Người đăng: Tanaka
“Vui quá nhỉ?”
Đợi đám người Xu Chao chạy hết, Địa Ngục hiện thân nhìn con ma cười mĩa.
“Grào!!”, cái đầu nằm lăn lóc dước góc quan tài đột ngột bay lên lao vào hắn,
một phần quai hàm của nó rớt ra để lộ chiếc lưỡi dài thòng đỏ thẩm.
“Rác vĩnh viễn là rác tuy nhiên việc của mi vẫn chưa xong, thật không ngờ có
thể tìm được vật dẫn tại tinh cầu đê cấp này”
Địa Ngục vươn tay ra chụp lấy đầu con ma, từ bàn tay hắn những luồng khí đen
tràn ra vây tua tủa quanh cái đầu, tiếng hú ghê rợn của nó gào thét vang cả
khu chung cư, hấp dẫn ánh nhìn tò mò của người đi đường và gia tăng nỗi sợ
người dân trong khu vực.
Trước mặt hắn lúc này không còn là oán linh nữa thay vào đó là Qủy Hồn, nó
được hắn ký gửi trực tiếp vào đầu con ma. Nhiệm vụ của nó là truy tìm bảy
người kia, trong mắt hắn họ không phải là con người mà là những vật chủ ký
sinh, những vật dẫn tuyệt vời giúp hắn tiêm nhiễm nguyền rũa trong tương lai.
“Còn chưa đi?”, Địa Ngục trầm giọng nhìn cái đầu lâu đen kịt trong luồng hắc
khí nói.
Con ma như được đại xá, nó dùng hết sức bú sữa mẹ lôi phần thân treo tòng ten
trên trần nhà xuống rồi phóng đi mất, bộ dáng hệt bị ma đuổi.
Nếu so sánh con ma là tiểu xà sơ sinh thì Địa Ngục chẳng khác nào một con Bạo
Long trưởng thành. Cảnh tượng khủng bố vừa rồi khiến con oán linh này biết nào
mới gọi là sợ, nó không muốn làm mồi của lũ Qủy Hồn hay Ác Ma bởi vì trong Địa
Ngục oán linh nó được xếp vào loại chót trong chuỗi thức ăn.
Nhìn theo bóng con ma rời đi, Địa Ngục cười nhẹ: “xem ra ta nên ở lại đây chơi
một chút. . .fu fu fu fu”. Thân ảnh hắn nhạt dần rồi mất hẳn. Từ đầu tới cuối
chiếc camera được gắn tại đó ngoài một vài hình ảnh mờ nhạt ra thì không có
bất kỳ thứ gì liên quan đến hắn, có chăng chỉ là luồng khói mờ nhạt vương vẩn
trong không khí.
Sáng ngày hôm sau tại một quán café gần khu chung cư, nhóm sáu người Xu Chao
lần nữa họp mặt.
“Này Ge WeiPu tối qua ngươi đã thấy gì?”, Xu Chao hướng tới gã thanh niên quay
camera hỏi.
“Ta nói ta thấy ma, các ngươi có tin không?”
“Ta tin”, tất cả trừ Huang Yong đồng thanh đáp. Liu Liu Yu dùng ánh mắt đầy sợ
hãi nhìn xung quanh thấp giọng nói: “tối qua ta thấy sau lưng Zhu CongSi là
người đàn bà treo cổ, mới nhớ đến thôi mà nỗi cả da gà”, cô nàng ôm lấy hai
vai rùng mình ớn lạnh.
Huang Yong bĩu môi nói: “ta thấy các ngươi thần hồn nát thần tính, ta cũng ở
đó sao chẳng thấy gì?”
“Ai mà biết”, Xu Chao nhún vai.
Zhu CongSi thì không cần phải nói, hôm qua là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời
hắn, sáng đến phòng giám đốc thì bị lão biến thái giở trò sàm sỡ, tối về lại
gặp ma.
Đến hôm nay hắn vẫn còn run, bàn tay múp míp run rẩy lấy tách café từ người
bồi bàn, hắn vô thức nhìn vào khung cửa kính.
Tách café vừa vào miệng đã phun hết ra ngoài, trên tấm cửa kính lúc này là hai
chữ “HI FRIEND” rõ nét.
“Thằng mập này ngươi phun hết lên người ta rồi”, Ling Meing Ying bật người dậy
hét lên, chiếc áo sơ mi trắng giờ đây đã nhuộm thành màu đỏ, vừa hét cô ta vừa
nhún nhẩy như đụng vào thứ gì đó ghê tởm lắm.
“Gượm đã, hình như đây không phải café”, Yu Bing nói.
“Hả”, cả đám đồng loạt nhìn vào Ling Meing Ying, thay vì màu nâu sẫm lại là
màu đỏ tươi, từ nó tỏa ra mùi tanh đặc trưng của máu.
Zhu CongSi chưa kịp nói lời xin lỗi, hắn hét toáng lên: “trên bàn. . .nhìn
trên bàn”
Cũng như trường hợp cửa kính, trên chiếc bàn đặc từ thủy tinh này lại hiện ra
dòng chữ “HI FRIEND” viết nghệch ngoạc.
“Thật biết làm trò, chúng ta đi”, Huang Yong đứng dậy lấy chiếc áo khoác treo
sau ghế, hắn nắm lấy tay Liu Liu Yu đi về.
“Chúng ta cần ngồi lại để giải quyết chuyện này, ngươi không biết mình đang
phải đối mặt với thứ gì đâu”, Xu Chao nhìn theo hai người kia hét lớn.
“Ta chỉ biết mình đang phí thời gian với lũ tâm thần. . .nhìn xung quanh đi
kìa”, Huang Yong cười nhạt, hắn đưa tay chỉ về những người còn lại nói.
