14:ăn Hay Không Ăn


Mặt trời từ từ vươn vai,ánh bình mình dịu êm chiếu vào dòng suối trong vắt lấp
lánh.Chim chóc cũng thức dậy đón chào một ngày mới.

Tiếng tiêu vang lên,vang vọng trong không gian sáng sớm yên bình.Âm thanh êm
dịu,du dương khiến mọi vật không tự chủ dừng lại lắng nghe.

Nghi Lâm mơ màng tỉnh dậy,âm thanh hay quá.Bước ra khỏi cửa,nàng nhìn thấy một
thanh niên đứng bên cạnh dòng suối thổi tiêu.

Thanh sam phất phới trong gió,dòng nước phản chiếu vào hắn lấp lánh.Nghi Lâm
cứ như vậy si ngốc nhìn,mãi đến khi tiếng tiêu dùng lại nàng mới chợt tỉnh.Vũ
tiến lại gần nàng,trên mắt lộ ra một cái thân thiết mỉm cười
-Nghi Lâm Sư muội,buổi sáng tốt lành
-Ah,buổi sáng tốt lành Vũ sư huynh.
-Thế nào,hôm qua ngủ ngon không?
-Có,hôm qua muội cảm ơn sư huynh.Huynh là một người tốt,bồ tát sẽ phù hộ cho huynh.
Vũ nghe vậy cười cười
-Được rồi,ăn nhanh lên rồi xuất phát,muội phải đi tìm sư phụ cùng các sư tỷ chứ.
-Ah,đúng rồi sư phụ người chắc chắn đang rất lo lắng.Vũ sư huynh chúng ta hãy nhanh chóng xuất phát.

Nghi Lâm bây giờ mới nhớ đến người sư phụ đáng kính của mình.

Buồn thay cho Định Giật sư thái,đi nửa ngày mới phát hiện đệ tử nhỏ nhất không
thấy.Nghi Lâm đi đâu,đệ tử này của nàng từ nhỏ đã ở trong miếu chưa tùng tiếp
xúc với thế giới bên ngoài.Hay Nghi Lâm lạc đường,bị ngã xuống suối,ngủ
quên,..hàng loạt các tiền án của Nghi Lâm đươc liệt kê ra.
Nhưng Định Giật sư thái lo lắng nhất là nàng bị kẻ xấu bắt cóc.Với trình độ
ngốc manh của nàng e sợ bị người ta bán mà vẫn vui vẻ giúp người ta kiếm tiền.
Lo lắng như vậy,Định Giật sư thái lập tức dùng khinh công bay đi tìm kiếm Nghi
Lâm,nàng cũng không quên để các đệ tử lập đội chia nhau ra tìm kiếm.
Vất vả cả đêm mà vẫn không tìm thấy Nghi Lâm.Mãi đến tờ mờ sáng,mọi người mới
tìm chỗ sạch sẽ tạm nghỉ dù sao ai cũng mệt mỏi rồi.
Tìm kiếm kiệt lực như thế?lo lắng như thế?
Vậy mà tiểu sư muội Nghi Lâm của các nàng lại mải ngắm mỹ nam quên béng sư
phụ,sư tỷ.Nếu Định Giật sư thái biết,cho dù nàng cưng triều đệ tử nhỏ nhất này
thế nào thì Nghi Lâm cũng không thoát được án phạt.
Không gặp không biết,hóa ra Nghi Lâm ngoài thuộc tính ngốc manh còn có ẩn tàng
thuộc tính mê trai.
Nhìn nàng thất kinh,lo lắng Vũ nói
-Không sao,cứ đi thẳng đến Lạc Dương kiểu gì cũng gặp sư thái.
Tiểu cô nương vẫn dễ thuyết phục
-Ukm,muội nghe huynh
Nàng cũng muốn ở thêm với Vũ sư huynh,còn sư phụ của nàng..nha..cái này thì
vượt quá chỉ số IQ của nàng.
Sóng vai cùng nhau,cả hai đều im lặng.Tiểu cô nương trong lòng có quỷ nếu Vũ
không mở miệng nàng cũng không nói gì.Vũ cũng không muốn để đoạn đường này
nhàm chán như vậy,hắn tà ác hỏi
-Nghi Lâm ,muội có biết vì sao có phụ nữ với đàn ông không?Sự khác nhau giữa bọn họ?

