4


Tại cổng Nam, Lã Tuấn đang nghiên cứu địa đồ toàn bộ khu bày binh thì một tên
lính đưa tin chạy vào, hành lễ :
-Cấp báo! Thiên hạ lan truyền tin đồn lệnh chiêu binh chỉ có hiệu lực nếu đến nơi trong vòng 1 tuần lễ, các nam nhân đều đã vào rừng trốn hoặc cố tình làm chậm quãng đường đi để quan chủ sự không phát hiện!
- Ôn dịch gián điệp ! – Lã Tuấn ném cây thước gạt hình nhân trên địa đồ vào
đó, rồi ra ghế ngồi. Lã Chấn tay đang dùng đao gọt chông, dừng lại 1 chập rồi
nhếch môi, tiếp tục làm.
- Ngươi nói xem, với số ngân lượng có hiện giờ thì giữ chân được đám thổ phỉ
đó trong bao lâu?
- Nhiều nhất là 2 tháng. Hơn nữa còn chưa kể mỗi ngày đều cấp cho chúng 1
nong gạo trắng, chẳng mấy chốc quân lương của ta đều cạn.
- Thực đáng quan ngại – Lã Tuấn lắc đầu.
- Cấp báo!!! – Là một tên đưa tin khác hớt hải chạy vào cúi đầu – Các quận
đều nhạn được thư tín kèm dấu của Tiên đế, các quan chủ sự lập tức cho lính
tại địa phương đi lùng thanh niên được nhận giấy chiêu binh mà dám chậm chễ.
Kẻ nào trái lệnh, lập tức chém đầu!
- Ấn tín của Tiên đế ư? – Lã Chấn cau mày – Là kẻ nào giữ?
- Một thiếu niên thư sinh nhưng râu tóc đều tốt ! – Tên đưa tin trả lời. Lã
Tuấn khẽ cười rồi khoát tay cho 2 tên lui ra. Chưa kịp định thần thì một kẻ
khác lại chạy vào:
- Khởi bẩm bối lạc, có kẻ tự xưng là sứ giả của tiên đế xin được cầu kiến!
- Mau cho vào ! – Lã Tuấn đứng phắt dậy chực chạy ra đón thì kẻ kia bước vào,
dáng dấp bặm trợn to lớn như đồ tể, tay ôm bọc vải nặng trĩu, quỳ xuống vái
lạy :
- Tiểu nhân Chu Tề xin được cung kính chào 2 vị bối lạc.
-Ta miễn lễ - Lã Tuấn đưa tay đỡ tên đó dậy, trong lòng dâng lên sự thất vọng nhưng vẫn tỏ ra niềm nở. Lã Chấn đặt mọi thứ xuống, nhìn qua tên Chu Tề mà đánh giá một lượt.
- Đây là 5000 lượng vàng tiểu nhân được lệnh dâng lên Lã Tuấn bối lạc hành sự
quân binh – Chu Tề cung kính đặt lên bàn sau khi thấy Lã Tuấn đã an tọa trên
ghế chủ soái.
- Không phải ngươi là sứ giả của tiên đế ư? – Lã Tuấn mở bọc vải ra xem nhưng
cũng không mấy bận tâm.
- Tiểu nhân chỉ được nhận lệnh xưng danh như vậy.
- Là kẻ nào sai ngươi làm? – Lã Chấn không giấu giếm nổi tò mò.
- Là một thiếu niên thư sinh nhưng râu tóc đều tốt, tay cầm lệnh bài của Vua.
Lại là một câu trả lời giống ban nãy. “Vừa có ấn tín của tiên đế, vừa có lệnh
bài của vua. Kẻ này rút cuộc là ai mà năm lần bảy lượt giúp Lã Tuấn kia?”. Lã
Chấn đăm chiêu suy nghĩ rồi nghiêng đầu nhìn sang Lã Tuấn, hắn đang lim dim
mắt, đầu tựa ra sau thư giãn nở một nụ cười khó hiểu.
