Tối hôm sau Lạc Thủy lâu đèn nến lộng lẫy,tấp nập khách hàng.Với sức hấp dẫn
của Đông Phương cô nương cùng với sự ra sức tuyên truyền của Vũ,cuộc ra mắt
ngày hôm nay thanh thế hơn xa so với nguyên tác.
Khắp nơi tràn ngập tiếng cười nói,tiếng tú bà chào khách,kỹ nữ uốn éo,lắc lư
dạo quanh tìm khách,tiếng nam nhân hò hét…một khung cảnh xa hoa,đồi trụy.
Vũ đến từ sớm,nhưng không nói gì,hắn chỉ ngồi nhâm nhi chén trà chờ tiết mục
chính.
Ngay bên cạnh hắn là Genji,cả người khoác áo choàng màu đen.Hết cách rồi hình
dạng của hắn quá đặc biệt cũng may thời tiết se lạnh,nếu không người ta sẽ
chửi là dở hơi.
Bỗng tiếng nhạc vang lên,khắp nơi hoa hồng rơi lả tả,một bóng người đỏ chót từ
từ hạ xuống sân khấu.
Mọi âm thanh im bặt,tất cả mọi người dừng lại nhìn bóng hình vừa hạ xuống.
Vũ cũng nhìn kỹ hơn giai nhân trước mắt,nàng đứng đó một thân hồng bào dáng
người uyển chuyển thướt tha.khắp người nàng tỏa ra khí chất nữ vương uy nghiêm
cao quý,nàng như nhìn xuống con dân khiến người ta không khỏi tự ti nhưng cũng
như độc dược hấp dẫn mọi người.
Nàng khẽ cười,nụ cười đó kiều mỵ như trăm hoa đua nở,nụ cười đó kinh diễm tất
cả mọi người.
Cả đại sảnh tĩnh lặng,nhiều người há hốc mồm,người thì không tự chủ nuốt nước
miếng,Vũ cũng sững sờ trước vẻ đẹp đó nhưng hắn ánh mắt trong veo,không mang
một tia dục vọng,phảng phất thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Nhìn bộ dạng mọi người Đông Phương cô nương rất hài lòng.Những ánh mắt si
mê,tràn đầy dục vọng,chiếm hữu kia cho thấy nàng vẫn là phụ nữ,nàng vẫn rất
đẹp.
Bước xuống bậc thang nàng cười nói
-Xin chào các vị,tiểu nữ là Đông Phương Bất Bại.
Tiếng nói của nàng vừa cất lên,nhiều người mới giật mình tỉnh lại.
Đại sảnh lại xôn xao
-Đẹp,thật sự quá đẹp
-Trăm nghe không bằng một thấy,thiên nhân a!
-Hahaa,không bõ công ta từ xa đến đây xem xét thực hư.
Lực sát thương của Đông Phương cô nương quá cao.Vừa xuất hiện nhiều người đã
không nhịn được khoe khoang thân phận ép buộc tú bà ý đồ độc chiếm mỹ nhân.
-Tú bà,ta là Vương Tư Thông,con trai huyện lệnh Nam huyện.Hãy bảo ngay Đông Phương cô nương lại đây hầu hạ nếu không ngày mai ta san bằng Lạc Thủy lâu
Một thanh niên gầy gò,thần sắc xanh xao hiển nhiên là do tửu sắc quá độ nói.
-Hừ,ta chính là huyện lệnh Nam huyện Vương Kiện Lâm,hãy mau bảo cô nương kia lại đây.
Một trung niên cũng hách dịch kêu lên
-Ơ cha,sao ngài lại ở đây?
-Nghịch tử ngươi hôm nay đi bái sư cơ mà?
-Cha,ngài không phải đi công tác sao? Cha,mọi lần ta có thể không tranh với ngài nhưng cô nương này ta thật sự rất thích ngài phải nhường ta
-Tiểu tử,dám tranh nữ nhân với cha,bay đâu lôi nó về
-Cha ngươi không thể làm như vậy….a..a..a cha,ta sẽ tố cáo cho mẹ.
-Hừ hừ,mẹ ngươi mà ta sợ…cùng lắm thì ta cầm roi da với nến về xin lỗi.
…………….
Đông Phương cô nương vẫn kiều mỵ đứng đó nhưng ý cười trong mắt càng đậm.
Tình cảnh hỗn loạn tranh cướp này rất thú vị,nó giúp nàng tạm thời quên đi
thân phận giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo.
