Đám người mới đến im bặt khi vừa chứng kiến cú kết liễu nhanh nhạy của gã nhỏ
con kia. Khiến cho tên họ Hoắc bất tỉnh nhân sự.
-Còn kẻ nào muốn đấu? Lại đây nào? Haha, một lũ kém cỏi vô dũng vô trí!- Kẻ chiến thắng giờ mới gào lên thách thức.
- Đủ rồi ! – Đốc quân quan sát tình hình, nhìn đám người mới đang cay cú
nhưng nhẫn nhịn kia lên tiếng – Đến đây thôi, mau về chỗ nhận cơm đi !
- Đốc quân, mấy kẻ đó cứ cho là chưa được qua rèn luyện, chưa đủ tầm đấu với
ta.Hay là ta tuyên chiến với người đi! Nếu ta thắng, ta sẽ nắm quyền của
ngươi, nếu ta thua, mấy kẻ đó sẽ phải hầu hạ 700 huynh đệ chúng ta, ngày ngày
rửa chân cho chúng ta, hahaha kể cả người. – Hắn dùng đôi mắt cú vọ nhìn dáng
vẻ của Phong đốc quân.
- Bằng không ngươi thua? – Đốc quân đưa cờ cho một tên mới tới, cởi bỏ áo
giáp và áo lót trong.
- Tụi ta sẽ chấp nhận yêu cầu giảm bớt số quân lương các ngươi cho bọn ta
hiện tại.
- Hãy khoan – Lã Tuấn quan sát nãy giờ, lúc này mới lên tiếng.- Nếu ngươi
thua, sẽ phải chịu đầu binh cho ta, ăn lộc binh triều đình, đối xử như binh
triều đình.
- Thật khôi hài..
- Haha, nói nhiều phí lời, lần này các người làm sao mà thắng để tới lúc đó
chứ? Đại ca, người xem thế nào? – Gã quay lại nhìn kẻ đứng đầu toán thổ phỉ.
Kẻ này tên Sùng, cười gật đầu :
- Được. Nhưng với điều kiện của bối lạc, ta e anh em chúng ta không thuận.
Chi bằng sau trận so tài này, nếu mấy người thắng, an hem chúng ta sẽ chịu
huấn luyện dưới trướng Lưu đốc quân, phần ăn sẽ ngang đám người kia trong vòng
1 tháng. Sau 1 tháng, chúng ta sẽ thi tài cùng họ. Nếu chúng ta thắng, phần ăn
không những phải tăng thêm mà còn phải tăng gấp đôi số vàng các người phải trả
cho chúng ta hiện tại!
- Đại ca quả sáng suốt haha… Nhưng mà trận này ta nhất định thắng! Sẽ không
đến lúc huynh đệ chúng ta phải chịu ăn ngang với đám hạ dân đó đâu ! – gã tỉ
thí quay lại đưa 2 tay chắp vào nhau thể hiện sự kính trọng với Sùng.
Tiếng trống lại dóng lên dồn dập. Hai kẻ đấu đá nhau khá cân sức, mọi đòn đối
phương đưa ra đều hóa giải được và trả miếng. Lam thở dài lẩm bẩm “Hừ, lũ nam
nhân thật ngu ngốc, luôn lấy sức mạnh cơ bắp để giải quyết mọi chuyện. Lã
Tuấn, lần này huynh tự gánh hậu quả đi ha”. Rồi chắp tay sau lưng về trại nằm
nghỉ.
Gần nửa canh giờ trôi qua, cả hai đã thấm mệt, song đòn đánh vẫn liên tục. Gã
thổ phỉ dùng chiêu móc chân liền bị Lưu đốc quân tóm được, hắn giật mình xoay
người hòng dùng lực để hóa giải song Lưu đốc quân đã dựa vào độ dài của
tay,nhanh như đấm 1 đòn vào huyệt ở bẹn hắn (do thân hình gã này thấp nha).
Hắn đau điếng, bị co rút chân,ngã huỵch xuống nền đất bụi.
-tam ca!!
Đám người mới hò reo vui vẻ, Lã Tuấn cười mỉm. Sùng ngồi dậy nhìn, không tin
chiêu thức đơn giản vừa rồi lại khiến gã đệ cũng mình gục dễ dàng như vậy.
