Trong khuê phòng Tâm nhị tiểu thư nhà họ Lục, 2 a hoàn đang giữ ghì chặt vị
tiểu thư này xuống ghế. Một a hoàn khác tay cầm bát thuốc sắc màu đen đưa lên,
tay bóp chặt miệng vị tiểu thư đang không ngừng giãy giụa kia, ép uống bằng
cạn bát thuốc.
- Tâm nhị tiểu thư, vất vả cho cô rồi - A hoàn này đặt bát thuốc xuống rồi ra
hiệu cho 2 a hoàn kia buông ra. Tâm nhị tiểu thư hận không thể móc họng nôn
thứ vừa uống kia ra, không ngừng la mắng :
- Các ngươi cho ta uống thứ gì? Là "xuân dược" ? Hay âm dương đoạt mệnh tán?
- Chỉ là chu sa thôi, xong nhiệm vụ rồi, xin phép nhị tiểu thư, xin cáo lui
..
Đám a hoàn chẳng buồn nhìn lại cô tiểu thư rầu rĩ kia, bước nhanh ra khỏi cửa.
- Chu...chu sa? - Tâm nhị tiểu thư mấp máy môi, rồi như ngộ ra vấn đề, cô ta
cười lớn - Haha, thì ra là người của phủ Vương gia?Nói với tiểu thư nhà các
người, ngay cả nam nhân của nàng ta cũng không giữ nổi, phải bày trò hạ lưu
này không thấy mất mặt hay sao? Cả đời cái vị chu sa sẽ không được nếm nổi đâu
a !
( Chu sa - hay còn gọi là thủy ngân, là thuốc tránh thai thời xưa )
Ngự uyển với muôn vàn loài hoa đua nhau khoe sắc thắm, hai mĩ nhân đang ngồi
trên chiếc bàn cẩm thạch dưới tán cây anh đào hồng rực.
- Lam muội muội, vẫn buồn phiền chuyện của Lã Tuấn đệ ư? - Hoàng hậu Lý Mĩ
chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp mê người của mĩ nhân trước mặt song hàng lông
mày vẫn nhếch lên chụm vào nhau, Mộc Lam.
- Mĩ tỉ tỉ, gả cho Tuấn ca ca rồi, chẳng nhẽ vẫn nhất định phải lập thiếp?
- Nam nhân mà, hơn nữa lại là bối lạc, dù đệ ấy không muốn, cũng đầy ái nữ sà
vào lòng, vơ đại cũng được vài tiểu thư - Mĩ hoàng hậu như cảm thông với nỗi
lo lắng của Lam nhi. Dưới nàng là cả 1 hậu cung bao phi tần tranh sủng, trước
mặt bợ đỡ nàng, sau lưng ngấm ngầm tìm cách cướp ngôi hoàng hậu của nàng.
Không dám tin tưởng bất kì ai, nếu ngày đó không nhờ Lam nhi giúp nàng kiểm
tra trong thức ăn hàng ngày của nàng có chu sa, hẳn tới giờ nàng vẫn chưa mang
long thai. Nghĩ tới đây nàng bất giác nhìn xuống bụng lớn của mình, đặt bàn
tay lên bụng mỉm cười mãn nguyện.
- Lã Tuấn bối lạc vấn an Hoàng hậu nương nương ..
Người vừa nhắc thì cũng vừa tới. Nam thanh niên tuấn tú, dáng người cao lớn
mặc áo choàng trắng oai hùng. Mộc Lam bặm môi thầm nghĩ "nếu như chàng đừng
trăng hoa bên ngoài như vậy, chắc giờ ta cũng đã lên kiệu hoa rồi " . Suy nghĩ
mông lung, cũng không để ý 2 người kia đang đối đáp chuyện gì, một vật chùm
lên đầu, hơi ấm vẫn còn lưu lại. Lam giật mình nhìn cái áo choàng từ người
Tuấn trên đùi mình :
- Tuấn ca ca ? Gì thế này? - Lam giãy nảy chìa cái áo choàng ra thì Tuấn mỉa
mai đẩy cái áo lại :
- Muốn muội giữ áo cho ta, ở đây không có a hoàn nào hầu hạ cả...
