Thế nhưng đời không như mơ,hắn vừa dứt lời một giọng nói vang lên
-Ngươi bảo không có ai?
Điền Bá Quang giật mình quay lại,một thanh niên chẳng biết lúc nào đã xuất
hiện sau lưng hắn.
-Ngươi là ai?
-Ta là Vũ Song Vũ,đệ tử phái Hoa Sơn.
Vũ nhẹ nhàng nói
Phái Hoa Sơn,Điền Bá Quang cười gằn
-Tưởng ai,hóa ra là phái Hoa Sơn.Hừ,nếu là phái Tung Sơn ta còn có mấy phần kiêng kỵ còn phái Hoa Sơn các ngươi thì có gì.Ranh con,muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân ?
-Thấy việc bất bình tương trợ,làm việc nghĩa chẳng ngại khó khăn.
Vũ mắt đầy chính khí nói,điển hình của một thiếu niên anh hùng nghĩa bạc vân
thiên.
-Tiểu tử,cuộc đời này rất tàn khốc,kẻ muốn làm anh hùng rất nhiều,tất cả đều chết dưới đao của lão tử.Còn ngươi,miệng còn hôi sữa không ở núi Hoa Sơn ngoan ngoãn luyện kiếm chạy đến đây làm anh hùng.Nhớ kỹ,võ công không đủ cũng đừng ra giang hồ lăn lộn.
Dứt lời,hắn vung đao lên.Cuồng phong đao pháp vận dụng lao nhanh đến.
Tiểu Nghi Lâm vốn đang tuyệt vọng bỗng môt thanh âm vang lên như đưa nàng từ
cửu u địa ngục về thiên đường.Nghe đó là sư huynh phái Hoa Sơn nàng càng vui
hơn thầm nghĩ lần này mình may mắn được cứu rồi.Nhưng khi nàng nhìn thấy Điền
Bá Quang đao lao nhanh đến mà sư huynh kia vẫn đứng yên nàng kinh hô
-Vũ sư huynh tránh ra,võ công hắn rất cao
-Sư muội yên tâm,thằng hề nhảy nhót thôi.
Hắn bộ dạng không sao cả tùy hứng nói
Keng,đao kiếm chạm nhau.Điền Bá Quang giật mình,hắn cảm giác mình đang chém
một ngọn núi lớn,không thể lay động dù chỉ nửa tấc.
Thầm than tiểu tử này khí lực thật lớn nhưng không sao,mạnh không phải là ưu
điểm của hắn,hắn truy cầu là tốc độ.
Điền Bá Quang biến chiêu,chỉ chớp mắt đao đã vòng ra sau lưng của Vũ,thế chém
cực hiểm.
Tử khí lóe lên,bùm !một tiếng trầm đục vang lên,đao bay lên văng ra ngoài cửa
động,Điền Bá Quang cũng bay như diều đứt dây va vào vách động.Hắn phun máu,cơ
thể hắn như ghim chặt vào vách đá không thể động đậy,khuân mặt tràn đầy sự
kinh ngạc
-Không thể nào,nội công của ngươi làm sao có thể mạnh như vậy.
Hắn không thể tin,một thiếu niên lại có thể có võ công cao như vậy.Bao nhiêu
năm hành tẩu giang hồ,giết không ít người,chạy thoát không biết bao nhiêu cuộc
càn quét của danh môn chính phái thậm chí đánh ngang tay với Dư Thương
Hải,chưởng môn phái Thanh Thành.Hắn cảm giác mình chính là thế hệ trẻ đệ nhất
nhân.
Thế mà bây giờ,chỉ một chiêu,một thiếu niên trẻ hơn hắn không biết bao nhiêu
tuổi đã khiến hắn trọng thương không thể nhúc nhích.Càng nghĩ càng sợ,càng bị
đả kích,một ngụm máu nữa không khống chế được phun ra.
