Trò Chơi Gọi Hồn


Người đăng: Tanaka

Ngay lúc này, khi hình chiếu Địa Ngục chuẩn bị rời đi thì đột nhiên dừng lại,
hắn nhíu mày xoay người nhìn về phương Bắc.

“Nguyền rủa đã bắt đầu rồi sao?, xem ra do sự xuất hiện của ta mà ranh giới
giữa duy tâm và duy vật bị xáo trộn”, hắn lẩm bẫm một mình rồi biến mất.

Cách xa Sài Gòn, tại một khu chung cư thuộc thành phố Shanghai Trung Quốc.

Trong một căn phòng khép kín gồm sáu người, họ ngồi xếp bằng quanh đồ án ngôi
sao sáu cánh.

Giữa đồ án là chén máu hỗn hợp của sáu người, họ vạch ra sáu đường chỉ bằng
máu nối liền với từng góc cạnh tương ứng với vị trí mỗi người.

“Xu Chao, liệu có được không, ta thấy nổi da gà rồi nè”, một trong sáu người
lên tiếng.

“Zhu CongSi ngươi có thôi đi không, cách này ta đã tham khảo từ nhiều nguồn,
đảm bảo kỳ này chúng ta sẽ giành hạng nhất”, nam thanh niên gọi là Xu Chao
nói.

“Được rồi im lặng làm đi, sáng mai ta còn có hẹn”, một nữ thanh niên lên tiếng
thúc giục.

“Nghe rõ chưa?, Ling Meing Ying nàng ta bảo mai có hẹn kìa, các ngươi làm
nhanh lên một chút kẻo mất lòng người đẹp”

Xu Chao liếc nhìn mấy người kia, hắn nhăn mặt đáp: “từ từ, chuyện này không
mang ra đùa được, cẩn thận kẻo mất mạng”, hắn trầm trọng nhắc nhở.

“Ta vô được chưa?”, từ bên ngoài cánh cửa, tiếng một nam thanh niên vọng vào.

“Vào đi”

Cánh cửa mở ra, một thanh niên tướng mạo gầy gò bước tới, trên tay hắn cầm một
can máu chó mực và một bát nhang.

Hắn đi sâu vào trong phòng, nhìn kỹ đó là chiếc quan tài đen kịt, hắn đặt bát
nhang bên cạnh quan tài đồng thời rãi máu chó mực phủ xung quanh.

Xong việc, hắn dùng dao cứa một nhát vào cổ tay rồi đem trộn lẫn với số máu
chó mực còn lại hòa vào chén máu hỗn hợp của sáu người kia.

“Đợi xíu ta ra lấy camera đã”

“Nhanh lên, gần 12h rồi”, Xu Chao không kiên nhẫn nói.

Một lát sau, hắn mang camera và một vài thứ linh tinh đi vào, chiếc camera đặt
khuất sau tấm rèm cửa. Ngoài ra còn bố trí thêm tấm gương lớn đặt cuối phòng
làm vật dẫn đến cõi âm.

Khắp phòng lúc này được thắp nến sáng trưng, mọi công đoạn chuẩn bị đã hoàn
thành chỉ chờ tiếng chuông điểm 12h là bắt đầu.

Hôm nay là ngày đặc biệt kiêng kị trong tháng cô hồn, là ngày ngạ quỷ, oán
linh trở về thực giới. 12h đêm nay cánh cổng địa ngục sẽ mở ra, đó là lúc ranh
giới giữa thực và ảo mong manh nhất.

Còn vài phút nữa đồng hồ điểm 12h, Zhu CongSi liếc nhìn Liu Liu Yu hỏi: “cô có
thấy hôm nay đặc biệt lạnh không?, ta mang hai chiếc áo khoác vẫn còn lạnh cứ
như có ai đứng sau lưng vậy”, hắn rùng mình ngoái đầu ra sau nói.

Liu Liu Yu nhìn hắn khinh thường nói: “tên mập nhà ngươi chỉ được cái to xác,
gan bé hơn thỏ”

Vị trí Zhu CongSi ngồi trước mặt tấm gương, nếu có gì bất trắc hắn sẽ chịu đầu
tiên. Là một fan phim ma hạng nặng dù rất sợ nhưng vẫn thích xem, hắn chưa bao
giờ tin mình sẽ tham gia vào trò chơi gọi hồn như thế này cả.

