Trong phòng,ánh nến lấp lánh,trang trí xa hoa lộng lẫy,hương thơm hoa hồng lan
tỏa như có như không,xem ra Đông Phương cô nương vẫn rất biết hưởng thụ.
-Công tử mời ngồi
Vũ không khách khí ngồi xuống,hứng thú đánh giá cả gian phòng.
Giáo chủ cô nương rót rượu cho hắn,cười hỏi
-Phái Hoa Sơn là danh môn chính phái công tử đến đây không sợ sư phụ trách phạt sao.
-Không sao,hôm nay ta diệt trừ được hai tên ác bá,tin tưởng sư phụ nếu biết cũng sẽ khen thưởng ta.
Ánh mắt của nàng vẫn rất chuẩn.Trong sát na động thủ kia mọi người mơ hồ nhưng
nàng nhìn rõ rành rành.Lúc hắn động thủ tử khí nhàn nhạt bao quanh,đây là nội
công tâm pháp chí cao của phái Hoa Sơn:tử hà thần công chỉ có chưởng môn Hoa
Sơn mới có tư cách tu luyện.Xem ra thiếu niên này là chưởng môn đời kế tiếp
phái Hoa Sơn.
Nhạc Bất Quần nàng không coi vào đâu nhưng thiếu niên này còn trẻ nội công lại
thâm hậu như vậy.Nếu hắn trưởng thành tương lai phái Hoa Sơn xác thực có thực
lực đe dọa địa vị của Nhật Nguyệt thần giáo.
Hahaha,vậy mới vui chứ,ta Đông Phương Bất Bại sau này cũng không quá nhàm
chán.
-Công tử thích trừ ma vệ đạo,vậy ngài có muốn diệt trừ ma giáo uy chấn giang hồ không?
Vũ trả lời dứt khoát
-Không.
-Oh,vì sao vậy? không phải chính phái các ngài luôn lấy tôn chỉ diệt ma giáo làm đầu hay sao.
Đông Phương cô nương hứng thú hỏi.
Vũ hơi nhìn nàng,hỏi ngược lại
-Chính? Tà? Vì sao ta phải làm theo người khác nói?
Không đợi nàng trả lời,hắn nói tiếp
-Chính tà của ta là do thế giới quan của ta xác định,không ai có tư cách xác định giúp ta.
Đông Phương cô nương sững sờ,câu trả lời của hắn khiến nàng bất ngờ nhưng hoàn
toàn phù hợp với suy nghĩ của nàng.Quả thực không hẹn mà gặp.
Những kẻ tự xưng chính phái ngoài kia quá đáng ghét,luôn hô hào tiêu diệt ma
giáo,bảo vệ dân lành nhưng bản thân bọn chúng cũng không thiếu những việc bẩn
thủi,đen tối.
Bọn chúng không có tư cách phán xét Nhật Nguyệt thần giáo của nàng.
Nàng khinh thường cũng lười nói với những tên đạo mạo,giả tạo đó.
Cùng chung quan điểm nói chuyện cũng tự nhiên hơn,nàng cười cười
-Công tử có suy nghĩ thật đặc biệt,người đặc biệt như ngài sao lại rảnh rỗi đến Lạc Thủy lâu ngắm cảnh.
Vũ ngẩng đầu lên,ảnh đế diễn kỹ phát huy phảng phất đang hồi tưởng quá khứ
-Ta đến chỉ vì cái họ Đông Phương
-Vì sao vậy??Công tử có thể nói cho ta sao?
Đông Phương cô nương hứng thú hỏi.
