Thực Lực Của Tiểu Diệp Trần


Người đăng: Kukharty

Tiểu Diệp Trần lẳng lặng đứng giữa không trung, tùy ý để thái dương soi rọi.

Hoang sơn rất rộng lớn, vô cùng cao, đồn rằng cao vô tận. Mà Tiểu Diệp Trần,
nơi đứng, chính là giữa lưng núi, cao tới mấy vạn trượng.

“Khặc khặc”

Ngay tại lúc này, từ giữa không rung, một con rết dài mấy ngàn trượng màu đen
tuyền mang theo hắc ám lẫm liệt bay tới, rồi đình chỉ giữa không trung, ánh
mắt to lớn như chuông đồng nhìn chằm chằm vào thánh thể sơ sinh.

“Thánh thể sơ sinh a, không ngờ vẫn còn có được lực lượng to lớn đến như vậy.
Nếu để cho ngươi trưởng thành, trở thành thánh thể chân chính, bọn ta nhất
định không phải là đối thủ của ngươi.”

Lão ngô công lạnh nhạt nói.

“Bất quá ngươi vẫn còn nhỏ, trình độ nguyên khí tuy rất nồng đậm nhưng mà lực
lượng vẫn còn rất yếu nhược.”

Nói xong câu này, lão ngô công nhe răng, cười lạnh nói.

“Tiểu oa nhi, ngươi thật sự muốn đấu với bọn ta sao.”

Tiểu Diệp Trần trừng mắt lên, nhe răng nói:


  • Đến, đến đây. Lão trùng già cần chi nói nhiều.

Nó trong nội tâm tức giận vô cùng. Rõ ràng là muốn đến ăn thịt nó, vậy mà đến
hồi đánh nhau, lại vẫn thích giảng đạo lý. Tựa hồ yêu thú sống càng lâu lại
càng ưa thích nói nhiều, bất quá chỉ cần đánh một hồi, ai còn nói nổi chính là
kẻ thắng.

“A”

Tiểu Diệp Trần bổng dưng ngửa đầu lên trời hét lớn, trên tay pháp trượng chu
tước nguyên khí bành trướng, đối với phạm vi chung quanh tiến hành oanh tạc
mãnh liệt. Trong nháy mắt, cả phương viên một dặm bị hủy diệt hoàn toàn.

“Uy”

Lão ngô công nghi hoặc nhìn, chợt gật đầu:


  • Tiểu oa nhi tựa hồ đang kìm nén sức mạnh nha, có điều lão ma ta ở đây cơ
    mà. Mau, để ta cắn một cái.

Dứt lời, cười lạnh mấy tiếng, lão ngô công liền mãnh liệt bắn tới, mặt rết rõ
ràng nổi lên một nụ cười lạnh băng.

Tiểu Diệp Trần ngửa đầu hét to một tiếng, chợt trợn mắt lên.

“Ăn đập cũng không cần gấp như vậy nha!”

Tiểu Diêp Trần thở dài một tiếng, thân hình chợt bật mạnh, chỉ thấy nguyên khí
chấn động một cái, nó đã biến mất.

“Hả?”

Thượng Cổ Ngô Công buồn bực nói một tiếng. Thân hình khổng lồ cuốn lấy vách
núi, đưa mắt nhìn chung quanh, nhìn tới mấy vạn dặm, vậy mà không thấy được
bóng dáng Tiểu Diệp Trần, thậm chí ngay cả khí tức, cũng không thấy.

“Bỏ.. bỏ chạy?!”

Nó tức giận mở miệng. Có điều ngay vừa lên tiếng, lão ngô công liền trợn mắt
lên, ngẩng cái đầu khổng lồ nhìn lên trên trời.

“A nha!”

Chỉ thấy trên đỉnh đầu lão ngô công, Tiểu Diệp Trần trông giống như một ngôi
sao rơi rụng, đang hướng thẳng vể đỉnh đầu Thượng Cổ Ngô Công mà bay xuống. Mà
trên cánh tay trắng nõn được kim long giáp bao phủ, chính là pháp trượng chu
tước. Bất quá nhìn hành động kia của nó, lão ngô công nhịn không được gầm rú
giận dữ.

“Đập, định dùng nguyên binh đập ta sao?”

Lão ngô công giận gữ mở ra miệng máu, ý định nuốt Tiểu Diệp Trần vào bụng
mình.