Tiểu Nghi Lâm cũng sững sờ.Sự tình chuyển biến quá nhanh.Lúc nhìn Vũ sững sờ
khi gặp đao pháp của Điền Bá Quang nàng đã nghĩ võ công của sư huynh này không
bằng ác tặc không kịp phản ứng.Nhưng chỉ một chiêu thôi mà tên ác tặc đã bị hạ
đo ván.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của nàng,Vũ vui vẻ,quả nhiên trang bức là thoải
mái,tiểu cô nương đừng sùng bái ca.
-Sư muội ?ngươi không sao chứ ?
Vũ lại gần quan tâm hỏi
Nghi Lâm giật mình,đỏ mặt,nàng cảm giác thật xấu hổ lần đầu gặp thế mà mình
lại nhìn chằm chằm Vũ sư huynh.Tiểu cô nương lắp bắp nói
-Không…không..muội không sao.
-Sư muội tại sao lại bị ác tặc này mang đến đây ?
-Muội là Nghi Lâm phái Hằng Sơn,lần này muội theo sư phụ cùng các sư tỷ đến Lạc Dương tham gia đại hội rửa tay chậu vàng của sư thúc Lưu Chính Phong.Trên đường đi khi muội đang rửa tay thì bất ngờ bị hắn bắt đến đây.
-Hừ !!! Sư muội,hắn chính là tên dâm tặc khét tiếng thiên hạ Điền Bá Quang,chuyên gian dâm phụ nữ.Trong thiên hạ không có 1000 thì cũng có 900 người bị hắn làm hại.
Đang nằm như chó chết Điền Bá Quang nghe vậy lại xúc động phun ra một ngụm
máu.Đại ca,ta cáo ngươi phỉ báng.Từ khi xuất đạo đến nay ta mới gây ra gần
trăm vụ án còn lại thời gian đều là chạy trốn truy quét.Làm sao qua mồm ngươi
lại trở thành nghìn vụ án ??
Vũ trầm giọng nói tiếp
-Loại người này chết chưa đền hết tội
Vừa dứt lời,Vũ đã giơ kiếm nên định chém xuống.
-Khoan đã Vũ sư huynh hãy tha cho hắn một mạng
-Sao vậy sư muội ?
Vũ kỳ quái hỏi
-Hắn dù sao cũng là một nhân mạng,bồ tát có đức hiếu sinh,sư huynh hãy cho hắn một cơ hội cải tà quy chánh
Nhìn Nghi Lâm,Vũ cảm giác trên người nàng như phát ra từng tia sáng thiên sứ
lương thiện càng ngày càng dày càng ngày càng lóa mắt.Còn Điền Bá Quang nghe
vậy mừng rỡ,rối rít hứa
-Đúng,đúng,từ nay ta sẽ cải tà quy chánh,ăn chay niệm phật làm việc thiện tích đức
Nghi Lâm hai mắt tỏa sáng,trên người ánh sáng thiên sứ càng chói mắt hơn,nàng
ánh mắt trong veo,mong đợi nhìn Vũ.
Vũ nhìn nàng cười khổ,Nghi Lâm thật sự quá ngây thơ.Thôi,thôi,chiều nàng lần
này,một Điền Bá Quang mà thôi,ta không tin hắn còn nổi lên sóng gió gì
-Được rồi,ta đáp ứng muội.
Nghi Lâm vui vẻ,nàng thích nhất làm việc thiện,Điền Bá Quang cũng vui vẻ,cuối
cùng cũng nhặt về một mạng.Lần sau gặp hung nhân này nhất định phải đi đường
vòng.Nhưng hắn không vui mừng được bao lâu,thanh âm của Vũ lại vang lên
-Tội chết có thể tha nhưng tội sống không thể miễn.Nói,tay nào ôm Nghi Lâm sư muội
Sát ý chợt lóe lên nhưng rất nhanh Điền Bá Quang đã thu liễm lại,người dưới
mái hiên không thể cúi đầu,mạng sống mình bây giờ đang nằm trong tay hắn.Phải
giữ được mạng đã mới có thể báo thù.
