Sáng sớm,trong Chính Khí đường,tất cả đệ tử nội môn tập trung đầy đủ,đệ tử
ngoại môn cũng xếp hàng quanh chính điện.
Không một tiếng nói chuyện,tất cả đều ngưng trọng dõi theo bên trong đại điện.
-Vũ Song Vũ ai cho ngươi tự ý xuống núi??Còn vào thanh lâu đánh nhau nữa?
Nhạc Bất Quần khuân mặt nghiêm nghị,ngữ khí nghiêm túc chất vấn Vũ
-Sư phụ,ngày xưa khi đệ tử lưu lạc giang hồ đắc tội tên hoàn khố bị truy sát gần chết may mắn gặp một vị đại thúc cứu giúp nhờ đó đệ tử thoát nạn.Nhưng hắn vì đệ tử mà chết,mấy hôm trước là ngày giỗ của hắn đệ tử xuống núi làm lễ viếng cho hắn.Còn hai tên ác bá kia vốn đáng chết ngàn lần,đệ tử chỉ vì dân trừ bạo,không thẹn với lương tâm.
Vũ nói dối không đỏ mặt.
Nhạc Bất Quần cực kỳ tức giận
-Hay cho câu không thẹn với lương tâm,ngươi có biết ngươi gây ra tai họa thế nào cho phái Hoa Sơn không? Đoàn Chính Thuần cùng Hư Huyền Từ đã gửi thư yêu cầu phái Hoa Sơn giao người nếu không sẽ tập hợp thủ hạ tấn công lên núi Hoa Sơn.
Vũ ngạc nhiên hỏi
-Sư phụ,người nói thật?
-Hồ đồ,việc này sao có thể nói đùa.
Nhạc Bất Quần tức giận hét.
Vũ không ngờ tới sự việc lại phát triển như vậy.
Hai năm qua đủ để hắn hiểu rõ luật lệ giang hồ.
Tranh đâu luôn luôn diễn ra có yếu đánh yếu,mạnh đánh yếu nhưng yếu đánh mạnh
căn bản là không xảy ra.
Thế giới này là chân thực,không phải đóng phim.Mỗi môn phái,thế lực đều phân
cấp,ranh giới rõ ràng.
Đoàn Chính Thuần cùng Hư huyền Từ không có lá gan khiêu chiến phái Hoa Sơn.Đối
mặt với sức mạnh của nhất lưu môn phái bọn chúng căn bản không có sức phản
kháng.
Hơn nữa khi động thủ Vũ bày ra vũ lực tuyệt đối sức chấn nhiếp càng lớn.
Hơi suy nghĩ,rất nhanh hắn tìm ra nguyên nhân.Chỉ có một lý do duy nhất,có một
thế lực hẫu thuẫn xúi giục bọn chúng khiêu khích phái Hoa Sơn.Đương nhiên hắc
thủ này phải có thực lực ngang bằng hoặc mạnh hơn phái Hoa Sơn.
Có manh mối rất nhanh Vũ suy đoán ra kẻ đứng sau,là phái Tung Sơn.
Tả Lãnh Thiền từ lâu đã muốn hợp nhất Ngũ Nhạc kiếm phái,hắn luôn tìm cách suy
yếu,dụ dỗ các phái còn lại.Phái Hoa Sơn danh tiếng quá lớn chính là cản trở
lớn nhất ngăn hắn hợp nhất Ngũ Nhạc phái.
Nhưng chọn mình làm mục tiêu thì hắn nhầm rồi,Vũ cười lạnh
-Sư phụ yên tâm,xin cho đệ tử mấy ngày.Đệ tử chắc chắn giải quyết việc này.
-Được ngươi lui ra,đợi việc này kết thúc mới phán xét ngươi sau.
Sự việc có biến,lui ra đại điện Vũ lập tức liên hệ Genji hủy bỏ hành trình Lạc
Dương.
Đêm đến,ánh nến chập chờn.
-Genji,điều tra rõ ràng chưa?
-Thiếu chủ đã tra rõ,tung dương thủ Phí Bân chính là kẻ xúi giục.
