Kết Thúc Và Khởi Đầu ( 2 )


Người đăng: Tanaka

“Thật ấu trĩ, muốn trị Qủy Hồn trong thời mạt thế ma thuật này sao?. . .nhanh
thôi bọn mi sẽ biết hành động đó ngu ngốc đến chừng nào.”

Trên nóc tòa chung cư, Địa Ngục thông qua đôi mắt của Qủy Hồn nhìn thấy tất
cả. Trời đã về khuya, phía cuối chân trời trải dài những áng mây đen kịt,
thỉnh thoảng từ nó phát ra tiếng sấm rền lóe sáng đường chân trời.

“Tí tách. . .tí tách”, từng giọt mưa đầu tiên rơi xuống gội rữa nền đất dính
đầy bụi bặm. Con người hân hoan chào đón màn mưa với nhiều cảm xúc trái ngược
nhau, có khó chịu, có vui mừng, chán nãn đủ loại.

Ngồi trong căn phòng khép kín, cũng như đêm đầu tiên những cơn gió như phá vỡ
khoảng cách giữa khung cửa tràn vào căn phòng. Chiếc quan tài đen vẫn nằm tại
đó, yên vị như chính chủ nhân nó vậy.

“Gió lớn quá, Ge WeiPu ngươi đã khóa kỹ cửa chưa vậy?”, Ling Meing Ying hướng
gã thanh niên gầy còm hỏi.

“Sao lúc nào cũng là ta, không phải Yu Bing trước đó đã nói mọi việc đều ổn
rồi mà?”

“Ngươi phụ trách về khoản đạo cụ, không hỏi ngươi thì hỏi ai?”, Ling Meing
Ying bực bội quát.

“Im hết cho ta, các ngươi không để hai vị đại sư làm lễ à?”, Xu Chao lên tiếng
chấm dứt cuộc cãi vã vô bổ này.

“Hai vị đại sư cứ tiếp tục, không có việc gì đâu”, hắn cười xòa hướng tên đạo
sỹ và lão sư cọ nói.

Đồng hồ đã điểm 12h đêm, vị sư cọ vẫn gõ mõ đều đều trong khi tên đạo sỹ với
màn “thiên linh linh, địa linh linh” quen thuộc, hắn cầm thanh kiếm sắt mạ bạc
cắm thẳng vào bát hương, để thêm hoành tráng hắn ta rắc một ít bột lưu huỳnh
vào đó làm màu.

Dĩ nhiên là càng mờ ám càng tốt, với sự hỗ trợ từ hàng ngọn nến yếu ớt trước
gió không khó để hắn qua mặt những người trong đây. Trông thấy ánh mắt tỏa
sáng của họ, tên đạo sỹ đoán chừng hắn đã thành công trong việc mua được lòng
tin của đám người này do đó tự tin ngày càng tăng.

“Kế tiếp sẽ là màn gọi hồn dù các người nghe thấy những gì, cảm thấy những gì
cũng tuyệt đối không được mở mắt, nhớ kỹ lời ta nếu không các ngươi sẽ hối
hận”, lão đạo sỹ làm hành động cắt cổ trước mặt đám người Xu Chao.

“Để xem lão mũi trâu như ngươi có thể làm được gì?”, Huang Yong ôm lấy Liu Liu
Yu nói.

“Yên tâm, cứ tin ở ta”, lão đạo sỹ vỗ ngực đảm bảo.

“fu fu. . .tuyệt đối không được mở mắt. . .vậy thì. . .hãy vĩnh viễn nhắm lại
nhé”, Địa Ngục nở nụ cười âm u truyền lệnh cho đám Qủy Hồn lập tức hành động.

Huang Yong là người cuối cùng nhắm mắt, hắn cũng là người đầu tiên cảm nhận sự
thay đổi rõ rệt về nhiệt độ và mùi trong không khí.

Vẫn là mùi tanh hôi đặc trưng hôm trước, bản năng mách bảo hắn nhanh chóng rời
đi nhưng lí trí lại không bảo vậy. Hắn tin vào quan niệm duy vật, đối với hắn
những kẻ theo quan niệm duy tâm chỉ là trò hề mị dân nên từ nhỏ đến lớn hắn
chưa một lần bày tỏ sự thành kính của mình đối với bất kỳ tôn giáo nào, có
chăng chỉ là sự gượng ép từ các mối quan hệ xã hội.

“Lạnh quá”, Xu Chao sờ lấy tay mình nói nhỏ.

“Các ngươi nhận thấy nó đúng không?”, Liu Liu Yu hướng những người còn lại
hỏi.