Thực ra kẻ sai Chu Tề đến không ai khác là Lam, trên đường hướng về cổng Nam,
nhận được tin tức Lã Tuấn đang thuê lũ thổ phỉ để canh thành, nàng liền lập
tức nghĩ cách chuyển số vàng vừa lấy được từ quan chủ sự nhanh nhất tới cho Lã
Tuấn. Cũng may mắn cho Lam khi gặp được Chu Tề, hắn là tên chuyên đi hoạn lợn,
tuy nhìn tướng tá hung dữ song thực chất rất nhút nhát. Hắn thầm thích một vị
cô nương trong làng Miêu Nha, nhưng vẫn chưa dám thổ lộ bởi mỗi lần nhìn thấy
hắn , cô nương này đã sợ mất mật, chạy cuống cuồng.
Lam bày cách cho hắn, đợi đến giờ cô nương đó ra suối giặt, Lam đi tới vờ hỏi
đường rồi làm quen. Cô nương này thấy tướng mạo Lam khôi ngô, lại nói chuyện
nhỏ nhẹ, ăn mặc lịch sự, thực khiến phái đẹp chết mê. Thực ra mấy chiêu này
đều nhờ nhìn Lã Tuẫn true hoa ghẹo nguyệ mà ra. Lam tự hỏi,những câu chuyện
nhàm chán này, tại sao lại khiến các cô nương khác thích thú vậy?
Tới buổi tối, Lam hẹn cô nương ra nơi kín đáo, lân la giở trò “đồi bại”, Chu
Tề đã nấp sẵn một góc rồi làm như đi ngang qua, nhảy vào “anh hùng cứu mĩ
nhân” khiến cô nương đó không khỏi cảm phục, lại đâm ra ghét mấy cái nam nhân
đẹp mã nhưng sở khanh. Liền hôm sau xin cha mẹ cho đính ước với Chu Tề. Lam
rời khỏi làng Miêu Nha sau khi sai Chu Tề mang số vàng giao cho Lã Tuấn.
Nàng rất rõ trên đường đi có nhiều bất trắc, tốt hơn là đi lẫn vào đám binh
mới được chiêu gọi lên đường tới cổng Nam chứ không thể đi 1 mình.


Đoàn trai tráng được chiêu mộ đã đến nơi sau 2 ngày đi không kể ngày đêm, ai
cũng tỏ ra mệt mỏi sau chuyến đi dài.
-Này , tên kia, mau xuống khỏi xe quân lương của ta đi, đến nơi rồi ! – Gã phu xe dùng roi da quất vào người Lam. Nàng đang nằm ườn trên đám rau khoai, khuôn mặt mơ ngủ nhưng vột tụt xuống chỉnh trang lại quần áo :
- Cám ơn huynh đài nhiều nha, ta nhất định không quên ơn huynh !
- Không cần khách sáo! – gã đánh xe đi.
- Tất cả dân binh được triệu tập, mau đứng sắp hàng ngay ngắn cho ta, giờ các
ngươi đã là quân triều đình, sẽ phải luyện tập cho kĩ. – Đốc quân tay cầm cây
roi mây chắp tay sau lung, nhìn qua đám người một lượt. – Ta là người sẽ rèn
giũa các người, tên Phong.
- Phong đốc quân, khi nào ta mới được gặp Lã Tuấn bối lạc? – Lam hồ hởi hỏi,
liền bị một roi mây vào ống chân điếng – Ai daa a!!
- Cái thứ dân đen nhà ngươi, hiệu của bối lạc sao dám lớn tiếng hô như vậy?
Bối lạc là người đức cao vọng trọng, đâu thể dễ dàng nói muốn gặp là gặp? Các
ngươi nên nhớ, thấy ta như thấy bối lạc!