“Bành!”

Bất quá Tiểu Diệp Trần linh hoạt khủng bố, vậy mà lại điều khiển được hướng
phi hành, pháp trượng trên tay giống như một cái búa lớn, giơ cao đập mạnh,
đối với đầu lão ma công không ngừng vung tay đập xuống.

“Bành! Bành! Bành!”

Lão ngô công hai mắt phun ra lửa, bất quá nó không tài nào đánh được Tiểu Diệp
Trần, thậm chí còn không nhìn được thân ảnh của nó.

“Tiểu oa nhi, vui chơi như vậy là đủ rồi!”

Cái đuôi rết khổng lồ của lão ngô công cuốn thành một đạo hắc quang, như một
cái roi sắt tro ngàn trượng đập đến người Tiểu Diệp Trần.

“Xuống cho ta!”

Tiểu Diệp Trần ngẩng ngơ nhìn cái đuôi rết, vậy mà lại che được cả bầu trời.
Nó nuốt lấy một ngụm nước bọt, chợt thở dài một tiếng:


  • Không hổ danh là yêu thú sống ngàn vạn năm a!

Nó nói xong liền hóa thành lưu quang nhảy ra khỏi đầu lão ngô công, mà ngay
lúc đó, cái đuôi rết vừa vặn oanh tới, bành một tiếng, lão ngô công liền trợn
mắt gầm thét dữ dội.

“Ta... ta nhất định ăn sống nuốt tươi nhà nươi, tiểu oa nhi. A!”

Tiểu Diệp Trần nhe răng, dữ tợn nói:


  • Vậy ta cũng sẽ ăn sống nuốt tươi lão, lão trùng già!

“Hú”

Bất quá ngay lúc này một tiếng rống giận vang lên, Thánh Hỏa Thần Viên từ trên
trời nhảy bổ tới, trên mình vậy mà toàn bộ đều là vết máu tươi, từ trong đó
không ngừng có nguyên khí tiến hành xói mòn, vô cùng khủng bố. Phải biết rằng
Thánh Hỏa Thần Viên bản thể chính là có huyết mạch của Đấu Chiến Thắng Phật,
chịu được vạn hỏa bách xâm, vạn kiếm bất toái. Trong thiên địa rộng lớn này,
muốn đả thương con khỉ này, chỉ có những người đó mà thôi.

“Chuyện gì xảy ra? Là lão già đó đến sao?”

Lão ngô công nhìn vết thương trên người Thánh Hỏa Thần Viên, nghi hoặc nói.
Lão biết rõ làm cho Thánh Hỏa Thần Viên bị thương tới trình độ này, Hoang sơn
này chỉ có duy nhất mấy người. Mà sử dụng kiếm pháp, chỉ một người.

“Ngươi đoán không sai! Chính là Thủ hộ giả!”

Thánh Hỏa Thần Viên cả giận nói ra.

Mà nghe đến danh tự này, Thượng Cổ Ngô Công cũng nhịn không được nhíu mày. Thủ
hộ giả, chính là người thủ hộ cho phạm vi ngàn dặm chung quanh Hoang sơn. Tại
Hoang sơn, chính là có thực lực cự phách, hiếm có ai địch được.

Thủ hộ giả là một kiếm khách, trên tay lại cầm lấy một thanh Thánh nguyên binh
mục nát. Nếu như lão già đó quyết nhúng ta, bọn họ khó lòng thành toàn việc
này.

“Thủ hộ giả!”

Lão ngô công ánh mắt lập lòe, làm yêu thú sống mấy vạn năm, tâm cơ của lão sâu
như thâm uyên đại hải. Lão ánh mắt híp lại, chợt cười lạnh, hướng Thánh Hỏa
Thần Viên nói:


  • Quỷ viên, ngươi ở đó kiềm chân Thủ hộ giả một hồi, ta ở đây giải quyết
    thánh thể. Khi mọi việc hoàn tất, ta sẽ đem một nửa thánh thể cho ngươi.

Bất quá vừa nói xong, đã thấy một đạo lưu quang màu vàng lướt tới, lão ngô
công vội vàng rụt cổ lại, bất quá lưu quang bay nhanh, vậy mà hướng Thánh Hỏa
Thần Viên bay đi. Trong không trung, còn lưu lại tiếng cười thánh thót.


Chúa Tể Truyền Kỳ - Chương #6