Đều Như Giun Dế


Người đăng: Kukharty

Đã từng ngày xưa, Đại Hoang vương triều chính là vương triều thánh phẩm, tiếp
cận đỉnh tiêm tồn tại. Trong vương triều, cũng đã từng có xuất hiện Thánh thể
trấn áp chư yêu. Mà Đại Hoang thánh thể, chính là Đại Hoang lão tổ, tồn tại
mấy chục vạn năm về trước, thực lực bá đạo vô cùng.

Bất quá trong một hồi thiên địa dị biến, Thượng cổ yêu tộc xuất thế, Đại Hoang
lão tổ thân kinh yêu vực, qua một ngàn năm chinh chiến, rốt cuộc tại trong tay
Yêu đế, tạo hóa thăng thiên.

“Không chịu giao?”

Thượng Cổ Ngô Công mở miệng cười lớn, một cái vương triều nhỏ bé, đụng đến tai
ương yên diệt vậy mà còn cứng rắn đến vậy. Đã như vậy, lão cũng không quản lấy
cái gì hết, trực tiếp tàn sát là được.

Dứt lời, lão Ngô công thân khu động, ngay lập tứng mấy ngàn dặm thân rết đã
cuốn chặt lấy bờ thành Đại Hoang.

Mà Thánh Hỏa Thần Viên cũng động, nhịn không được hướng trời hú một tiếng dài,
cây hoàng kim bổng trên tay vung lên, phát ra mấy tầng kim ảnh, nặng nề đập
xuống Đại Hoang vương triều.

Hai đại thượng cổ hung thú cùng lúc công kích, Diệp Chấn Thiên trong lòng phát
lạnh, hắn thở dài một tiếng, chợt dùng sức gầm lên một tiếng, hai tay điên
cuồng chuyển động.

“Đại Hoang Kiếp”

Vằn mắt hắn đỏ ngầu.

“Hiện”

Hắn vừa nói xong, liền ầm một tiếng, ở phía dưới Đại Hoang phủ bỗng nhiên xuất
hiện cự đại nguyên khí bay lên, trong chớp lát đã hóa thành một đầu đại bằng
hoàng kim khổng lồ.
Nó vừa hiện, liền hướng thiên địa phun nhổ kim sắc nguyên khí, mà Đại Hoang
lúc này cũng ngay tức khắc hình thành một tầng kết giới, chỉ trong nháy mắt đã
bao bọc toàn bộ Đại
Hoang thành.

“Hi vọng hết vào nó a!”

Chư cường giả Đại Hoang phủ lúc này ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong, hi vọng thủ hộ
trận có thể chống cự được hai đại hung thú công kích.

“Khặc khặc. Không ngờ một tiểu vương triều lại có được bậc này thủ hộ trận,
bất quá, lão ma ta cũng không sợ, khặc khặc!”

Lão Ngô công cười lạnh, chợt quay đầu sang nhìn Thánh Hỏa Thần Viên, nói:


  • Quỷ viên, nếu không hủy được kết giới này thì coi như vô dụng đoạt lấy
    thánh thể, nhà ngươi ra lực một chút đem nó phá hủy a.

Thánh Hỏa Thần Viên lạnh lùng nhìn lão Ngô công, ánh mắt sáng quắc kim hỏa,
đằng đằng sát khí nói:


  • Một cái kết trận, tưởng cản được lão Thánh ta, nằm mộng.

Hắn nói xong, liền hú một tiếng dài. Thân thể chợt bành trướng ra gấp mấy lần,
phút chốc đã cao vượt mây, nhìn không thấy được đầu. Mà ngay lúc đó, hoàng kim
bổng trên tay nó cũng biến hóa theo, vọt tới vạn trượng.

“Ầm”

Một tiếng trầm đục vang lên, Thánh Hỏa Thần Viên vung bổng nện xuống Đại Hoang
Kiếp trận, ngay lập tức đại thủ hộ trận lộ ra vết nứt.

“Không... không thể nào!”

Mọi người sợ hãi kinh hô, Đại Hoang Kiếp chính là con bài tẩy duy nhất của họ,
một khi trận này bị phá, Đại Hoang nhất định bị phá thành bình địa. Mà thánh
thể Diệp Trần, cũng theo đó bị cướp đi, vương triều từ đó chắc chắn lụi bại.