- Dạ rõ
Đoàn người hô vang, Lam hậm hực xoa ống chân, lầm bẩm
-Cái thứ dân đen nhà ngươi, để xem ta trừng trị ngươi thế nào…
- Sao, còn không phục? Mà trong đây, các ngươi không được phép để râu dài!
Lập tức cạo bỏ cho ta!– Đốc quân gườm nàng, đưa tay định giằng lấy râu giả
trên mặt nàng, nàng vội đưa tay che miệng, nuốt cục tức vào trong :
- Dạ, không dám. Tiểu nhân sẽ lập tức đi cạo .Thưa đốc quân.
- Tốt, giờ các ngươi mau đi dựng trại, 30 người một trại. Sau đó bữa trưa tới
trại phía tây nhận cơm canh.
- Ba…ba mươi người một trại ư? – Lam hoảng hốt nhìn đám đàn ông xung quanh
mình, cảm giác như mấy tên đầu trâu, đầu ngựa đang nhìn mình với ánh mắt hau
háu, bất giác lấy tay che ngực.
Đốc quân vừa rời khỏi, hai tên khoác vai Lam, nàng vùng vẫy nhưng không nổi
sức trai tráng. Một tên nghịch bộ râu giả của nàng.
-Tên thối tha nhà ngươi, vừa tới nơi chưa được nửa canh giờ, đã đòi diện kiến bối lạc, muốn xu nịnh đổi đời làm quân binh quèn sao?
- Từ giờ có thứ gì tốt đều phải mang cho ta, Lão đại này sẽ không quên ngươi
đâu, haha.. – tên có hàm răng ố vàng kề sát mặt Lam, khiến nàng cảm giác như
bị dí mặt vào cái hố phân vậy. Sau đó, tên kia giằng lấy tay nải của Lam, nàng
gào lên :
-Các ngươi muốn làm gì? Mau trả cho ta!!
- Đừng nóng, ta chỉ thu thuế chút thôi , haha
Hai kẻ côn đồ lục tung tay nải, lấy được mấy thứ nữ trang mà Vú nuôi đưa cho
nàng để đổi lấy lộ phí đi đường. Nàng bất lực, vì quá lùn so với chúng, tay 1
tên chạn đầu nàng lại, mặc kệ nàng gắng sức muốn tóm lấy chúng. Chỉ hận không
thể cho chém đầu 2 kẻ không biết điều này. Ấn tín và lệnh bài nàng đã chôn ở
các cổng Nam 5 dặm, giờ không có 2 thứ đó, nàng không thể xoay chuyển gì được.
Nàng biết nếu đưa ra, Hoàng thượng nhận tin sẽ cho bắt nàng về xử tội mang dấu
tiên đế đi cứu nguy cho kẻ hoàng đế đề phòng.
-Hu hu, quân độc ác, các người dám trấn lột nữ trang của mẹ ta… Ta nhất định không tha kẻ nào .. – Mặt mũi tèm lem nước mắt, Lam gom lại đám quần áo bị vứt ra đất, hậm hực đi tìm trại. Nhưng tất cả đều đã chọn được nhóm, trừ nàng. Không ai cho nàng vào trại vừa dựng. Thân cô thế cô, nàng nhìn ra phía chuồng ngựa, còn một bộ vải rách rưới không bị mang đi, vật lột mãi, nàng gấp tấm vải làm tư rồi đóng cọc, móc dây với xà chuồng ngựa, được một túm lều xiêu vẹo, đủ chỗ để nằm. Lấy rơm lót vào trong lều. XOng đâu đấy, nàng giật râu giả dán ra, khá đau vì lớp keo rất chắc, nàng xoa cằm rồi chọn một viên than nguội trong cái vạc hay để đốt lửa chiếu sáng các khu doanh trại, soi mình vào chum nước mưa rồi chấm chấml ên mặt như lún phún râu cạo không kĩ. Nàng vừa xong xuôi thì vừa lúc tiếng kẻng báo đến giờ ăn trưa vang lên. Lam cố gắng lết tới, xếp hàng đợi nhận cơm.