….Được rồi ta thừa nhận,sau một đêm làm chính nhân quân tử xoạt độ hảo cảm Vũ
cũng rốt cuộc lộ ra nanh vuốt, Tiểu cô nương thiên chân vô tà làm sao từng
nghĩ đến vấn đề này,nàng ngây thơ hỏi.
-Nha nha…có gì khác nhau sao?
-Tất nhiên để ta kể cho muội một cố sự,ngày xưa thế giới này không có con người mà chỉ có cây cối với động vật.Thấy thế gian quá buồn chán Chúa quyết định tạo ra một sinh vật mới đó là con người.
-Vũ sư huynh chúa là ai??
-Chúa???Ặc..đó là một vị võ lâm cao thủ trình độ võ công đăng phong tạo cực,không gì không làm được.
-Ừm,ân,huynh kể tiếp đi
-Lúc đầu Chúa chỉ tạo ra đàn ông.Tuy nhiên,bọn đàn ông quá manh động,quá bạo lực.Chúng tàn phá môi trường xung quanh phá hủy thế giới xinh đẹp mà hắn tạo ra.Chúa rất tức giận.
Chúa quyết định tạo ra một loài sinh vật làm tiêu hao tinh lực của bọn đàn
ông,quyến rũ bọn chúng khiến bọn chúng mâu thuẫn tàn sát lẫn nhau.Hắn muốn lấy
chỗ thừa của bọn chúng để đập vào chỗ thiếu của người khác…và thế là đàn bà
được tạo ra.
Quả như hắn dự liệu,bọn đàn ông có nơi phát tiết bắt đầu ngoan ngoãn hơn nhưng
chúng cũng bắt đầu vì đàn bà mà xảy ra mâu thuẫn tàn sát lẫn nhau.Đấu tranh
liên tục,dần dần tạo nên bộ lạc,gia tộc rồi các quốc gia,dân tộc và thế giới
bây giờ.
Quay lại nhìn Nghi Lâm,nàng đang dùng ánh mắt mơ hồ nhìn hắn
-Nghi Lâm,muội không hiểu phải không ?
Nàng lơ mơ trả lời
-Vâng.
-Được rồi,để ta dạy trực quan cho muội.
Không đợi Nghi Lâm nói,hắn kéo nhanh nàng vào trong rừng cây.
-Vũ sư huynh,vì sao phải cởi quần áo ?
Tiếng Nghi Lâm vang lên.
-Đây là bước bắt buộc để ta dạy trực quan.
-Ai nha,muội cảm giác thật kỳ quái
-Ân !!!tốt ngượng ngùng..hừ hừ..úc.. !!!
Hàng loạt âm thanh kỳ quái vang lên.
Một lúc sau,hai người từ bụi cây xuất hiện.Nghi Lâm,khuân mặt đỏ ửng,phảng
phất như say rượu,nàng tựa vào người Vũ,toàn thân vô lực.Nghi Lâm vừa trải qua
cào trào đầu tiên trong đời.
Đừng hiểu lầm nha,nàng chưa thất thân,Vũ cũng không muốn sau này hiểu chuyện
việc này tạo thành nuối tiếc trong đời nàng.Nữ nhân mà,các nàng vẫn luôn rất
coi trọng lần đầu tiên.
Hành trình đến Lạc Dương từ từ trôi.Mấy ngày nay Vũ có thể nói là thoải mái
bạo.Tiểu cô nương toàn thân trên dưới bị hắn mò mẫm,hôn hít không biết bao
nhiêu lần,ngoại trừ bước cuối cùng cái gì cũng đã tiến hành.Không thể không
nói,làn da của Nghi Lâm xúc cảm thật sự quá tốt,mịn màng,trơn bóng không chỉ