Bỗng một thanh âm vang lên áp đảo tất cả mọi người.Hiển nhiên người này có võ
công hơn nữa võ công không tệ,chỉ thấy hai thanh niên đập bàn đứng lên:
-Tất cả các ngươi im lặng.Đêm hôm nay cô nương này ta bao định
Người thanh niên còn lại cũng phụ họa
-Đúng đúng,đại ca,chỉ có ngài mới xứng với mỹ nhân kia.
-Haha,nhị đệ,ngươi yên tâm,đại ca ăn cơm cũng cho ngươi húp canh,đêm nay chơi chán tất đến phần ngươi.
Hai người càn rỡ nói chuyện xem thường mọi người xung quanh phảng phất như
Đông Phương cô nương là vật trong túi bọn hắn.
Tiếng bàn luận lập tức vang lên
-Đây là hai ác bá nổi danh xung quanh Hoa Sơn:Đoàn Dự,Hư Trúc
-Hai kẻ này không việc xấu nào không làm,tên Đoàn Dự kia là con riêng của phu nhân Đoàn trang chủ,hắn thế mà lừa dối,cưỡng hiếp hết mấy vị muội muội của mình.Cầm thú a!!
-Hư Trúc tên kia là một ác tăng chuyên cướp giết ngưới một lần cưỡng hiếp công chúa một tiểu quốc bị truy sát chạy tới núi Hoa Sơn.
_Hazzii,bọn chúng gia tài bạc triệu,thủ hạ đông đảo,võ nghệ cao cường,nghe nói
có mấy lần quan binh vây bắt bọn chúng đều bị đánh cho tan tác,sau đó quỷ dị
bị cắt chức,tống giam vào ngục.
-Ai!!Xem ra lần này Đông Phương cô nương không thoát khỏi tay bọn chúng.
Mọi người nhỏ giọng bàn tán nhưng không ai dám đứng ra,hiển nhiên hai kẻ này
hung danh không nhỏ.
Đông Phương muội tử nhìn qua,ánh mắt hàn quang lóe lên,xem ra hai tên này đã
bị phán án tử hình.Vũ cũng bình tĩnh nhìn nhưng trong lòng thì mừng
thầm.Ân,anh hùng cứu mỹ nhân.Kịch bản này ở hiện đại đã xàm đến mức nhức cả
trứng rồi nhưng ở cổ đại vẫn là tuyệt kỹ bách phát bách trúng,thần binh lợi
khí xoạt thiện cảm của các cô nương.
Không chút do dự Vũ đứng lên hô to
-Hừ,tiệc vui còn chưa bắt đầu hai tên các ngươi hô hào cái gì,cút đi cho ta.
Đoàn Dự cùng Hư Trúc nhìn sang,chỉ thấy môt thanh niên tầm mười tám tuổi,hai
mắt thâm thúy,làn da hơi rám,áo bào xanh phất phới,khóe mắt hơi nhíu khiến
gương mặt vốn ôn hòa bây giờ lại tràn đầy chính khí.
Bọn hắn hoành hành ngang dọc đắc ý đã quen ghét nhất những kẻ chõ mõm vào
chuyện của mình.Hơn nữa tên tiểu tử này thoạt nhìn yếu đuối,giống như thư sinh
tay trói gà không chặt.
Hư Trúc phẫn nộ dị thường hắn lúc nào đã sa ngã đến mức một tên tiểu bạch kiểm
cũng dám đứng ra ngăn cản.
Hắn sát cơ đại thịnh,lập tức phân phó tay sai
-Ranh con,muốn chết,bay đâu thịt hắn.
Đoàn Dự cũng a dua theo
-Tiểu tử muốn làm anh hùng? Hahaha kiếp sau đi ku.
Sáu tên thị vệ đứng lên hùng hổ rút đao,bọn chúng là thân tín của hai tên ác
bá vốn giết người không chớp mắt.
Nhưng một thanh ảnh cực nhanh lao đến hàn quang lóe lên bảy người lập ngã
xuống,trên cổ là một vét cắt nhẹ nhàng dĩ nhiên nhất kiếm phong hầu,tên Đoàn
Dự còn đang cười,ánh mắt không có một tia kinh hoảng,cái chết đến quá
nhanh,hắn còn không kịp phản ứng.
Chỉ còn lại Hư Trúc võ công cao nhất,trong một tích tắc hắn cảm nhận được sát
ý lạnh thấu xương,giật mình lùi lại một bước tuy bị thương nhưng chưa chết.Hắn
vẻ mặt khiếp sợ,lắp bắp nói
-Ngươi là ai?Không..không..đại hiệp ngài tha mạng,tiểu nhân mù mắt không thấy thái sơn.Đại hiệp,người muốn gì ta cũng có thể cho ngài.