-Quả nhiên là phái Tung Sơn,bọn chúng hiện tại ở đâu?
-Thiếu chủ,bọn chúng lập trại cách chân núi Hoa Sơn không xa
-Đi nào Genji.
Hai người vận dụng thân pháp,chỉ chốc lát một khu cắm trại hiện ra trước mắt.
Lúc này,trong lều chính,ba người đang ngồi uống rượu,hai lão già cùng một
trung niên.
Một người nói
-Phí đại hiệp,lần này có ngài dẫn dắt tin tưởng thù của khuyển tử sẽ được báo.
Lão giả còn lại cũng phụ họa
-Đúng vậy,lấy đại danh phái Tung Sơn chắc chắn Nhạc Bất Quần phải ngoan ngoãn giao người.
Trung niên nhân thần sắc cao cao tại thượng,khinh thường
nói:
-Tất nhiên,tên ngụy quân tử đó không có lá gan đối đầu với phái Tung Sơn ta.Hai vị nếu lần này nhiệm vụ thành công ta sẽ bẩm báo với Tả sư huynh đến lúc đó gia nhập phái Tung Sơn dễ như trở bàn tay.
Hai lão giả nghe vậy vui mừng cười to
-Haha,đa tạ Phí đại hiệp thành toàn,đến lúc đó chúng ta nhất định hậu tạ.
-Đúng vậy
Bất chợt một thanh âm đột ngột vang lên
-Ba vị,trò truyện rất vui vẻ
Hai lão giả giật mình quay ngoắt lại,Phí Bân trong lòng thất kinh,lấy võ công
của hắn mà không hề cảm nhận được chút nào.
Chỉ thấy hai người đứng đó,một người áo choàng đen kín mít phảng phất như dung
hòa với màn đêm,tương phản thanh niên trẻ tuổi kia toàn thân áo trắng bồng
bềnh.
Đoàn Chính Thuần lập tức kinh hô
-Là ngươi Vũ Song Vũ
Hư Huyền Từ cười lạnh nói
-Tiểu tử không ngốc ở Hoa Sơn sống nốt vài ngày vội vã đến đây tìm chết ư.
Vũ thần sắc bình tĩnh nhẹ giọng nói
-Không không,ta còn rất yêu đời.Đêm nay đến đây là đặc biệt cảm ơn hai vị đã dạy cho ta bài học quý giá…đó là trảm thảo trừ căn.
Lời vừa dứt ba người đối diện lập tức cười to
-Hahaha,ranh con vô tri chết đến nơi còn mạnh mồm
-Nói khoác không biết ngượng
Phí Bân ánh mắt trêu tức,giọng điệu mang vài phần chế giễu
-Tiểu tử nhất cử nhất động của người đều trong lòng bàn tay ta,khi ngươi bước ra khỏi cửa thì mạng sống ngươi đã xác định chấm dứt.Nào,tất cả ra đi.
Rầm..lời vừa dứt lều vải lâp tức bị phá nát.Khói bụi tản đi,xung quanh xuất
hiện hai mươi hắc y nhân.
Những người này khí tức trầm ổn,khí thế bức người dĩ nhiên đều đạt tới nhất
lưu cao thủ,trên tay cầm đủ loại binh khí hình thù kỳ quái.
Phí Bân càn rỡ cười lớn
-Sao vậy,bất ngờ không,với đội hình này cho dù Nhạc Bất Quần đến đây cũng bị mài đến chết.
Vũ vẫn đứng đó cười cười,khí định thần nhàn,trên mặt không một tia kinh hoảng.
Phí Bân ẩn ẩn cảm thấy không ổn nhưng hắn thực sự không tìm thấy lý do không
ổn.
-Genji tiêu diệt tất cả hắc y nhân
Vũ lạnh lùng ra lệnh
-Vâng thưa thiếu chủ
Lướt tới,kiếm rồng
Ngao..một tiếng long ngâm vang lên,thanh quang nhàn nhạt bám vào thân kiếm.
Chớp mắt năm hắc y nhân mất mạng,mười năm người kia cũng nhanh chóng bị cuốn
vào cuộc chiến.
