chưa bao giờ trong thấy ngươi” nữ nhân nói

“Ta đến từ… ta… ta đến từ đâu? Ta đến từ đầu?” Vũ Minh đột nhiên sững sỡ

Hắn nghĩ mãi cũng không rõ mình đến từ đâu, tại sao lại xuất hiện ở đây

“Này, ngươi không sao chứ?” nữ nhân kia nhìn thấy Vũ Minh sửng sốt tự hỏi,
nàng liền hơi nhíu mày 1 chút nói

“Ta đến từ đâu? Đây là đâu? Tại sao ta không nhớ gì hết?”

“Ta là Vũ Minh? Nhưng Vũ Minh là ai? Tại sao ta chỉ nhớ mỗi tên mình?”

“Ta giống như đã quên đi cái gì đó, là cái gì? Rốt cuộc là gì? Tại sao ta lại
cảm giác rất đau khổ?”

Vũ Minh run rẩy ôm lấy đầu lẩm bẩm nói

“Ta làm sao vậy? Tại sao ta không nhớ gì cả?”

“Này, ngươi làm sao thế?” nữ nhân kia giật mình trước phản ứng của Vũ Minh

Nàng lần đầu tiên chứng kiến 1 người kỳ quái như hắn, hắn thật không nhớ rõ
sao? Nàng tiến lại gần khẽ chạm vào người hắn

“Này”

Đột nhiên bị người khác chạm vào, Vũ Minh giật mình hất ra mạnh 1 cái

Ầm

Nữ nhân kia liền bị hắn hất 1 cái bay ra ngoài, ngạc nhiên là nàng lại không
chút tổn thương mà trên không trung lộn 1 vòng vững vàng rơi trên mặt đất

Ngay sau đó, nàng liền rút đao chỉ về phía Vũ Minh quát lớn

“Ngươi là ai? Rõ ràng có thực lực Thần Tướng lại giả ngu?”

Nhưng là đáp lại nàng chỉ là 1 vẻ mặt mờ mịt

Vũ Minh nhìn tay mình, lại nhìn về phía nữ tử kia, ánh mắt đầy hoảng loạn

Ta đây là làm sao? Rõ ràng chỉ đẩy tay 1 cái, sao nàng lại bị hất đi?

Nhìn ánh mắt của Vũ Minh không giống như giả tạo, nàng chậm rãi thu lại đao
trên tay, sau đó 1 lần nữa tiến tới bên cạnh hắn, sau đó cúi người xuống hỏi

“Này, ngươi không nhớ gì hết sao?”

Vũ Minh chỉ cảm thấy 1 mùi hương phả vào mặt, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn
lên, tuy nhiên nữ tử kia che kín mặt mũi nên hắn cũng không nhìn ra dung mạo
nàng thế nào, chỉ có thể thấy được 2 đôi mắt long lanh của nàng

“Ta… chỉ nhớ mình tên là Vũ Minh, còn tới từ đâu, hay tại sao lại ở đây, ta
không biết”

“Ta thật sự không biết” Vũ Minh ôm đầu đau đớn nói

Nữ nhân kia thấy Vũ Minh như thế, trong lòng khẽ động, sau đó ngồi xuống, 2
bàn tay chụm lại đặt lên trán Vũ Minh, sau đó bàn tay nàng 1 tay ngửa 1 tay
úp, trán nàng úp xuống bàn tay úp

“Cầu cho ngươi sớm lấy lại ký ức, thiên thần sẽ che trở cho ngươi” nàng lẩm
bẩm nói

Vũ Minh chỉ cảm thấy đầu óc rất là thanh tỉnh, giống như mọi suy nghĩ đều biến
mất, chỉ còn lại 1 loại cảm giác an tường

Ngay sau đó hắn liền chìm vào giấc ngủ

Nhìn Vũ Minh nằm ngủ ngon lành, nữ nhân kia liền ôm lấy hắn đứng dậy cất bước
đi tiếp

Vũ Minh cảm giác chưa từng có ngủ 1 giấc thoải mái như thế, hắn ngồi dậy vươn
vai 1 cái, nhìn xung quanh, chỉ thấy hắn đang nằm trong 1 ngôi nhà bằng đất,
nằm trên 1 cái giường cỏ, nhưng lại rất thoải mái

Hắn đứng dậy muốn đi ra ngoài thì đột nhiên có 2 người đứng trước cửa cản lại
hắn

“Mau thông báo tộc trưởng”

Vũ Minh bị 1 người cầm đao giữ lại, rất nhanh, có mười mấy người qua đây áp
giải hắn đi

Trên đường, Vũ Minh nhìn kiến trúc nơi này, giống như là 1 bộ lạc, khắp nơi
đều là nhà đất, túp lều, cao cấp 1 điểm liền là nhà gỗ

Nhưng là hình dáng thật quá xấu

Hắn cũng không biết tại sao lại xấu. Chỉ biết nó rất xấu

Đi được tầm 5 phút liền tới 1 căn nhà gỗ lớn

Hắn bị dẫn vào bên trong, có 1 người tóc bạc già nua lão nhân đang ngồi trên
ghế, nhìn qua hết sức bình thản

“Người ngoại lai, ngươi là ai?” vị lão nhân kia mở miệng nói

“Ta không biết” Vũ Minh lắc đầu đáp

“Ngươi từ đâu đến?”