Vũ chầm chậm lại gần hắn
-Những tên ác bá chuyên hại dân lành như ngươi ta vốn giết không ghê tay.
Giơ kiếm lên Hư Trúc cũng bỏ mạng.
Đây là lần đầu Vũ giết người.Hắn không nghĩ đến lần đầu giết người mà mình lại
giết tám người.Không có quá nhiều cảm xúc hỗn loạn chỉ là tim đập nhanh hơn
bình thường.Điều này khác xa sự tưởng tượng của Vũ.
Có lẽ là vì dung hợp ký ức của Lạc Long Ngạo hay đó là bản chất của mình…nhưng
không sao,đây là việc tốt,đã đến thế giới này,việc giết người chỉ là sớm hay
muộn,mình vốn dĩ phải sớm làm quen.
Mọi người xung quanh đồng loạt hút một ngụm khí lạnh,hiển nhiên đã bị võ công
cao cường của Vũ chấn nhiếp.
Đông Phương muội tử ánh mắt tán thưởng,thiếu niên này nàng nhận ra.Lần đầu hắn
nhìn nàng,ánh mắt của hắn khác tất cả mọi người,nó không có dục vong chỉ có
thưởng thức.
Nàng luôn tin,con mắt là cửa sổ tâm hồn,tính cách có thể che giấu nhưng ánh
mắt thì không.Xem ra thiếu niên này là một người thú vị.
-Vị công tử này chắc là cao đồ phái Hoa Sơn.Tiểu nữ cảm tạ công tử giúp đỡ.
-Không có gì,trừ gian diệt bạo vốn là trọng trách của những người luyện võ như chúng ta.
Vũ hào phòng nói nhưng trong lòng thì tán thưởng.
Không hổ là Đông Phương giáo chủ chỉ nhẹ nhàng một câu cảm ơn đã khiến tất cả
những kẻ còn muốn rục rịch an phận.
Phái Hoa Sơn tuy bây giờ suy yếu nhưng thanh danh vẫn rất lớn,rất ít người dám
chính diện khiêu chiến.Hơn nữa Ngũ Nhạc kiếm phái đồng khí liên chi,ai cũng
không nguyện ý trêu chọc.
Hiếm khi gặp một người khiến mình cảm thấy hứng thú,Đông Phương cô nương nào
dễ dàng buông tha hắn.
Chỉ phút chốc bộ dáng kiều mỵ,quyến rũ biến mất,thay vào đó là bộ dạng ủy
khuất chọc người thương tiếc
-Công tử,tiểu nữ chỉ mong một đàn một khúc báo đáp ân cứu mạng,không được sao?
Trong lòng mọi người mắng to,Vũ cũng thầm mắng bách biến ma nữ,yêu tinh quyến
rũ chết người không đòi mạng.
Mồ hôi lạnh chảy,hắn có chút chịu không được.
Trên bản chất Vũ vẫn rất non nớt,hắn tán đổ Nhạc Linh San chẳng qua là nhờ hai
năm bồi dưỡng tình cảm.Đông phương cô nương thì khác,nàng không phải là thiếu
nữ mới lớn,nàng là Đông Phương Bất Bại uy chấn giang hồ.
Vũ sợ,nếu nàng nói thêm vài câu nữa hắn sẽ tan vỡ mất.
-Vậy ta từ chối thì bất kính,xin cô nương dẫn đường.
-Công tử mời.
Làn gió thơm thoảng qua,hai người cùng nhau lên lầu trước ánh mắt hâm mộ,tiếc
nuối của biết bao người,nam có nữ cũng có.
Genji cũng lập tức bước theo.Từ đầu đến cuối hắn không nói gì cũng không làm
gì ngay cả khi Vũ động thủ.Genji tin tưởng thiếu chủ của mình.
Hắn nhẹ bước màu đen áo choàng bao phủ toàn thân phảng phất như u linh lặng
lẽ,tản mát ra khí tức thần bí.
-Hệ thống,Đông Phương cô nương có nhận ra thực lực của Genji không?
-Không,thưa ký chủ.Tuy tiên thiên cao thủ có trực giác cực mạnh nhưng chiến lực của Genji là tổng hợp giữa sức mạnh con người cùng công nghệ kỹ thuật cao.Nhiều nhất Đông Phương Bạch cảm giác được Genji rất mạnh,không thể đánh giá chính xác chiến lực của hắn được.
Vũ gật gù
-Rất tốt nhưng xem ra trực giác của cao thủ rất đáng gờm.