Chuyện tranh chấp biên giới không phải là chưa từng xảy xa, song vốn rất dễ
giải quyết, thực chất là vì các bối lạc là những kẻ mà Hoàng thượng cần đề
phòng nhất, trong lịch sử, không ít các binh biến tranh đoạn ngôi đều do hoàng
thân quốc thích, bối lạc gây ra. Lã Tuấn là bối lạc trí dung song toàn nhất
nên Hoàng thượng Nam quốc không khỏi lo lắng. việc điều binh lần này, tuy nói
là cho hắn 5 vạn binh tinh nhuệ nhất, nhung khi vừa rời cổng kinh thành, đám
binh lính đều trở về doanh trại bên rìa thành, còn theo sau hắn có chưa đến
100 binh sĩ tuổi đã cao. Hoàng đế chỉ ân chuẩn lệnh cho hắn được chiêu binh
trong vòng 1 tuần lễ kể từ ngày đến doanh trại cổng Nam.
-Đường xa vất vả rồi, Lã huynh – Lã Chấn, cũng là bối lạc bị điều đến đây được gần 6 năm cười tiếp đón hắn.
- Không cần diễn kịch nữa, các ngươi hiện có bao nhiêu binh sĩ còn ra trận
được?
Lã Tuẫn đi lướt qua, khuôn mặt kẻ kia đanh lại, nụ cười nhếch lên rồi đi theo
sau hắn vào trong lều Đại soái.
-Lã huynh không biết hay giả vờ không biết, phận là bối lạc như chúng ta đến nơi biên giới này, thực ra chỉ là làm bù nhìn cho Hoàng đế bớt nỗi lo bị cướp nước sao? Chỉ cần có cơ hội, ngay lập tức diệt cỏ tận gốc chúng ta. Thôi thì cứ tận hưởng đi… - Lã Chấn khoác tay lên vai Lã Tuấn - Nghe nói huynh rất biết thưởng thức cái đẹp có cần ta gọi tới vài mĩ nữ hầu hạ hay không?
- Hừ, người tưởng ta không biết những việc sắp diễn ra ở cổng Nam này? – Lã
Tuấn hất mạnh tay Lã Chấn xuống, ngồi xuống ghế, tay đặt lên tay vịn hung
dung, khuôn mặt tuấn tú lóe lên một tia toan tính – Trước đây đúng là như vậy
cho tới khi tay trong của ta báo rằng vua Miêu bị thay thế bởi Kha Lân.
- Huynh thật biết đùa. Tin này đâu thể coi là tin mật, chúng đã thông cáo
toàn thiên hạ - Lã Chấn bật cười ngồi ghế dưới xoa đùi.
- Hắn đã lôi kéo được 2 vương gia và gần nửa số quan đại thần của tiền triều,
tất cả trong số đó đều nắm rõ mạnh yếu, từng bước bày binh của ta. Nội gián
của chúng trong triều không thể kể hết… Ta sẽ không tin bất kì ai kể cả Lã
Chấn ngươi
Lã Tuấn quan sát nét mặt Lã Chấn, không hề biến sắc , trái lại còn cười to hơn
như thách thức :
-Ta ở đây đã 6 năm, nếu thông đồng với đám Miêu tộc, cổng Nam này đã mất từ lâu, đâu đợi Lã Huynh đến rồi mới ra tay? Nghe huynh nói vậy chắc đã dự tính sẵn kế hoạch?
-Ta vốn có kế hoạch nhưng hoàng thượng đã quá đề phòng ta rồi… - Lã Tuấn ôm trán đầy suy nghĩ.
- Chiêu binh thời bình? Hoàng đế dùng chiêu thâm thúy quá rồi. Để đào tạo một
đội binh có thể chiến đấu được cần ít nhất 1 tháng. Đám Miêu tộc đó nếu nắm
được tin tức này…
- Không phải là nếu nữa, mà chúng đã nắm được rồi. Vậy nên ta mới hỏi ngươi
còn bao nhiêu binh có thể đánh trận?
- Không quá 600. Nhưng ta có thể cầm cự lâu hơn nhờ lũ thổ phỉ - Lã Chấn nhẩm
tính.
- Xem ra ngươi còn chuẩn bị chu toàn hơn ta. Phải thuê lũ hại dân đó ư?
- Chúng tuy không được lương thiện nhưng kĩ năng chiến đấu hơn hẳn quân tinh
nhuệ của triều đình, chỉ là thuê chúng cho tới khi đào tạo được đám binh mới
có thể ra trận thôi. – Lã Chấn thong thả nhấp từng ngụm trà, đảo mắt liếc thái
độ của Lã Tuấn.
- Việc này giao cho ngươi. Ta đã gửi thư chiêu binh cho các quận, chỉ chờ
người tới thôi…
- Hảo (Y)
Tại một thôn nhỏ rìa kinh thành, đoàn chiêu binh đang dừng nghỉ nói chuyện,
Lam ngồi trên chõng tre, tay nắn bóp chân. Mới đi được nửa ngày đường mà bàn
chân đã sưng rộp rất đau nhức, khẽ rên rỉ rồi quay sang hỏi người bên cạnh:
-Bao lâu nữa mới tới cổng Nam?
- Nhanh thì 3 ngày đường, chậm thì cũng 5 ngày. Sao chân ngươi trắng mịn như
con gái vậy?
- Không phải việc của ngươi! – Lam vội lấy tất vải xỏ vào rồi nhét chân vào
giày, cố gắng hắng giọng trầm. Cũng may hồi nhỏ được cha cưng chiều, Lam được
miễn bó bàn chân nên không bị dị dạng như các thiếu nữ cùng trang lứa hoặc như
mẫu thân mình. Được một lát, tiếng bán tán sôi nổi ở một góc thôn làm Lam chú
ý.