Đoàn Chính Thuần,Hư Huyền Từ,Phí Bân sững sờ,không ngờ tới người áo choàng đen
kia lại là siêu cấp cao thủ,hơn nữa hình như hắn gọi Vũ Song Vũ tiểu tử kia là
thiếu chủ.
Cả ba người chiến ý mất hết,chỉ cảm thấy hối hận,sợ hãi.
-Yên tâm,hắn sẽ không tấn công các ngươi,đối thủ của ba ngươi là ta.Các người rất vinh dự được làm đá mài kiếm cho ta.
Hắn vừa nói vừa rút kiếm.
Nghe Vũ nói ba người vốn chiến ý đã mất ánh mắt sáng lên.
Đúng vậy,chỉ cần khống chế tiểu tử kia chúng ta sẽ sống sót.
Ba người nhìn nhau,ánh mắt trao đổi,hiểu ý gật đầu đồng loạt tấn công.
Đoàn Chính Thuần kiếm mang lấp lóe chém ngang hông thế tới cực nhanh,Huyên Từ
vận lực pháp trượng trên cao đập xuống uy mãnh bá đạo,Phí Bân tụ lực hai tay
thi triển Tung Dương chưởng chính diện lao tới.Ba người ba phương vị tấn công
mãnh liệt phong tỏa mọi hướng tiến công.Chỉ cần Vũ lùi lại một bước lập tức bị
cuốn vào nhịp công của bọn hắn cực khó hoàn thủ.
Vũ vung kém chém ra,chiếu kiếm đơn giản nhưng được nội lực cực mạnh gia trì
lập tức chân động hất vang ba người.
Phí Bân võ công cao nhất nhanh chóng ổn định,Đoàn Chính Thuần,Huyền Từ lùi lại
phía sau,bước chân chạng vạng.Thừa cơ xông tới,thân ảnh lóe lên nhất kiếm
phong hầu hai người ngã xuống,chết không nhắm mắt.
Phí Bân kinh hãi lập tức quay người bỏ chạy.Hắn chỉ mang một tia may mắn thành
công khống chế Vũ nên khi xuất thủ cũng không toàn lực.Vốn giữ lại một ít đề
phòng sự tình có biến lập tức quay đầu chạy nhưng chỉ bước được vài bước một
thanh kiếm đã đâm xuyên người hắn máu chảy lênh láng,chết đến không thể chết
hơn.
Lúc này Genji cũng đã xử lý xong tất cả.
-Trở về Genji,những tên lâu la kia không cần để ý,bọn chúng sẽ tự tàn sát lẫn nhau tranh giành gia sản của hai lão già kia.
Tất cả nhanh chóng yên tĩnh trở lại chỉ còn mùi máu tanh thoang thoảng.
Mấy hôm sau,vẫn là Chính Khí đường nhưng lúc này chỉ còn có các đệ tử nội môn.
Nhạc Bất Quần nhìn Vũ hài lòng gật đầu
-Vũ nhi ngươi làm rất tốt,lần này ngươi không chỉ giúp dân trừ bạo còn nâng cao thanh danh phái Hoa Sơn ta.Có nguyện vọng gì hãy nói,nếu hợp lý ta tất nhiên ban thưởng.
Không chần chừ,Vũ dứt khoát nói
-Sư phụ lần này đại chiến đệ tử có cảm ngộ,mấy ngày tinh tu võ công tiến nhanh.Đệ tử cảm thấy mình đủ sức chắm sóc sư tỷ,mong sư phụ tác thành.
Nói xong hắn hơi bộc lộ khí thế,nhất lưu cao thủ sơ kỳ.Có hệ thống nếu hắn
không muốn bộc lộ cảnh giới nhưng ai cũng không thể biết,bình thường hắn chỉ
bộc lộ là tam lưu cao thủ đỉnh.Nhưng lần này hắn thử hiển lộ hết thực lực
ra,hắn muốn nâng cao giá trị của mình.
Nhạc Bất Quần nheo mắt nhìn hắn,cân nhắc.Lúc hắn ở độ tuổi này mới tầm nhị lưu
trung kỳ tư chất thua xa Vũ,phải biết võ công càng lên cao thì tu luyên càng
chậm đặc biệt là từ nhị lưu sang nhất lưu.