- Huynh... - Lam giậm giâm chân định trả đũa hành động thất lễ vừa rồi của
Tuấn nhưng bóng dáng tuấn tú đã vội rời đi. Khiến nàng đứng chôn chân tại chỗ,
Mĩ hoàng hậu cười :
- Xem muội kìa, Tuấn đệ sợ muội lạnh nên để áo choàng lại cho muội mặc đó,
muội xem, phu quân tương lai lo cho muội như vậy, muội còn nổi giận cái gì?
Nó nhìn áo choàng long bào của hoàng thượng trên người Hoàng hậu rồi lại nhìn
chiếc áo choàng trắng có hoa văn kì lân, đem choàng vào, mùi hương nam tính
vẫn còn đó.
- Mà...sao huynh ấy vội vàng vậy? Còn chưa bày trò chọc giận muội mà đã ..
- Muội...không biết hôm nay Tuấn đệ phải xuất chinh ư?
- Xuất... xuất chinh? - Lam lắp bắp. Mấy ngày nay vì mải lo chuyện cắt mấy
cái đuôi bám theo Lã Tuấn, lại thêm cô nhị tiểu thư nhà họ Lục, nàng không còn
để ý tới chuyện chàng làm trong cung nữa.
- Nghe nói đám người Miêu đang cố gắng đánh chiếm cổng Nam, Lã Tuấn là bối
lặc, chuyện tranh chấp biên giới này phải ra mặt...
Không nghe Mĩ hoàng hậu nói hết câu, Lam men theo đường đá, vén áo choàng dài
quá thân người lên nhằm hướng cửa chính hoàng cung mà chạy. Ra khỏi hậu cung,
Lam thấy bóng Tuấn đang đi lướt nhanh qua khoảng sân rộng ngăn cách giữa hậu
cung và chính cung.
- Tuấn Tuấn "phóng đãng" . Mau đứng lại đó cho ta !
Bước chân đã chậm lại nhưng vẫn không chịu dừng, mắt vẫn hướng phía trước mà
tiến, phải đến khi cái bóng mặc áo choàng rộng thùng thình kia dang tay đứng
chặn trước mặt, mái tóc đen tuyền lòa xòa dính vào má Lam. Tuấn bất giác đưa
tay gạt xuống cho nàng, hành động nhỏ này làm trái tim nhỏ bé của Lam nhảy
nhót như điên trong lồng ngực.
- Tại sao huynh xuất chinh không báo cho muội?
- Để làm gì? Nàng định đi theo ta mang chu sa đi ép người ta uống : doanh
trại không có nữ nhân, ta muốn cũng không thể trăng hoa với nam nhân được,
không hợp đạo lí. Ta không thích tiễn biệt, rất không nên...
- Huynh...huynh biết việc ta dùng chu sa..? - Lam cúi đầu sợ hãi.
- Cả kinh thành đều biết . Không còn sớm nữa, ta phải đi nhận lệnh bài rồi
khởi hành, từ đây qua đó phải đi hết một ngày đường, nếu không nhanh sẽ tối
mất. - Lã Tuấn muốn bước đi thì Lam vẫn lì lợm đứng chặn, vẫn chưa chịu ngẩng
đầu lên :
- Biết trước là sẽ đi xa mà chưa biết bao giờ mới trở về... Sao huynh không
"muốn" muội đêm qua, mà lại là Lục Tâm tiểu thư đó? - Lam nhấp 1 ngụm chua
chát, nước mắt lã chã. Tuấn bối lạc thở dài đưa tay ôm kẻ đang khóc rưng rức
kia vào lòng khẽ vỗ về :
- Ngoan... giờ ta chưa muốn... chưa phải lúc thích hợp...
- Vậy tại sao những nàng đó lại được chàng chọn? Họ hơn ta ở điểm nào? - Lam
đẩy Tuấn ra, nhìn vào đôi mắt mâu thuẫn ấy, rồi lại khóc to hơn.
- Nghe lời ta, nhiệm vụ của nàng là "giữ ấm" áo choàng này cho ta... Khi ta
trở về nhất định sẽ "muốn" nàng...