Lúc này ảnh đế diễn kỹ cùng miệng phun hoa sen phát huy tận cùng,ánh mắt tang
thương,giọng nói hoài niệm
-Ngày xưa,khi ta lưu lạc giang hồ gặp một vị đại ca võ nghệ cao cường.Hắn kiếm pháp rất cao,rất tốt với ta,ta nhận hắn làm nghĩa huynh.Chúng ta cung nhau đi khắp nơi,một lần ta với hắn gặp hai cô nương bị một đám sơn tặc bao vây,chúng ta liền lao vào cứu.Nhưng sơn tặc quá đông,đại ca võ công cao cường nhưng vẫn rất khó khăn.Bỗng muội muội cô ấy bị rơi xuống nước,không kịp suy nghĩ ta liền nhảy theo lao xuống cứu.Cả hai chúng ta bị nước cuốn đi,khi ta tỉnh lại chỉ có một mình,cô bé kia không biết trôi đi đâu.Ta cũng không biết tên cô bé đấy chỉ biết tên đại ca là Độc Cô Cầu Bại cũng nghe thấy loáng thoáng tên tỷ tỷ nàng Đông Phương Bạch
Đông Phương cô nương nghe vậy trong lòng chấn động,những ký ức ùa về.
Thời đại loạn lạc,sơn tặc nổi lên khắp nơi,cha mẹ bị sơn tặc sát hại,hai tỷ
muội nàng lưu lạc khắp nơi,bữa đói bữa no nhận hết khổ sở.Hai tỷ muội lương
tựa nhau mà sống tuy khổ nhưng cũng gắng gượng qua ngày.Cho đến một ngày,hai
nàng bị một đám sơn tặc vây quanh,bọn chúng muốn xâm hại nàng.Khi đó nàng vẫn
chỉ là cô gái yếu đuối không sức phản kháng.
Tưởng chừng tất cả chấm hết nhưng ông trời không tuyệt với nàng.Trong giây
phút tuyệt vọng sư phụ nàng xuất hiện.Hắn chém giết tất cả cứu thoát nàng
nhưng từ đó nàng cũng lạc mất thân nhân duy nhất.
Đã từng đau khổ,thống hận mình nhỏ bé,bất lực,nàng ra sức học võ công,dùng mọi
thủ đoạn leo lên vị trí cao nhất.
Cuối cùng nàng thành công.Võ công vô địch thiên hạ,giáo chủ chí cao vô
thượng,quyền thế thông thiên.
Nàng vốn nghĩ mình đã đạt được tất cả,nhưng quay đầu lại chỉ còn cô độc lạnh
lẽo.
Hắn cũng ở đó sao?Nhưng tại sao không thấy sư phụ kể về chuyện này?
Được rồi sư phụ vốn rất kiệm lời.
-Sau đó thì sao?
-Sau đó ta lưu lạc giang hồ,nghe nói hắn bị người ta tính kế,kiếm pháp lọt vào tay Phong Thanh Dương phái Hoa Sơn.Gần đây ta mới biết Phong Thanh Dương đột phá tiên thiên,đang ẩn cư ở sau Tư Quá Nhai.
-Hóa ra công tử cũng là một người có cố sự
Vũ chợt giật mình như vừa tỉnh lai trong hồi ức nhưng trong lòng thầm than,quả
nhiên là ảnh đế quá lợi hại
-Xin lỗi,ta nói hơi nhiều,cũng kỳ quái lần đầu gặp ta lại kể cho cô nương quá khứ.Có lẽ tại cảm giác quen thuộc mông lung đó đi.Thôi ta xin cáo từ
Thấy hắn muốn về nàng nhíu mày chẳng lẽ mình không có gì hấp dẫn hắn ư?
Nàng kiều mỵ cười,cố làm vẻ phóng đãng giữ hắn lại
-Sao vậy công tử?chẳng lẽ ta khiến công tử chán ghét?
Móa!Đông Phương cô nương,ngươi đừng tỏ vẻ quyến rũ như vậy.Bây giờ ta mà lao
lên một ngón tay cũng không chạm được còn bị ngươi đánh bay chứ?
Còn sao ta phải vội vàng đi?bởi vì có tật giật mình chứ sao,nãy giờ ta toàn
bịa chuyện mà ngươi lại thông minh như vậy bị lộ thì làm sao bây giờ.