-Xem kìa, đám thổ phỉ đó được ăn suất cơm toàn thịt, thứ gì cũng hậu hơn chúng ta..
- Hừ, thật không hiểu bối lạc nghĩ gì mà lại nuôi một đám giặc trong quân,
hậu đãi chúng đến vậy…
- Thôi, đừng nên bàn tán nhiều kẻo mang họa vào thân..
-Cơm cho chó hay sao mà chỉ có toàn rau thế này? – Tên trấn đồ của Lam cầm bát cơm được lấy cho bực bội quát. – Sao đám cơm của lũ cẩu tặc kia lại đầy những thịt chứ?
- Muốn ăn thì ăn, không ăn thì nhịn đói. – Người cầm đũa cả lấy cơm chống tay
gầm gừ.
- Mi nói ai là cẩu tặc?
Đám thổ phỉ hùng hổ tiến tới. tấm rào chông chắn giữa, cả 2 bên đều rất nóng
máu. Lam nép sau, rón rén lấy một bát cơm rồi ngồi một góc ăn. Những chuyện
gây gổ như thế này, nên tránh xa thì hơn.Thấy sự ồn ào, đốc quân bước ra :
-Ăn không ăn, lại muốn gây sự với nhau?
- Đốc quân, tại sao cơm của đám thổ phỉ hại dân kia lại đầy những thịt, còn
của bọn ta chỉ có rau đậu chứ?
- Đúng đó, tại sao lại thiên vị cho lũ đó?
- Ta phản đối…
Rồi cả đôi bên lại cãi nhau, đám người ném rau lẫn cơm sang , thật hỗn độn.
Đốc quân chau mày, cố gắng giữ im lặng cho cả đôi bên nhưng xem ra không thể
can ngăn được sự này.
-Đốc quân, nếu chúng muốn thử sức với bọn ta, thì hãy cho tỉ thí đi! – Một kẻ giống như là cầm đầu trong đám thổ phỉ đứng ra nói.
- Hừ, các người tưởng chúng ta sợ chắc? Ta không tin ta lại thua đám côn đồ
không có thực lực như các người ! – Hai kẻ to lớn, vạm vỡ vừa bắt nạt Lam bước
ra vỗ ngực. Lam thấy vậy,đang ăn cũng trề môi lẩm bẩm :
- chính ngươi mới là côn đồ…
- Hảo! – Đốc quân gật đầu. Tất cả đều dồn sự chú ý vào mảnh đất trống phía
trước mặt đốc quân. Một kẻ dáng người hơi đậm ra mặt tỉ thí thay cho đám thổ
phỉ, liền đó là những tràng chế giễu của đám người mới :
-Phụt, haha, cho tên già yếu đó vào tỉ thí ư?
- Coi thường Hoắc ca quá!
Đám thổ phỉ nhìn nhau, cười xảo trá không đáp. Đô đốc cầm cờ ra hiệu, hai kẻ
lao vào nhau, gió nắng cộng thêm sức 2 tên đàn ông, bụi mù. Lam đã giải quyết
xong bát cơm, phủi mông đứng dậy cũng muốn xem, nhưng do thấp bé so với đám
nam nhân, nàng bèn trèo lên đám bao quân lương cách đó không xa rồi nheo mắt
theo dõi trận chiến.
Tuy ban đầu, tên họ Hoắc liên tục tấn công bằng những đòn hiểm, nhưng kẻ kia
đều dễ dàng phá giải. Hắn chỉ thủ chứ không ra đòn. Tiếng hò reo cổ vũ, tiếng
khua chiêng trống từ trên tường thành. Sự huyên náo khiến Lã Tuấn và đám người
trong trại chủ soái không khỏi tò mò bước tới xem.