Như lời Huang Yong nói, một vài người xung quanh thậm chí còn quay video cuộc
nói chuyện của họ, Xu Chao bực mình gắt: “quay cái gì mà quay, có tin ta đập
nát điện thoại các ngươi không?”
“Chúng ta đến nơi khác đi”, Yu Bing nói nhỏ.
“Đi”, Ling Meing Ying đặt tiền thanh toán xuống bàn rồi kéo lấy tay Xu Chao
rời khỏi.
“Mấy thằng điên”
“Lũ bại não”, đám đông hết chuyện xem, chữi rủa vài câu rồi giải tán.
Click!!
Akiko hôm nay có chuyến du lịch với chúng bạn, khách sạn họ dừng chân nằm gần
khu chung cư này nhân tiện vừa vặn chứng kiến từ đầu tới cuối sự việc cộng với
việc cả đêm qua cô mất ngủ do tiếng gào rú phát ra từ chung cư bên cạnh, Akiko
kết luận có lẽ bọn họ không nói dối.
Bản thân cô từng học qua khóa tiếng Trung nên đại khái hiểu được họ nói gì,
theo thói quen cô đưa máy lên bấm.
Bên cạnh nhóm người là một thanh niên mặc vest đen đeo mặt nạ, điểm đặc biệt
là hắn đứng lơ lững trong không khí.
Akiko hai tay dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa, ngoài bảy người bọn họ ra thì
không có ai. Khi cô đưa máy bấm lần hai thì phát hiện “hắn” đang nhìn mình,
tim cô nhảy dựng lên một cái.
Akiko nhìn thấy Địa Ngục thì dĩ nhiên hắn cũng nhìn thấy cô.
“Không thể nào, không có khả năng thiết bị khoa học ghi hình được ta”. Ngay từ
lần bấm máy đầu tiên, Địa Ngục đã cảm nhận được sự bất thường đến từ cô gái
này.
Nhưng đến lần thứ hai, hắn lại nở nụ cười khó hiểu. Hắn không ẩn mình nữa mà
trực tiếp hiện thân.
Hắn từng bước lại gần Akiko làm tư thế mời, điều kỳ lạ là không một ai nhận
thấy sự hiện diện của hắn. Nhất là ở nơi đông người thế này, Akiko cũng không
muốn làm ra hành động gì kỳ quái nhất là khi người Trung họ không ưa gì người
Nhật.
Akiko không đáp lại lời mời mà chạy về khách sạn, cô chui tọt vào phòng và
khóa chặt cửa lại.
Cô nàng trùm kín mền lại thấp giọng cầu khẩn: “con cầu trời, cầu phật, cầu
chúa, cầu luôn cả thánh Ala hay thánh Saitama gì đó, chỉ cần hắn không tìm
được con, con thề sẽ đốt hết đống tạp chí 18+ giấu trong phòng. . .”
Giữa lúc Akiko đang nước mắt lưng tròng thì một giọng nói ấm áp vang lên: “tại
sao con khóc”
“Con nhịn ăn sáng cả tháng mới mua được mà chưa kịp xem hết phải mang đi đốt,
không khóc sao được”, Akiko thút thít trả lời trong vô thức.
“Khoan đã”, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sóng lưng, cửa phòng đã đóng kín mà
lại nghe tiếng nói phát ra từ trong phòng, chỉ có một khả năng.
Chát!!
“Ui đau”, Akiko chỉ trùm phần đầu mà quên trùm phần thân, hậu quả là một bàn
tay không kiêng nễ vỗ mạnh vào mông nàng.
“Đừng đánh nữa”, cô nàng một tay che mông, tay còn lại giữ lấy mền năn nĩ.
“Giờ thì chịu thò đầu ra chưa?”, Địa Ngục hai tay liên tục vò nắn cặp mông
tròn trịa kia, mặt không đổi sắc nói.
“Rồi. . .đừng bóp nữa. . .đau”
“Ra muộn thêm chút có phải sướng không?”, Địa Ngục tiếc nuối buông tay khỏi bờ
mông căng mịn.
“Ta thề là ta không thấy ngươi, ta nói thật đấy”
Hắn đè Akiko xuống thì thầm: “không hiểu sao bây giờ ta muốn ăn thịt ngươi”
“Thịt Akiko không ngon đâu, ta gầy lắm ngươi tìm tên to béo nào đó mà ăn”.
Akiko nhắm chặt hai mắt lại, đôi tay trắng nõn cố gắng xua đuổi hắn.
“Ta chưa bao giờ thịt một nữ sinh trung học cả nếu bỏ lỡ thật sự đáng tiếc”
“Hức. . .hức”
“Ấy, đùa tí mà khóc rồi, ta đùa thôi. . .này. . .này”, hắn lúc này bộ dáng y
hệt yêu râu xanh hãm hiếp thiếu nữ nhà lành, không dọa khóc nàng mới là lạ.
“Đừng khóc nữa. . .nghe này. . .ta có khả năng đọc suy nghĩ tận sâu trong tiềm
thức con người. . . trả lời ta ngươi có muốn đi vào một thế giới khác như hằng
mong ước hay không?”
Akiko mặt đẫm lệ rón rén nhìn hắn lí nhí: “ngươi không ăn thịt ta chứ?, ta
không cần đi đâu hết chỉ cần ngươi đừng ăn thịt ta là được”
“Nhịn không nổi nữa. . . ăn trước tính sau, ai bảo ngươi moe quá chứ”
Những người phòng bên nghe thấy tiếng động truyền ra mà thở dài: “người trẻ
thời nay thật là. . .”