thế vòng một 85 của Nghi Lâm thực sự là quá đã tay.Chỉ có 15 tuổi thôi vậy mà
quá phát triển,xứng đáng là đồng nhan cự nhũ.
Vũ tin tưởng,với sự chăm sóc của hắn tương lai Nghi Lâm có thể bằng hoặc hơn
bò sữa chiến xa Tsunade.Là một mầm mống tốt để bồi dưỡng.
Tuy vậy,tiểu cô nương xuất phát từ tâm lý không phòng bị hắn câu hỏi ngày càng
chuyên sâu,trong lúc vô tình động tác yêu mỵ,quyến rũ đến cực điểm.Khiến tâm
lý Vũ dao động suýt không cầm lòng được.
Kỳ thực nội tâm Vũ cũng rất xoắn sít vấn đề này :ăn hay không ăn ?
Vũ nội tâm bây giờ rất băn khoăn.Hắn đang cân nhắc vấn đề giữa đạo đức cùng
nhân phẩm.
Thôi được rồi thực ra hàng này không có nhân phẩm.
Trong lúc nhất thời,Vũ mâu thuẫn.Nội tâm xuất hiện hai cái tiểu nhân một cái
thiên sứ một cái ác ma
Thiên sứ nói
-Vũ hãy suy nghĩ lại,Nghi Lâm mới 15 tuổi thôi.Trong hiện đại nàng còn được pháp luật bảo vệ a.
Ác ma phản biện
-Hừ !Đến thế giới này quan tâm gì mấy cái vấn đề vớ vẩn đấy,tung hoành thiên hạ quy tắc là do ngươi đặt ra
-Đừng nghe hắn,Nghi Lâm là ni cô,ngươi không có chướng ngại tâm lý ư ??
Ác ma khinh bỉ,dụ dỗ nói
-Phi phi,càng có tình thú.Ngươi xem,bờ mông căng tròn,làn da trắng mịn,cả bộ ngực kia nữa,dáng người thướt tha chưa kìa,mặc bikini vào thì phải biết..chà chà.Sớm cũng là ăn,muộn cũng là ăn...xúc luôn đi
……
Cuối cùng thiến sứ bi ác ma đánh chết…
Vũ cũng một tát đập chết ác ma.
Đùa gì thế,phải biết Nghi Lâm là em gái thất lạc của Đông Phương muội tử.Bây
giờ ăn nàng thì ta phải làm sao ?Nghi Lâm thế mà là cầu nối để ta tiếp cận
trái tim của Đông Phương muội tử.
Ngươi tìm em gái thất lạc cho nàng lại bị phát hiện lỡ mồm ăn hết em gái
nàng.Thử xem,Đông Phương muội tử có giết ngươi không ?
Hơn nữa ta là thanh niên nghiêm túc,đoàn viên thanh niên gương mẫu,ngươi không
thể nghi ngờ nhân phẩm của ta như thế được.
Sau một cuộc đấu tranh,nhân phẩm của Vũ đã chiến thắng.Tuy nhiên biện pháp
phòng ngừa là phải có
-Nghi Lâm nghe này,những điều ta dạy muội là bí mật bất truyền của Vũ gia.Muội sau này không được nói với ai cũng không được làm với ai.
Tiểu cô nương nghe vậy cảm động
-Vũ ca huynh thật tốt với muội.
Khụ khụ,tiểu cô nương như càng khiến nhân phẩm vừa thức tỉnh Vũ dao động.Nhưng
rất nhanh,Vũ nói tiếp
-Sau này nếu có gì không hiểu,muội vẫn có thể đến tìm ta.
-Vâng,Vũ sư huynh là người tốt nhất trên đời.


Chúa Tể Tinh Không Hệ Thống - Chương #14