Lam nhận ra ngay bóng dáng của Lã Tuấn với bộ đồ lụa màu đen, khí chất không
lẫn đai đâu được. Nàng ra sức vẫy, hét tên hắn. Nhung tiếng hô hào do đám
người hơn 5 vạn cả thổ phải lẫn binh tạo ra, nàng đã khản cổ, nhưng Lã Tuấn
vẫn chỉ chăm chú xem 2 kẻ đang vật lộn nhau kia. Nàng bực bội tìm được hòn đá
toan ném về phía hắn, nhưng vội khựng lại khi nhìn sang kẻ mặc áo gấm màu xanh
ngọc đi phía sau Lã Tuấn. Hòn đá trên tay tuột xuống lúc nào không hay. Mọi
thứ trước mắt nàng quay cuồng.
6 năm về trước, đám a hoàn lẫn các tiểu thư nhà vương gia khác không ai chơi
với nàng, hễ thấy bóng dáng nàng là chạy xa bởi sợ những trò nghịch tai quái
cuảng nàng. Mỗi lần cha nàng vào cung, nàng đều tự rong chơi quanh điện thái
hậu. Bấy giờ là mùa hè, hoa sen trong hồ nở thơm ngát, nàng ngồi xuống những
hòn đá làm đường đi trên hồ, đưa tay với lấy một bông sen gần nhất. Mồ hôi nhễ
nhại, nhưng do tay quá ngắn, nàng với mãi mà không được. Thở dài ngao ngán,
nàng nhìn quanh xem có tên thái giám hay a hoàn nào ở quanh không, chợt thấy
một kẻ thiếu niên mặt mày lấm lét, trên bộ y phục có thêu hoa văn hình kì lân
nhuốm những vệt đỏ sẫm dài. Hắn bước tới, giật mình khi nhìn thấy Lam, mắt
cũng đang híp lại nhìn hắn. Hắn bước gần tới, nàng vẫn mặc nhiên chỉ vào bông
sen mình chọn :
-Mau giúp ta hái bông sen đó đi !
- Được! – Gã bước gần hơn, rồi đột ngột xô nàng xuống nước, nàng tóm lấy nàng
vừa ngoi lên thì hắn lại lấy chân dìm đầu. Thoáng có tiếng bước chân đằng xa,
gã ném thứ gì đó trong túi ngực xuống nước rồi vội vã bỏ chạy.
Nước tràn vào mũi lẫn miệng, đau nhức, nàng sợ hãi tột cùng. Rồi nàng ngất lịm
đi. Bên tai văng vẳng tiếng hét của Lã Tuấn đang gọi tên mình.
Mắt hấp háy do chưa quen với luồng ánh sáng kích thích, nàng nhìn sang bên
cạnh, mẫu thân mặc tang phục trắng khóc tu tu, còn cha nàng cũng mặc tang phục
đang ngồi trên bàn trà, đưa tay quệt nước mắt.
-Thì…thì ra ta đã chết rồi – Lam mếu máo khóc òa lên khiến cả mẫu thân đều giật mình quay ra nhìn nàng.
- Tiểu Lam… - Mẹ nàng ôm chầm lấy nàng làm nàng khóc lớn hơn.
- Nha đầu ngu ngốc, tại sao lại tự tiện hái hoa ở Ngọc hồ để rồi ngã xuống
suýt mất mạng chứ? Nếu không phải Lã Tuấn đi tìm con, thì con đã xuống hoàng
tuyền với Thái hậu cùng hoàng thượng hay sao? – Cha bước tới trách mắng. Lam
nín khóc rồi phân trần :
- Tiểu nữ là bị người ta đẩy xuống hồ, lại mặc nhiên dùng chân dìm khiến tiểu
nữ không thể ngoi lên nổi! Nhưng… tại sao lại xuống hoàng tuyền cùng Thái hậu,
hoàng thượng? Lẽ nào…. Áo tang mà cha mẹ đang mặc là…
- Hoàng thượng và thái hậu đã bị người ta hại chết rồi… - Mẫu thân sụt sịt.