-Gặp nhau giữa biển người là có duyên,ta coi cô nương như bằng hữu làm sao lại chán ghét.
-Công tử không chê ta là gái lầu xanh sao?
-Mỗi người đều có số phận của mình,ta làm gì có quyền chê bai cô nương,người bằng hữu này ta nhận định nếu có khó khăn hãy lên Hoa Sơn gặp ta.Thôi cáo từ.
Đến đây nàng cũng không giữ hắn lại
-Công tử đi thong thả
Nhìn hắn rời đi,Đông Phương Bạch ánh mắt mang vài thân thiết.Thiếu niên kia
hôm nay mang cho nàng rung động nhiều lắm.
Không biết bao lâu rồi nàng không cười nhiều như vậy,không trò chuyện thoải
mái vui vẻ như vậy,lần sau gặp lại không biết hắn còn mang đến kỉnh hỉ gì.Còn
Phong Thanh Dương,xem ra có dịp phải tìm hắn luận bàn.
Một hạt giống bất chợt gieo vào trái tim lạnh giá của nàng mà không hay
biết.Đến khi nhận ra có lẽ lúc đó nàng đã yêu hắn không cách nào dứt ra.
Vũ đi trên đường,khuân mặt tràn đầy đắc ý.Ta thật là một thiên tài,chém gió
một hồi đã bước đầu chiếm được hảo cảm của Đông Phương cô nương so với tên nát
rượu Lệnh Hồ Xung mạnh hơn nhiều
Cả thế giới này không ai biết quá khứ của nàng cũng không ai biết sư phụ của
nàng là Độc Cô Cầu Bại hơn nữa hắn có kỹ năng ảnh đế,miệng phun hoa sen.Tin
tưởng Đông Phương cô nương sẽ bị hắn thuyết phục.
Còn mọi người bảo ta lừa nàng?Không không,nếu lừa dối mà lừa được cả đời thì
đó chính là sự thật
Về Phong Thanh Dương xác thực là hắn chiếm được truyền thừa Độc Cô cửu kiếm.
Cao thủ vốn có ngạo khí,đặc biệt là tuyệt đỉnh cao thủ,Đông Phương Bạch lười
hỏi Phong Thanh Dương cũng lười giải thích.Hắn chắc chắn sẽ có một trận chiến
với nàng
Hai người đều là tông sư,võ công không chênh lệnh lắm.Phong Thanh Dương mặc dù
giỏi về tấn công nhưng Đông Phương cô nương lại là tông sư thân pháp.Quỳ Hoa
bảo điển thân pháp cực nhanh quỷ mỵ,Độc Cô Cửu kiếm chỉ công không thủ,liên
miên không dứt.Cuộc chiến này có lẽ sẽ vẫn hòa nhau như trong nguyên tác nhưng
chắc chắn sẽ khốc liệt hơn nhiều vì Phong Thanh Dương mang tiếng là chiếm đoạt
kiếm phổ của Độc Cô Cầu Bại ah.
Đây là một liều thuốc kích thích,tạo tiền đề cho hắn học tập Độc Cô cửu kiếm.
Trong nguyên tác Phong Thanh Dương vốn có tâm lý tìm truyền nhân.Vừa vặn lúc
này tuổi già lại vừa gặp kình địch chiến đấu ác liệt,tâm lý mất thăng
bằng.Đúng lúc này Vũ xuất hiện cố gắng trình diễn bộ mặt thanh niên nghiêm túc
lại bày ra thiên phú kiếm đạo tuyệt vời,tỷ lệ học tập được Độc Cô cửu kiếm
chắc chắn cực cao.
Lệnh Hồ Xung làm được,Vũ cũng làm được hơn nữa còn làm tốt hơn.
Đáng thương lão phong nằm cũng trúng đạn.Ngơ ngác ẩn cư thì bị Vũ ám toán sau
này lại dạy võ công cho hắn.Điển hình bị bán còn giúp người ta kiếm tiền.