“Ê Huang Yong, ngươi đổi chỗ với ta được không?”

“Đổi cái đầu ngươi, lo mà giữ vị trí đi”. Huang Yong bực mình gắt, bản thân
hắn cũng không tin mấy chuyện ma quỷ này, hắn tham gia bởi người yêu hắn Liu
Liu Yu muốn thế.

Kính Coong. . .Kính Coong!!

Tiếng chuông điểm 12h đêm đã tới, Xu Chao lấy một tấm bảng cầu cơ từ chiếc túi
sau lưng ra.

Hơn một nữa chén máu dùng để thoa đều chiếc bảng, phần còn lại thoa vào mắt
mỗi người, theo như cách nói của Xu Chao đó là để mở con mắt tâm linh.

“Bắt đầu nào”, Xu Chao trầm trọng nói.

Sáu người nắm lấy tay nhau, tay còn lại đặt vào chiếc cốc thủy tinh nhỏ trên
bảng cầu cơ. Gió bắt đầu thổi nhẹ vào phòng mặc dù cửa sổ đóng kín, những ngọn
nến bập bùng nhảy múa như lũ ma trơi trong bầu không khí quái đản.

“Nếu có ai xung quanh đây, xin hãy đáp lại lời kêu gọi của ta”

Chiếc cốc thủy tinh dưới bàn tay sáu người từ từ dịch chuyển đến chữ Y – E –
S.

Xu Chao mừng thầm, hắn nói tiếp: “ngươi là ai?”

Chiếc cốc một lần nữa dịch chuyển, lần này là L – I – U rồi đến Y – A – N – G.

Sỡ dĩ hắn chọn căn phòng này bởi vì trước đây nơi này từng có một người đàn bà
treo cổ tự vẫn, nghe dân cư quanh đây nói rằng họ thường nghe thấy tiếng thét
và cào cấu vang vọng, vì thế thông thường họ sẽ hạn chế ra ngoài vào ban đêm.

Cái tên Liu Yang trùng khớp với tên người phụ nữ đã chết khi trước, Xu Chao
hắn vừa mừng vừa sợ. Sợ vì đây có thể là hồn ma thực sự, mừng vì đề tài này
của hắn một khi công bố chắc chắn sẽ thành công, mở ra con đường thăng tiến
sau này cho hắn.

“Thế ngươi có nguyện vọng gì không?”, hắn hỏi tiếp.

“Sẽ không phải là ngươi cố tình đầy đó chứ?”, Huang Yong cất tiếng hỏi đầy ngờ
vực, những người còn lại đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.

“Đúng thế, ngươi chơi bọn ta đúng không?”, Ling Meing Ying nói.

“Ta không làm”, Xu Chao gắt lên.

Đột nhiên chiếc cốc di chuyển về chữ Y – E – S, Xu Chao thấy thế hỏi tiếp:
“ngươi muốn gì?”

Zhu CongSi cảm thấy không ổn, hắn thấy sau lưng mình lạnh cả lên, da gà da ốc
nổi khắp người. Hắn lại là người ngồi đối diện với thanh niên quay camera, hắn
nhìn thấy rõ ràng cơ mặt gã ta nhăn lai, mắt trợn to nhìn về phía sau lưng
hắn.

“Ta. . .ta ra ngoài đi vệ sinh”, gã thanh niên quay camera run rẩy nói, hắn
rón rén mở cửa ra ngoài.

“Kệ hắn chúng ta tiếp tục”, Xu Chao nói.

“Thế ngươi muốn gì”, hắn hỏi lại một lần nữa.

Gió mỗi lúc một mạnh dù cửa được khóa chặt, một vài ngọn nến đã tắt, căn phòng
ngày một lạnh lãnh, mùi thịt ôi dần bốc lên nồng nặc, đến lúc này kể cả Huang
Yong cũng biết chuyện không ổn.

“Ta muốn ra ngoài”, Ling Meing Ying lắp bắp từng tiếng.

Liu Liu Yu liếc nhìn Zhu CongSi phát hiện dưới quần hắn là một vũng nước đang
lan rộng ra, tên này không chừng sợ quá tiểu hẳn ra quần.

Tiếp đó nàng ta nhìn xa về phía tấm gương lớn cạnh quan tài ở cuối phòng, cảnh
tượng tiếp theo khiến nàng ta mặt cắt không còn giọt máu.