- Nha đầu ngoan cố, đến giờ phút này còn nói do người khác đẩy con xuống hồ
ư?Lúc Lã Tuấn vớt con lên rồi ép nước trong bụng con ra, tay con vẫn nắm chặt
bông sen chết tiệt đó. Tới mức lúc thay y phục cho con, mẫu thân phải gỡ mãi
mới được… - Cha nàng vừa nói vừa chỉ bông sen héo rũ trên bàn. Nàng ngẩn
người, thì ra trong lúc chấp chới, nàng quơ đại thứ gì đó cầm nắm, nhưng rút
cuộc lại là bông sen kia.
- Cha phải tin tiểu nữ ! Hắn mặc đồ của bối lạc, dính những vệt đỏ thẫm trên
áo, con nhờ hắn hái bông rồi không dung hắn xô tiểu nữ xuống!
- Màu đỏ thẫm ư? – mẫu thân nàng lo lắng nhìn tướng công.
- Nha đầu, lại nói dối để không bị la mắng ư? Trong cung đâu còn bối lạc nào
ngoài Lã Tuấn chứ?
- Vẫn còn một người… Là cái người được cho sang làm con bên nước Ly...
- Không thể nào, nó mới chỉ 14 tuổi, không thể làm việc đại nghịch bất đạo,
ác độc tuyệt tình đến vậy được ! – Cha nàng lắc đầu rồi nhìn nàng – Mau thay
tang phục đi rước linh cữu cho Thái hậu và hoàng thượng.
- Nhưng thưa cha, là kẻ nào đã làm ngoài hắn chứ?! – Lam giãy nảy – Tiểu nữ
nhất định sẽ tóm hắn về cho ngũ mã phanh thây, cho…
- Đủ rồi, lời ta nói mau mau thi hành! – Cha nàng quát rồi bỏ ra ngoài.
Đám tang diễn ra đã 3 ngày, giờ là lúc đưa linh cữu của hai người kia vào lăng
mộ. Lam mếu máo tay vịn vào váy của mẫu thân rồi nhìn đoàn người rước linh cữu
tiến vào trong. Bỗng nàng nhận ra kẻ hôm đó đã đẩy nàng xuống, hắn cũng mặc
tang phục, mặt tuyệt nhiên vô cảm trước văn võ bá quan đang kêu khóc thảm
thiết.
-Mẫu… mẫu thân! Chính là hắn! CHính hắn đã đẩy con xuống hồ, chính hắn đi từ điện Thái Hậu về cái ngày hôm đó… - Lam vội vàng giật tay mẫu thân.
- Đã có tin từ bên đại hình, là Lý công công đã làm… - Mẫu thân nói với nàng.
- Nhưng trước đó Lý công công còn chào con, nói là đi có công chuyện bên điện
thái tử?
- Tiểu Lam, còn nhỏ không được ăn nói hàm hồ, khi đó có lẽ hắn đã hành thích
rồi tạo chứng cớ đánh lừa chúng ta…
- Nhưng…
Lam nhăn nhó vì không được coi trọng lời nói. Nàng uất hận gườm cái gã kia. “
Ta nhất định sẽ báo thù cho Thái hậu, cho Hoàng thượng… Ta không tin là ngươi
không dính dáng đến chuyện này”.
Dù đã 6 năm trôi qua, nhưng nét mặt đó nàng vẫn ghi tạc trong lòng, Lam cắn
môi. Không một ai tin nàng vì khi ấy nàng mới chỉ 9 tuổi, bị cho là nghịch
ngợm,tự ngã rồi ăn nói hàm hồ. Lý công công là người nhẹ nhàng, tuổi lại cao,
làm sao có thể đủ sức chém hai người kia rồi đi qua nàng như không có chuyện
gì?


Chu Sa không dành cho nàng a ! - Chương #4