“thì ra nãy giờ hắn vừa đánh vừa thăm dò điểm yếu của tam đệ..” Sùng xoa cằm
suy nghĩ, vẫn nở nụ cười :
-Haha, vậy là thu rồi, quân tử nhất ngôn, từ mai chúng ta sẽ chịu hình phạt…
Đám thổ phỉ dìu gã kia dậy, im lặng trở vào trại của mình. Tiếng hò hét vẫn
tiếp tục. Lưu đốc quân vẫn mặt lạnh lùng :
-Còn các ngươi, giờ các ngươi có 1 tháng để rèn luyện đấu với bọn chúng đó! Ngay bây giờ ta sẽ kiểm tra thân thể và sức khỏe của các người. Mau xếp hàng phía cổng cho ta!..
- DẠ!!!
Một tiếng đồng thanh rền vang khắp doanh trại rồi đám người sầm sập sắp hàng.
- Lưu Nhẫn, không phải là đã kiểm tra mấy thứ này ở nơi xin binh hay sao? –
Lã Tuấn ngạc nhiên hỏi.
- Do lệnh điều binh gấp gáp nên quan địa phương không kịp chuẩn bị… Sao thế
Lã huynh? – Lã Chấn khoác vai hắn, hắn gạt ra :
- Ta cũng cần kiểm tra đám lính này..
Rồi sai người kê bàn cạnh chỗ kiểm tra. Ngồi nhìn từng tốp người bước lên cởi
áo và quần ngay trước cổng.
-Haizza, thật vô vị mạ, huynh ở đó mà “thụ” với mấy thứ này đi nha! – Lã Chấn ôm đầu đi chỗ khác.
Lã Tuấn cũng cảm thấy không ổn, nhung cố gắng nán lại. Thầm nghĩ “ Đã gần hết
đám người rồi…không chịu xuất đầu lộ diện sao? Hay là không có ở đây?”.
-Báo! Phát hiện một tên ngủ gần chuồng ngựa!!
Hai tên lính lôi xềnh xệch Lam lại, mặt nàng nhăn nhó, hoảng hốt nhìn Lã Tuấn
rồi cười khả ố. Lã Tuấn vẫn giữ thái độ lạnh lùng khiến nàng bực bội giơ nắm
đấm lên.
-Hạ dân to gan, thấy bối lạc tại sao ko quỳ? – Lưu đốc quân quát lớn.
Rồi nằng bị hai tên kia đạp vào sau đầu gối, khụy xuống đau đớn.
-A!!
- Thôi được rồi… hai ngươi đi tuần tiếp đi – Lã Tuấn phẩy tay, chép miệng.
Lúc này một đám nam nhân lại bước lên cởi đồ. Lam sửng sốt vội nhắm tịt mắt
lại. Lã Tuấn bật cười. Lưu đốc quân cầm cây roi bước lại :
- Mau đứng xếp hằng rồi cởi đồ kiểm tra!
- Cởi…cởi đồ….
Lam mở mắt ra, rồi lại vội nhắm tịt lại.
-Tiểu nhân vốn là con nhà phú hộ, xưa nay không quen cởi đồ trước người lạ..
- Vào quân doanhm tất cả đều ngang hàng! Còn không mau đứng vào, hay để ta
dùng vũ lực?
- Ta… - Lam cắn môi rồi tay che bên mắt phía đám nam nhân kia, nhìn sang Lã
tuấn cầu cứu.
- Tên này trông gầy yếu vậy… Ta nghĩ để hắn huấn luyện cũng không nên đâu Lưu
đốc quân – Lã Tuấn xoa cằm, Lam cười nhe nhởn gật đầu lia lịa – Chi bằng…cho
hắn xuống phụ việc ở nhà bếp.
- nghe thấy gì chưa? Mau tạ ơn Lã bối lạc đi!!
Lưu đốc quân quất roi vào người Lam, nàng lườm Lã Tuấn “Hừ, tưởng huynh cho ta
ở cạnh hầu hạ, dám cho ta xuống nhà bếp ám mùi dầu mỡ đó ưm thật quá quắt mà!”
. Lam cắn chặt môi, nhưng cũng đành tuân lệnh. Thấy dáng vẻ thất thểu của Lam,
Lã Tuấn khong khỏi che miệng cười. Lưu đốc quân nhìn hắn khó hiểu, hắn bèn rời
bàn :
-Còn lại giao cho ngươi đó…