Đó là người đàn bà trong bộ đồ ngủ màu trắng, cái đầu gần như lìa khỏi cổ đang
treo lũng lẳng trên trần nhà, đôi mắt đầy tơ máu long song sọc dần nghếch đầu
lên nhìn.

“Ta. . .ta cần đại tiện”, Liu Liu Yu hét lên rồi chạy một mạch ra. Một người
không ai nói gì nhưng hai người trở lên thì là chuyện khác.

Đến lúc này Zhu CongSi chắc chắn khẳng định của mình, hắn hiểu biểu cảm kia
mang ý nghĩa gì. Một cảm giác yomost chạy dọc sóng lưng hắn.

“Ta không chơi nữa”, hắn đứng bật dậy chạy ra ngoài, đi đến gần cửa hắn vấp
ngã nhưng vẫn cố lết ra khỏi phòng, bộ dáng hệt bị ma đuổi.

Căn phòng chỉ còn bốn người, Xu Chao nhìn Ling Meing Ying và những người còn
lại nói: “ai muốn đi thì cứ việc, ta không cản”

Ling Meing Ying nữa muốn nữa không, cuối cùng cắn răng ở lại.

Chiếc cốc thủy tinh dần di chuyển, lần này họ ghép tất cả các ký tự lại với
nhau thành dòng chữ: “KILL ALL THEM” đỏ chót.

Lịch Kịch!! Lịch Kịch!!

Nắp quan tài rung lên bần bật, nến đã tắt hơn phân nữa.

Áhhhhhh!

Ling Meing Ying hét lên khi cô cảm giác như ai đó vừa chạm vào mình.

“Có chuyện gì thế?”, Huang Yong hỏi.

“Ai đó vừa chạm vào người ta”, Ling Meing Ying lắp bắp nói.

“Ta ra ngoài, ta không chịu nổi nữa”, cô ta chạy thẳng ra, không một lần quay
đầu lại.

Xu Chao tiến lại gần chiếc quan tài, hắn nói với hai người bên cạnh: “bây giờ
chỉ còn ba chúng ta, thành bại là ngay lúc này”

“Ta bị ung thư giai đoạn cuối rồi, có chết cũng chẳng sao”, Yu Bing nói.

“Ta thì không tin vào mấy thứ mê tín này”, Huang Yong đáp tỉnh bơ

“Ta thì chờ xem các ngươi sẽ làm gì”

Xu Chao gật đầu nói: “tốt, bây giờ chúng ta xem trong quan tài có gì?”

Hắn dẫn đầu ba người chầm chậm đi tới, họ phân làm ba hướng mở nắp chiếc quan
tài ra.

“Tại sao thế này?, tại sao lại không có xác?”, Xu Chao hốt hoảng nói. Theo như
trong các cổ tịch hắn từng đọc nếu gọi hồn theo cách này thì phần xác hoặc
phần hồn người chết sẽ về trong quan tài.

“Trò bịp rẻ tiền”, Huang Yong bĩu môi, hắn xoay người định rời khỏi.

“Khoan, hình như Ge WeiPu không vẽ máu chó mực lên nắp quan tài”, Yu Bing cầm
cây đèn pin trên tay rọi vào mặt quan tài nói.

“Điều đó có nghĩa là. . .”, Xu Chao dâng lên một suy nghĩ đáng sợ

“Chúng ta có ba người, mà lúc nãy ngươi hỏi hình như có tiếng trả lời thứ ba”,
Yu Bing chợt nhớ ra điều gì vội nói, hắn lấm lét nhìn một lượt khắp phòng.

Trong phòng lúc này ngập mùi thối rữa, chỉ còn lác đác vài ngọn nến và chiếc
đèn dầu đạo cụ.

“Điều đó có nghĩa”, Xu Chao lấy hết hết lức bình sinh hét lớn “CHẠY”, Huang
Yong nữa hiểu nữa không tuy thế hắn cũng chạy theo hai người.

Bọn chúng không nhìn thấy cũng phải, bởi trên trần nhà một thân ảnh không đầu
đang treo ngược trên đó, chiếc đầu lăn lóc nằm cạnh góc quan tài đang nhe cái
mồm rộng ngoác mang tai ra cười sằng sặc.


Chủ Tể Phản Diện - Chương #2