Tỉnh dậy, Lam nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường êm ái quen thuộc với rèm
treo màu hường vẫn chưa được vén lên. Khẽ nắn nắn cái gáy vẫn còn đau ê ầm,
gạt rèm ra liền thấy Chi- cô a hoàn đã theo Lam từ bé, khuôn mặt đầy sợ hãi :
- Tiểu thư đã dậy rồi ạ? Để em lấy nước rửa mặt...
Lam khoát tay ra hiệu không cần rồi bước tới cái giá đặt cái thau đồng, cầm
cái chén lấy nước súc miệng, tiện thể đặt cái khăn xuống vò qua nước rồi đắp
lên mặt. Nhận thấy thái độ kì lạ của cô a hoàn thân cận, Lam nhổ nước trong
miệng ra vào cái bô phía dưới, bỏ khăn mặt xuống quay ra hắng giọng :
- Gì?
- Tiểu thư không nhớ gì cả sao? – Chi cúi đầu không dám nhìn lên.
- Có chuyện gì mà ta không nhớ vậy? Mà sao gáy ta đau nhức vậy ? – Cảm giác
nhức nhối phía gáy khiến Lam nhăn nhó khó chịu. Chi vội thuật lại sự việc hôm
qua.
( Ngay hoàng cung, binh lính đang nghe lệnh điều động thì nghe tiếng hét chói
tai của nữa nhân : không ai khác chính là Lam.:
-Tuấn Tuấn phóng đãng, huynh mau đứng lại cho ta, ta còn chưa thành than với huynh, không cho phép huynh xuất chinh !
- Lam muội, đừng có càn quấy nơi binh sĩ hiệu tập… - Lã Tuấn quay lại gườm
cái dáng điệu buồn cười của Lam lúc này mà cũng cười không nổi. Phía sau
truyền đến hồi tù và cùng tiếng tróng dồn dập. Lam tóm được vạt áo sau của Lã
Tuấn liền lập tức quỳ xuống không buông :
- Không cho huynh đi đâu cả…
- Muội làm gì vậy, mau buông áo ca ca ra !
- Không buông..
- Lam…..
- Huynh phải “ thành thân” với muội đã rồi muốn đi đâu thì đi !
Cảnh giằng co khiến binh lính bàn tán một phen. Bỗng trước mắt Lam tối sầm
lại, ngất xuống. Cha của Lam, vương gia Dương Bế phải ra tay đánh ngất ái nữ
của mình,ra hiệu cho đám nữ tì đưa Lam lên kiệu, mặt mày lúc này rất khó coi :
-Lã Tuấn bối lạc, thất lễ rồi…
- Thúc thúc đừng câu nệ… Vãn bối xin phép rời cung…)
Qua lời thuật lại của Chi, Lam nhăn nhó ôm đầu rồi mở cửa toan chạy ra thì bị
vệ binh ngăn lại :
- Lệnh của vương gia, tiểu thư không được rời khỏi phòng nửa bước!
- Ta… ta muốn đi nhà xí, ngươi cũng cản ta sao – Lam chống nạnh thách thức
thì một tên vệ binh khác cầm theo cái bô đồng dâng lên :
- Tiểu thư “đi” vào đây để tiểu nhân hầu hạ…
Lam rụt người lại bịt mũi :
-Thật to gan, cái đồ thối tha nhà ngươi, cái thứ bẩn thỉu này dám đưa lên mặt ta sao? Người đâu, đem tên này nọc 100 trượng cho ta, đếm không được thiếu nửa trượng !!
- Tiểu thư xin tha tội, tiểu nhân ngu dốt…
Tên vệ binh cuống cuồng quỳ lạy rồi bị 2 gia nhân khoác tay lôi đi.
-Lam nhi… Cứ dữ dằn vậy thì…bảo sao Lã Tuấn bối lặc không chịu dây dưa cùng ái nữ con? – Mẫu thân của Lam nhẹ nhàng bước tới thật đoan trang, Lam nhăn nhó khó chịu :
- Mẫu thân, đám tiểu nhân này dám khi dễ tiểu nữ…
- Là lệnh của phụ thân con, ta cũng không thể giúp con được… Ngoan, đợi Lã
Tuấn bối lạc về nhất định cho con lên kiệu hoa mà…
- Người ta lo ra đó hắn quản binh không quản chỉ quản một đám kĩ nữ à… - Lam
phụng phịu vào phòng ngồi vào bàn trà. Chi cúi đầu cung kính rồi lấy điểm tâm
từ tay hầu của mẫu thân Lam mà đặt lên bàn.