Hắn không nói gì chỉ từ từ giơ tay trái lên.Ánh kiếm lóe lên,máu văng ra một
cánh tay rơi xuống.Điền Bá Quang gương mặt trắng bệch nhưng không kêu lên dù
chỉ một tiếng.Hắn đang đợi mệnh lệnh tiếp theo.
-Thôi ngươi đi đi.
Nhàn nhạt liếc hắn một cái,Vũ tùy ý nói.
Khập khễnh đứng lên,đi ra ngoài,trong lòng Điền Bá Quang gầm thét,thù này,mối
nhục này ta sẽ trả.Từ bây giờ Điền Bá Quang không còn hận đời nữa,hắn đời này
chỉ hận một người-Vũ Song Vũ.
Nhưng hắn lầm,chiêu kiếm đó không đơn giản như vậy,nó ẩn chứa một tia nội lực
của Vũ,tàn phá hắn.Hậu quả mà nó gây ra sau này khó có thể mà tưởng tượng được
nhưng trước mắt chúc mừng Điền Bá Quang,ngươi đã gia nhập thế giới thứ ba.
-Nghi Lâm sư muội,chúng ta đi,phải tìm nơi trú tạm qua đêm chứ ?
Hắn vừa cười vừa nói với nàng.Tiểu cô nương vô ý thức đưa tay lên.Không chần
chờ,Vũ cầm tay kéo nàng vào lòng vận khí bay ra ngoài.Nghi Lâm lập tức ngốc,từ
nhỏ đến lớn nàng toàn sống chung với các sư tỷ đã bao giờ tiếp xúc với con
trai.Hơi thở của hắn,khí tức nam tử phả vào mũi nàng khiến nàng đình chỉ mọi
suy nghĩ.Mãi đến khi Vũ đặt nàng xuống đất,Nghi Lâm mới tỉnh lại.
Biết tiểu cô nương xấu hổ,Vũ mở miệng giải vây
-Có đói không ?cầm lấy chiếc bánh bao này ăn tạm.
Trong ngôi miếu hoang đổ nát,ánh lửa chập chờn,Vũ đang đả tọa.Từ khi võ công
đại thành Vũ luôn đả tọa thay thế ngủ mà sáng sớm mỗi khi tỉnh dậy vẫn luôn
rất khoan khoái.Nghi Lâm thì không ngủ,nàng không ngủ được.Hôm nay,nàng trải
qua khung bậc cảm xúc nhiều lắm,nhiều hơn mười mấy năm trước gộp lại.
Nghi Lâm chắm chú nhìn Vũ,đây là người đã cứu nàng.Hắn rất trẻ,gương mặt ôn
hòa,làn da trắng nhưng trông thật khỏe mạnh không giống thư sinh trắng
bệch,đôi lông mày,cái mũi,..thình thịch..tim đập thật dữ dội.Sao tim mình lại
đập nhanh vậy ?thật muốn chạm vào huynh ấy một chút ?Vũ sư huynh hô hấp thật
đều,chắc huynh ấy ngủ rồi ?chạm vào một chút không sao chứ.Tiểu cô nương cứ
như vậy xoắn xuýt suy nghĩ vẩn vơ.
Ngoài kia thật yên tĩnh,trong ngôi miếu này chỉ có nàng với Vũ sư huynh.Nàng
không hiểu vì sao các sư tỷ luôn bảo nàng phải tránh xa nam nhân, họ nói nam
nhân như con sói đói khi nhìn thấy nàng sẽ nhào lên gây ra vết thương không
bao giờ có thể lành.Vậy mà Vũ sư huynh thật tốt với nàng…miên man cứ suy nghĩ
nàng ngủ ngủ lúc nào không hay.