“Không biết”

“Ngươi đến đây làm gì?”

“Không biết”

“...”

Lão nhân hỏi gì Vũ Minh cũng nói không biết, hắn thật sự chẳng nhớ chút nào

Qua 1 lúc, khi lão nhân kia không hỏi gì nữa, Vũ Minh cũng im lặng theo

“Hắn không nói dối” lão nhân lắc đầu nói

“A Nhĩ Ba, hắn thật không nói dối sao?” đột nhiên 1 nữ tử từ bên ngoài bước
vào hỏi

“Đúng thế, A Nhĩ Nha Nhan”

“Vậy chúng ta làm thế nào với hắn?” nữ tử tên A Nhĩ Nha Nhan hỏi

“Ta cũng không biết” A Nhĩ Ba lắc đầu nói

A Nhĩ Nha Nhan đi tới trước người Vũ Minh, sau đó nhìn hắn hỏi

“Ngươi tên Vũ Minh đúng không?”

Vũ Minh đang suy tư thì bị nàng đánh phá, hắn nhìn lên thì thấy đó là cô gái
hôm qua mình gặp, nghe nàng nói hắn gật đầu 1 cái

“Vậy ngươi ở lại đây đi, được không?”

“Ở đây? Ở đây là đâu? Tại sao lại muốn ta ở lại?” Vũ Minh hơi kinh ngạc hỏi

“Ở đây là A Nhĩ bộ lạc, A Nhĩ Ba nói ngươi không nói dối, cho nên ngươi thật
đúng là đã không nhớ gì, ở lại đây cũng được mà, chỗ này rất lâu rồi không có
người ngoài tới” A Nhĩ Nha Nhan nói

Vũ Minh tuy là không nhớ gì về bản thân, nhưng kinh nghiệm cùng kiến thức của
hắn vẫn còn, hắn có thể nhìn ra, những người này rất đơn thuần, hay nói đúng
hơn, họ không biết nói dối, rất thẳng tính

Hắn đột nhiên đối với cô gái trước mắt này có chút ít hảo cảm

“Được, vậy ta sẽ ở lại 1 thời gian” Vũ Minh cười nói

“Vậy thì tốt quá” A Nhĩ Nha Nhan hưng phấn

“A Nhĩ Nha Nhan, như thế không ổn lắm đâu, dù sao hắn cũng là người ngoài, ta
sợ tộc nhân sẽ không chấp nhận hắn, hơn nữa chúng ta cũng không biết được hắn
là ai, nếu như là 1 tên lòng dạ bất chính, nếu hắn nhớ lại ký ức sẽ đối với
chúng ta sinh ra bất lợi” A Nhĩ Ba đột nhiên lên tiếng

“A Nhĩ Ba, ngài chẳng phải nói hắn không nói dối sao? Tế Tư cũng có nói, chỉ
cần thành tâm cầu nguyện, thần linh chắc chắn sẽ đáp ứng nguyện vọng của chúng
ta. Ta sau này sẽ cầu nguyện cho hắn trở thành 1 người tốt, dù cho có là người
độc ác cũng sẽ được thần linh tẩy lễ” A Nhĩ Nha Nhan kiên định nói

“Ngươi tại sao lại cố chấp như thế? Vì 1 ngoại nhân mà dùng quãng thời gian
sau cầu nguyện vì hắn, có đáng hay không chứ?” A Nhĩ Ba cười khổ nói

“Ta không biết, nhưng ta cảm giác hắn đặc biệt thân thiết, ta cảm giác hắn sẽ
không làm hại chúng ta, hơn nữa hắn có Thần Tướng sức mạnh, đối với bộ lạc
cũng là 1 trợ giúp không nhỏ” A Nhĩ Nha Nhan giải thích

“Cái gì? Ngươi nói hắn có Thần Tướng sức mạnh? Tại sao không nói sớm. Như thế
thì dễ làm rồi” A Nhĩ Ba giật mình ngồi dậy, sau đó cười nói

“Vậy ta dẫn hắn đi thăm quan bộ lạc chúng ta có được không?” A Nhĩ Nha Nhan
ánh mắt mong mỏi nói

“Được được được, đều theo ý ngươi, đều theo ý ngươi” A Nhĩ Ba cười nói

“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xung quanh” A Nhĩ Nha Nhan kéo lấy tay Vũ Minh đi ra
ngoài

Nghe 2 người đối thoại, Vũ Minh chẳng hiểu gì cả, cái gì là Thần Tướng? Tế Tư
lại là gì? Thần linh… đó là ai?