“Dù nhắm mắt ta vẫn cảm nhận được ngoài chúng ta còn có kẻ khác hiện diện
quanh đây và ít nhất không phải một”, Yu Bing trầm ngâm nói.

Vị sư cọ đang niệm kinh cũng ngóng tai lên hóng hớt, bốn tên đệ của lão thì
mắt thao láo nhìn khắp phòng, bọn chúng còn nhỏ giọng bàn tán với nhau.

“Xing Yi, ngươi nhìn thấy gì không?”, một gã đệ xăm trổ hình ông phật cầm trùy
dữ tợn kéo dài từ gáy đến hết lưng hỏi. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đây không phải
phật tử bình thường mà là một La Sát.

Gã đệ tên Xing Yi trề môi đáp: “ta thấy cái mặt mo của ngươi á?”

“Thế hai ngươi thì sao?”, hắn hướng đến hai người còn lại hỏi.

“Bọn ta chỉ thấy cái mặt mo nhà ngươi à”, cả hai bụm miệng lại cười.

Vù!!!, một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua hàng dài dãy nến làm chúng tắt lịm,
chỉ còn ba ngọn nến lớn được thắp trên nắp quan tài là còn sáng.

“Ta thấy hay là chúng ta ra ngoài đi, ở đây cũng không có việc gì?”, gã sư mặt
mo nhìn ba tên còn lại nói nhỏ.

“Ta nói này Bu FengBo, ngươi xăm trổ đầy mình mà gan còn bé hơn cả thỏ thật
làm mất mặt chúng ta.”

“Đúng đấy, ta nghĩ Jin Song nói không sai. Nhìn mặt ngươi kìa, thật thảm hại”

Mấy tên còn lại đồng thanh phụ họa hại gã mặt mo đỏ cả mặt, tuy thế hắn vẫn
gân cổ cãi lại: “các ngươi nhìn đi, chúng ta đâu có việc gì mà làm không bằng
qua quán café đầu đường làm vài cốc phải tốt không?”

“Đồ ngu, ngươi mà đi lão quỵt lương thì sao?”

“Ờ há”, Bu FengBo như bừng tỉnh đại ngộ. Khó khăn lắm mới xin được việc, hắn
không thể bỏ lỡ giữa chừng thế này được.

“Kọt kẹt. . . kọt kẹt”, nắp quan tài dường như bị thứ gì đó đẩy ra.

“Nó phát ra từ quan tài. . .hai ngươi qua đó xem sao”, lão đạo sỹ hướng hai
tên đệ bảo.

“Chỉ là gió thôi sư phụ à”

Thấy nét mặt nhăm nhúm của chúng làm tên đạo sỹ bực tím mặt, hắn quát khẽ:
“ngay và luôn cho ta bằng không tháng tới nhịn đói”

Dưới áp lực của đồng tiền, cuối cùng hai tên đệ đành đồng ý. Chúng nhích từng
bước một lại gần quan tài.

“Ê Xie YeJian, ngươi mở đi”

“Ta thân là đại sư huynh có nhiệm vụ trông chừng ngươi, ngươi mau mở đi”

“Không, kính trên nhường dưới là lễ tiết. Ta kính ngươi mở trước”, tên đạo sỹ
gọi là Li Qun nói.

“Vậy thì ta đành nhường cho người”, Xie YeJian chính nghĩa lẫm nhiên nói
thẳng.

“Nhanh lên cho ta. . .hai ngươi muốn chết hả?”, tên đạo sỹ gắt.

“Vâng. . .vâng thưa sư phụ, chúng con làm ngay”

“Cùng tiến lên rồi mở nó”, Xie YeJian nói.

“Hảo”, Li Qun cũng đồng ý. Làm theo cách này không lo ăn đòn trước, tỉ lệ mỗi
tên là 50 : 50.

Khi bọn chúng lại gần thì âm thanh từ chiếc quan tài im bặt. Nó trở về dáng vẻ
vô hại lúc trước.

“Phù. . .làm ta hết cả hồn”, Li Qun thở phào nhẹ nhõm, hắn dựa vào thành quan
tài lau mồ hôi trên mặt.

“Ta đã nói là gió rồi, sư phụ già rồi nên lẫm cẩm đó mà”, Xie YeJian nói nhỏ
vào tai Li Qun.

Li Qun đang định trả lời bổng biến sắc, một cánh tay xanh xao thiếu sức sống
từ trong quan tài bắt lấy tay hắn.

“Ta. . .ta. . .có. . có”, hắn lắp ba lắp bắp nói năng ngắt quãng.