-Mấy người đi theo lệnh chiêu binh hả? – Một ông lão hỏi. Đám người trong đào gật đầu, tỏ vẻ chán chường.
- Haha, thực sự không cần lo lắng quá vậy đâu – ông lão vuốt râu phá lên
cười.
- Ông lão này biết gì về chiến sự mà dám chắc chắn vậy chứ?
- Đúng đấy!
- Theo chiếu của Hoàng thượng ban xuống, chiêu binh chỉ diễn ra trong một
tuần lễ, nếu cá người đến đó sau 1 tuần lễ, sẽ không phải bị chiêu nạp.
- Có chuyện đó thật sao?
- Sao chúng ta dám tin ông lão không nói dối chứ ?
- Thanh niên thôn chúng tôi đã lên núi hết rồi, đến ngày mồng 8 mới khởi
hành.Sau đó quan chủ sự sẽ chấm nơi mà chúng tới, rồi báo về bối lạc bên đó là
chúng có đi nhưng không tới kịp. – Ông lão cười vui vẻ. Đám người ồ lên, gật
gù bảo nhau không tiếp tục đi nữa. Lam nãy giờ nghe hết mọi sự, trong đầu thầm
nhủ “việc chiêu binh trong 1 tuần lễ chỉ có hoàng thượng và các vương gia, Lã
Tuấn biết,tại sao mật tin trong cung lại bị truyền ra ngoài?”. Mông lung một
hồi, Lam vội vã tìm mua ngựa rồi hướng thẳng quận Ô Long phi nước đại.
Chập tối, Lam mới tới trước cổng phủ quan tri huyện cũng là 1 trong các quan
chủ sự, đám binh lính đứng chặn cửa :
-Nơi công đường xử án, có oan khuất gì, phải gõ trống đợi quan truyền gọi!
- To gan, có lệnh bài ở đây, kẻ nào cản đường chém không tha ! – Lam rút lệnh
bài của Hoàng thượng ban cho khi lập công lớn giúp Hoàng hậu, khiến đám binh
sĩ vội quỳ rạp xuống hành lễ :
-CHúng tiểu nhân tội đáng muôn chết! Xin quan lớn khai ân..
- Mau dẫn ta vào gặp quan tri huyện các ngươi! – Lam cất lệnh bài vào túi ,
hiên ngang bước vào phủ.
Tên quan tri huyện quận Ô Long nghe tiếng có lệnh bào, quần áo chưa kịp chỉnh
trang, mũ đội lệch hớt hải chạy ra, quỳ lạy :
-Tiểu nhân Phùng Qua xin cúi chào quan lớn!
- Miễn lễ - Lam phẩy tay, ngồi xuống ghế cao xử án của công đường, người vẫn
còn đau mỏi vì chưa quen dùng ngựa chạy đường xa. Cố gắng quên mệt mỏi, thấy
khiên mực cạnh đó, tay cầm bút lông lên hí hoáy viết. Tên tri huyện vẫn chưa
hiểu gì, ngó lên nhìn tướng mạo người mang lệnh bài tới rồi ra hiệu cho gia
nhân bưng trà lẫn điểm tâm nhẹ lên. Một hồi sau, Lam hắng giọng :
-Quan tri huyện Ô Long, cũng là một trong các quan chủ sự của việc điều binh ra cổng Nam, mau cho người sao lại thư này rồi chuyển tới các Quận khác!
Nói rồi đưa tờ giấy mình vừa viết cho, tên chủ sự đỡ lấy, đọc qua nội dung,
vuốt mồ hôi trán :
-Cái này…. Nếu không có dấu của Hoàng thượng, tiểu nhân thực sự không dám gửi..
- Hừ, ngươi nghĩ ta không rõ chuyện này sao? – Lam lấy trong tay nảy ra con
dấu của Tiên đế đặt lên bàn, tên kia vội khúm núm khoát tay cho 3 tên lâu la
chuyên ghi chép hành sự công đường ngồi ra chép lại. Lam ngồi gác chân lên
bàn, tay cầm bánh tay cầm chén trà hưởng thụ. Tên tri huyện lân la tới, phỉnh
nịnh :
-Tiểu nhân không biết quan lớn tới theo lệnh Hoàng thượng, hiện đã chuẩn bị tiệc rượu mời ngài dùng… Chỉ mong ngài nhớ giúp nâng đỡ tiểu nhân…
- Trước hết hãy phái người chuyển đám lệnh này hỏa tốc, ta không ở lại lâu
được, tiệc rượu đợi sau khi ngươi được đề bạt thăng quan, ta sẽ tới dự - Lam
vẫn ngồm ngoàm cái bánh, râu dán quanh miệng dính vụn bánh tùm lum – Ta cần
một chút ngân lượng, gọi là….
- Dạ dạ dạ, tiểu nhân đã chuẩn bị ở đây … - Tên tri huyện mừng thầm vì không
ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, hắn dâng lên 1 mâm toàn là vàng thỏi. Lam
tủm tỉm cười đưa tay vuốt râu gật gù. “Lã Tuấn phóng đãng, lần này huynh phải
cảm ơn ta đấy nhé”.
Sau khi đóng dấu vào các lá thư được sao ra, Lam cầm theo vầng lẫn ấn tín,
chọn một con ngựa tốt lên đường. Trời đã tối nhưng Lam không dám dừng chân ở
đây lâu, đành cố gắng cho ngựa nhằm hướng Nam mà đi tới.