Cứ thế hắn ngơ ngác bị A Nhĩ Nha Nhan kéo đi

“A Nhĩ Nha Nhan” Vũ Minh đột nhiên lên tiếng

“Sao thế?” nghe hắn gọi, nàng quay đầu lại tò mò nói

“Sao ngươi lúc nào cũng che mặt thế? Tế Tư là ai? Thần linh ngươi nhắc đến là
người nào?” Vũ Minh khó hiểu nhìn nàng

“A… ta quên mất ngươi mất trí nhớ”

“Tế Tư là 1 pháp sư, bà ấy có sức mạnh rất lớn, nhưng sức mạnh này đến từ thần
linh ban cho. Bà ấy có thể cầu mưa, biến ra các bức tường cản lại yêu ma quỷ
quái”

“Thần linh chính là thần linh, người tạo ra vạn vật, cũng là người tạo ra tai
hoạ. Ông ấy có quyền năng vô hạn, còn ông ấy là ai ta không biết, cũng không
có người nào biết. Ta chỉ biết rằng chỉ cần cầu nguyện nhiều, thành tâm thành
ý sẽ được ông ấy thỏa mãn ước nguyện”

“Tai họa? Yêu ma quỷ quái? Chẳng lẽ yêu ma quỷ quái là ông ta tạo ra?” Vũ Minh
nghe thế nhất thời khó hiểu

Đã ban phúc lành cho họ, tại sao còn khiến họ chịu tai họa?

“Đúng thế, truyền thuyết kể rằng, thần linh tạo ra con người, ban phúc cho
muôn loài, nhưng là càng ngày con người càng biến đổi, trở nên tàn nhẫn, tham
lam… thế là ông ấy tức giận con người, liền tạo ra yêu ma quỷ quái, chúng ta
hay gọi nó là ma quái” A Nhĩ Nha Nhan giải thích

“Ma quái?”

“Đúng thế, hay có thể nói là quái vật ăn thịt người”

Nhắc tới đây, A Nhĩ Nha Nhan lộ ra vẻ sợ hãi

“Vậy chúng nó hình dáng thế nào? Sức mạnh ra sao?” Vũ Minh hiếu kỳ hỏi

“Chúng nó rất lớn, toàn thân màu đen, hình dáng khá là giống nhau, giống như
là một cái cây gỗ khủng lồ và có 1 đôi mắt cùng cái miệng lớn ở trên đó. Cứ
thỉnh thoảng chúng nó sẽ tấn công A Nhĩ bộ lạc 1 lần”

“Chúng nó sức mạnh gần với Thần Tướng. Chết, ta quên, sức mạnh thần linh ban
cho phân cấp là Thần Nhất, Thần Nguyên, Thần Tướng cùng Thần Sinh. Như người
đó chính là Thần Tướng, đã có thể chiến đấu với ma quái vương rồi”

“Ma quái cũng chia theo Ma quái tượng, ma quái hầu, ma quái vương cùng ma quái
lĩnh chủ”

“Cao 2 mét là ma quái tượng, 3 mét là ma quái hầu, 5 mét là ma quái vương, 10
mét là ma quái lĩnh chủ”

“Ma quái lĩnh chủ chỉ có thể Tế Tư ra tay mới có thể cản được, hơn nữa mỗi lần
đều sẽ có 1 ít người chết đi”

Nói tới đây A Nhĩ Nha Nhan có chút buồn rầu

Vũ Minh cũng có chút im lặng

“Đúng rồi, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết tại sao luôn che mặt?” Vũ Minh đổi
chủ đề

“Mặt ta bị ma quái vương đánh chúng để lại vết sẹo, không dễ nhìn” A Nhĩ Nha
Nhan lắc đầu nói

“Cho ta xem 1 chút đi?” Vũ Minh đột nhiên xúc động nói 1 câu, nhưng là sau đó
hắn liền hối hận

Vết sẹo của họ, ai sẽ vạch ra cho người khác xem?

“Nếu không tiện thì thôi, ta chỉ là hỏi 1 chút” Vũ Minh có chút xấu hổ bổ sung

A Nhĩ Nha Nhan im lặng 1 lúc, sau đó chậm rãi cởi ra khăn che mặt

Chỉ thấy trên mặt nàng có 1 vệt đen từ giữa chán dọc xuống mũi rồi hướng qua
bên má trái, nhìn đặc biệt khủng bố

Hơn nữa cái vệt đen này nó giống như… đang di chuyển


Chúa Tể Vũ Trụ - Chương #108