Tuy chưa hoàn toàn tin tưởng Vũ nhưng hắn cũng không ngại đặt tiền cược vào
một thiếu niên thiên tài.Có Nhạc linh San,cho dù sau này không phải đồng minh
nhưng cũng không thể trở thành kẻ thù mà có thể nhờ giúp đỡ một hai.
-Được,ta chấp nhận,nhưng hai ngươi còn trẻ không thể vì nhi nữ tình trường mà lơ là võ công được.
Tất cả mọi người sững sờ,Nhạc Linh San cũng bất ngờ,cha nàng đồng ý quá dễ
dàng,nàng hai má hồng hồng,đứng đó hai tay vân vê vạt áo,ngượng ngùng không
ngẩng đầu.
Nhưng Lệnh Hồ Xung sốc,vốn là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên,hắn
luôn tin mình và tiểu sư muội sinh ra là giành cho nhau mãi không tách rời.
Hắn hoảng loạn hô
-Sư phụ không thể
Cơ hữu thân thiết của hắn,Lục Đại Hữu cũng phụ họa
-Đúng vậy,sư phụ,ai mà không biết tình cảm tiểu sư muội với đại sư huynh.
Nhạc Bất Quần thương hại nhìn Lệnh Hồ Xung.Chăm sóc từ nhỏ đến lớn Nhạc Bất
Quần luôn kỳ vọng hắn có thể nối nghiệp mình.
Nhưng Lệnh Hồ Xung mãi như đứa trẻ không chịu lớn,càng lớn tính cách càng lông
bông,làm việc tùy hứng,thành sự thì ít bại sự có thừa,đã vậy còn nát rượu giai
đoạn cuối.
Thấy sư phụ không nói,Lệnh Hồ Xung hoảng loạn,hắn nhìn Nhạc Linh San,thều thào
nói
-Sư muội,ngươi không có tình cảm với ta ư?
Tuy không lỡ nhưng trái tim nàng chỉ trao cho một người
-Xin lỗi sư huynh,ta chỉ coi huynh là anh trai.
Lệnh Hồ Xung hóa đá,Vũ cười cười,trong lòng cảm khái.
Anh trai..ôi cụm từ chấm dứt bao nhiêu mối tình.
-Cảm ơn sư phụ.
Vậy là được rồi,San nhi cô gái nhỏ này chỉ cần lời này là có thể yên tâm ngoan
ngoãn làm tiểu kiều thê của hắn.
Nhạc Bất Quần trầm ngâm,người không phải cỏ cây,nhìn Lệnh Hồ Xung Tan vỡ hắn
có chút không đành lòng.
-Thưởng phạt phân minh,lần này ngươi lập công nhưng suýt gây tai họa không nhỏ.Như vậy đi ta phạt ngươi lên Tư Quá nhai diện bích năm tháng.Còn hôn sự của các ngươi,hai năm sau chính thức tiến hành.
Nhạc Linh San định nói nhưng lập tức bị cắt đứt
-San nhi,không phải nói gì,ý ta đã quyết,sự việc chấm dứt ở đây.
Nghe vậy,vốn đã thoi thóp Lệnh Hồ Xung lập tức đầy máu sống lại,chiến ý trùng
thiên.
Hai năm sau ta chắc chắn đoạt lại tiểu sư muội.
Vũ cũng cười lạnh,hai năm sau?Đùa!hai năm sau Nhạc Bất Quần còn tư cách nói
chuyện với hắn.
-Được,cố gắng tu luyện.Năm tháng sau là có thể xuống núi đi tham dự đại hội rửa tay của sư thúc Lưu Chính Phong phái Hành Sơn.
Sáng hôm sau,trên đỉnh núi phiá đông Hoa Sơn.Lúc này một thanh niên đang đứng
trước một cửa động Tư Quá.Trên núi cương phong phần phật,không khí lạnh
lẽo,vẫn còn chút sương mù,thanh niên áo bào xanh phất phới,ánh mắt chăm chú.
Tư Quá nhai ta đến rồi.