- Bậy nào, ngoài sa trường lấy đâu ra kĩ nữ chứ…
- Thôn nữ, Miêu tộc nữ… mấy loài động vật cái hắn tha loài nào chứ ! – Lam
cầm chiếc bánh đậu xanh vân vê. – Không được, mẫu thân, người cho con ra đó
đi…
- Lam nhi, đừng hàm hồ. Ngoài đó không phải là chỗ để nữ nhi con có thể ở
được đâu. Dù không có binh đao, nhưng giữa vạn binh lính xa gia đình vợ con,
nhỡ chúng động long lang dạ sói với von thì mình Lã Tuấn làm sao bảo vệ con
chứ?
- Mẫu thân coi thường tiểu nữ quá… - Lam cắn cái bánh đầy hờn dỗi.
- Là ta lo cho thanh danh, cho trong sạch của con…
Biết không thể thuyết phục được phụ thân, phụ mẫu, Lam im lặng ngồi ăn điểm
tâm, trong đầu đang dần toan tính một kế hoạch.
() () (*)
Tối đó ở trong khuê phòng Lam, tiếng mắng chửi, tiếng van xin ầm ĩ. Hai tên vệ
binh đứng ngoài lắc đầu ngao ngán vì tính cách khó ưa của vị tiểu thư này. Một
chốc im lặng thì cửa mở toang rồi dáng cô hầu chạy vụt ra, ôm mặt khóc nức nở.
Trong phòng vẫn nghe tiếng lầm bầm chửi, rồi ra lệnh :
- Mau đóng cửa cho ta! Loại hầu cận súc sanh!
- Dạ - một tên vệ binh mau chóng đóng cửa lại. Trong này, Chi mặc bộ gấm vóc
của Lam ôm ngực thở phào.
Chạy tới phòng Vú nuôi, Lam đóng sập cửa lại.
-Tiểu....
-Suỵt…. – Lam nhăn mặt ra dấu im lặng cho bà – Vú nuôi, mau chuẩn bị nam phục cho ta!
- Muộn rồi tiểu thư định đi đâu? – Vú nuôi lo lắng nói nhỏ, Lam lấy miếng vải
làm tay nải ra rồi mở tủ quần áo của bà, chọn một bộ của Khê, con trai bà mặc
vào.
- Ta cần tới chỗ Lã Tuấn ca ca..
- Tiểu thư điên rồi… Người hãy mau quay lại phòng đi! Nếu không ta sẽ báo cho
lão gia và phu nhân…- Vú nuôi cuống cuồng giữ tay Lam nhưng cô mặt mày nghiêm
trọng :
- Ta sẽ nói với phụ thân ta là Vú câu kết với Chi bày mưu đưa ta đi, rồi xem
cha ta sẽ tin con gái mình hay là Vú đây?
- Tiểu thư… Haiz, ta thật hết nói nổi với người- Vú nuôi nhăn nhó khổ sở rồi
đành buông tay, mở hộp nữ trang lấy ra vài món có giá trị nhất trong hộp đặt
vào tay nải của Lam :
- Tiểu thư ra ngoài phải có đồ phòng thân. Nhất định phải bảo trọng! Nhất
định phải gặp được Lã Tuấn bối lạc…
- Vú à… - Lam bỗng cảm thấy cay sống mũi, ôm lấy thân hình mập mạp của vú rồi
sửa sang lại tóc và áo quần. Vú nuôi nhét thêm vài bộ quần áo nam nhân vào
cùng một con dao chuôi ngà nạm bạc :
- Để phòng thân…
- Ta đi…
Lam bước khỏi phủ Vương gia, hòa vào bóng đêm đen, tìm đến đoàn nam nhân bị
gọi ra sa trường đang uể oải lên đường…