“Ngươi dọa ta à? Tưởng ta sợ chắc?, cứ ở đó đi nhé”, Xie YeJian bỏ lại một câu
rồi đi về vị trí trước đó của mình.

“Đừng. . .đừng. . .”, không biết tự khi nào mà một bàn tay xương xẩu đã bụm
lấy miệng Li Qun làm hắn không tài nào thốt thành tiếng.

Li Qun chảy nước mắt nhìn theo bóng Xie YeJian đang xa dần, hắn dần lâm vào
tuyệt vọng.

“Đến với chúng ta. . .hãy hòa mình vào bóng tối. . .hãy để bóng tối ngự trị
lấy trái tim ngươi”, giọng nói như ma lực thì thào bên tai hắn mỗi lúc lớn
dần, kỳ lạ rằng ngoài Li Qun ra thì không một ai trong phòng nghe thấy.

Lòng trắng đôi mắt Li Qun dần biến mất, thay vào đó là một màu đen tuyệt vọng
đầy chết chóc.

Hắn bước từng bước về vị trí của mình, hành động này cũng không làm những
người trong phòng ngạc nhiên bởi vốn dĩ hắn sẽ làm thế.

“Tên đần nhà ngươi chịu ra rồi à?, ta còn tưởng ngươi chết dí ở đó chứ?”, Xie
YeJian cười dài.

“Làm lơ à? Cái tên này? . . .hừ. . .dọa lão tử không được giờ lại còn làm
trò”, Xie YeJian thấy Li Qun không trả lời ngỡ rằng hắn giận mình chuyện hù
ma, hắn hăm dọa lấy lệ rồi chăm chú học nghề từ lão đạo sỹ.

"Chát", một âm thanh rất kêu xuất phát từ sau lưng tên đạo sỹ làm hắn đau
điếng, lão nhăn nhó quát.

“Có tin ta chặt tay ngươi không?”, lão đạo sỹ đang múa phép thì có thứ gì đó
đánh vào lưng lão. Hai tên đệ tử lại đứng sau lưng nên lão nghĩ rằng chúng
đang troll mình.

Bị mắng oan, Xie YeJian liền cãi lại: “con đứng với sư đệ nãy giờ có làm gì
đâu?”

“Còn làm bộ, không phải hai ngươi thì ai vào đây?”, lão đạo sỹ quát.

“Ê sư đệ, ngươi nó gì đi chứ?, nãy giờ ở đây chỉ có ta và ngươi mà?”, Xie
YeJian khích vào vai Li Qun nói.

“Có trả lời không thì bảo?, sao câm như hến thế?”

“Ê. . .sư đệ. . .sư đệ. . .ngươi . . .”, hắn lay lấy thân hình Li Qun mà nào
biết rằng sư đệ hắn giờ đây đã gia nhập hàng ngũ Qủy Hồn, nơi đây không còn
người gọi là Li Qun nữa, chỉ còn một cái xác không hồn mà thôi.

“Bên đó có chuyện gì thế?”,bốn tên đệ tử vị sư cọ chụm lại bàn tán.

“Do ăn ở cả thôi”, vị sư cọ thấp giọng lầm bầm đủ để lão tự nghe.

Linh tính mọi sự chẳng lành, lão đạo sỹ dùng một tấm bùa vàng tẩm ít máu vuốt
lên mặt kiếm rồi quay người ra sau.

Ngay lập tức lão bắt gặp con ngươi đen kịt của Li Qun, khóe miệng hắn dần cong
lên thành nụ cười lạnh.

Thầm hô không ổn, lão lập tức cuộn tấm khăn trải bàn gom qóp đồ nghề lại rồi
lôi theo Xie YeJian còn đang ngơ ngác chạy ra ngoài nhưng chưa kịp nhấc chân
thì một đôi bàn tay xương xẩu từ nền gạch trồi lên giữ chặt lấy.

“Cái quái. . .”, lão trợn tròn mắt nhìn nắp quan tài dịch chuyển, từ đó một
bóng trắng không đầu bò ra.

“Kết thúc”, Địa Ngục vỗ tay.

“Tưởng gì?, thật thất vọng”, hắn thở dài. Tưởng có thể xem được trò vui thì
hóa ra chỉ là bọn lừa đảo.

“Để xem nào. . .hmm. . .Chén Thánh. . .cuộc chiến Chén Thánh, một trong những
báu vật của Thần. . .fu fu fu fu, thật chờ mong”

Hắn hóa thành một vệt khói đen lặng lẽ biến mất.


Chủ Tể Phản Diện - Chương #6