Diệp Chấn Thiên mắt đỏ ngầu, chợt gầm lên một tiếng, thân hình cấp tốc phóng
lên cao. Quanh thân người của hắn nguyên khí đùng đùng vận chuyển, thân hình
cũng vọt ra khỏi đại trận, một chưởng chợt vung, oanh đến thân thể khổng lồ
của Thánh Hỏa Thần Viên.

“Vô dụng”

Thánh Hỏa Thần Viên nhếch miệng, trên hư không cười lạnh mà nói xuống.

Lão Ngô công cười lạnh nhìn Diệp Chấn Thiên châu chấu đá xe, cũng không quan
tâm đến hắn. Lúc này, một cái đuôi rết khổng lồ bay tới, đã oanh lên kết trận
thủ hộ, ngay lập tức vết nứt ngày càng lan rộng, còn có dấu hiệu vỡ tan.

Bất quá đại bằng hoàng kim cùng lúc hét lên, tiếng chim thánh thót vang vọng
Hoang sơn, nguyên khí hoàng kim vậy mà dần dần nồng nặc, vết nứt trên kết
giới, cũng từ từ hóa lành.
Có điều mọi người ai cũng rõ, đơn giản đó chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi,
Đại Hoang Kiếp chịu hai đại hung thú công kích, sớm muộn cũng tan vỡ.
....
Diệp Chấn Thiên ánh mắt đỏ sẫm, hắn đã rõ ràng hôm nay Đại Hoang tất bị hai
Thượng cổ hung thú tàn sát, trái tim nháy mắt như bị kim đao xé rách. Hắn thân
là Đại Hoang hoàng đế, vậy mà Đại Hoang trong tay hắn, có ngày hôm nay bị hủy
diệt.

Đại Hoang vương triều, thánh phẩm vương triều, thánh thể đăng lâm, từng một
thời huy hoàng, vậy mà...

Hủy diệt trong tay ta!

Diệp Chấn Thiên phẫn nộ gầm lên, mặc dù biết thực lực của mình kém xa Thánh
Hỏa Thần Viên, nhưng hắn vẫn động, dù sao hôm nay, Đại Hoang cũng sẽ yên diệt.

Còn có, tiểu Trần, hắn không ngờ đứa nhỏ này lại là Thánh thể tồn tại, sinh ra
lại có dị tượng lớn đến vậy. Còn có thể dẫn động thiên địa đị tượng, nếu như
hôm nay tiểu Trần còn sống, Đại Hoang thật sự sau này nhất định có hi vọng
đăng đỉnh thiên địa, có một ngày trở thành ngày xưa Thánh phẩm vương triều.

Nhưng mà...

“Phụt”

Thánh Hỏa Thần Viên bên người nguyên khí kim sắc chấn động, một cái tay như
ngọn núi quét ra, Diệp Chấn Thiên ngay lập tức bị đánh bay ngàn dặm, văng vào
Đại Hoang phủ, sắc mặt chớp mắt không còn huyết sắc, miệng phun ra một ngụm
máu tươi.

Ngay lúc đó, hắn thở dài một tiếng, ánh mắt mơ hồ nhìn lên kim quang, khẽ thầm
thì.

“Tiểu Trần a, hi vọng con có thể thoát được tai kiếp này, dù sao thánh thể
chính là thánh thể, có thánh đạo bám thân, tai ương, cũng phải diệt a!”

Một tiếng thở dài vang lên, Diệp Chấn Thiên liền trọng thương bất tỉnh.

Có điều ngay tại lúc này, tiểu Diệp Trần đang cuộn mình trong kim quang vậy mà
mở mắt, ánh mắt của nó chứa đầy ngôi sao, sáng rực rỡ.

Tiểu Diệp Trần duỗi thẳng thân người giữa không trung, một tay trắng nõn vươn
ra vuốt ve kim long và chu tước, ánh mắt sâu thẳm nhìn Diệp Chấn Thiên, chợt
cười khẽ một tiếng, hàm hậu nói ra:


  • Phụ thân a, ta người mang thánh đạo, tự nhiên long phượng cái gì tồn tại,
    trước mặt ta...

... Đều như giun dế a!


Chúa Tể Truyền Kỳ - Chương #3