Người đăng: ngocsan97@
“Tướng quân phụ thân.”
Mắt thấy Lãnh Bùi Viễn bị thương, Lãnh Loan Loan tâm xao động. Khóe miệng cong
thành một nụ cười, cả người hàn khí phát ra, tựa như Tu La. Một tiếng hô, thân
mình nhỏ bé phảng phất giống như một tia chớp màu bạc bay vút xuống từ trên
điện. Thấy mấy Hắc y nhân đều bị nàng dùng một chiêu mà hạ sát, máu tươi phun
ra, rơi từng giọt trên mặt đất, tựa như một đóa hoa máu xinh đẹp.
Dừng ở bên người Lãnh Bùi Viễn, hai ngón tay nhanh chóng điểm huyệt đạo ngưng
máu cho hắn, sau đó để Lâm Phổ chiếu cố Lãnh Bùi Viễn. Nàng đứng lên, ngẩng
đầu, lạnh lùng nhìn Hắc y nhân cầm đầu đánh lén Lãnh Bùi Viễn, đến độ Hắc y
nhân kia kìm lòng không được mà run sợ.
“Làm phụ thân của bổn cung bị thương, ngươi làm ta mất kiên nhẫn.”
Hắc y nhân cầm đầu cũng là kẻ đã trải qua bao trận phong huyết tinh vũ, tự
nhận không có gì đáng sợ. Nhưng tiểu nữ oa cao không đến thắt lưng hắn lại làm
cho kẻ sát thủ chuyên nghiệp hai tay dính đầy máu tươi cũng lâm vào sợ hãi.
Lãnh Loan Loan nhếch môi, cười xinh đẹp, lại làm người ta cảm giác rợn cả tóc
gáy. Chuông bạc vang lên không ngừng, âm thanh vốn thanh thúy lại làm người ta
cảm thấy chói tai, tựa như đang đòi mạng.
Bàn tay nhỏ bé chậm rãi nhận lấy kiếm của Lãnh Bùi Viễn, vươn đầu lưỡi phấn
hồng liếm qua hàn quang lóe ra ở thân kiếm. Đôi mắt hắc bạch phân minh trong
suốt liếc qua hắn, ánh mắt tà tứ vạn phần. Nàng chưa xuống tay, nhưng mỗi một
động tác lại làm yết hầu Hắc y nhân phập phồng, hàn khí bức người.
“Vút…”
Bảo kiếm hướng về phía hắc y nam tử, mái tóc tung bay, môi anh đào khẽ mở,
thản nhiên nói:
“Ngươi là muốn giữ lại mắt, hay là tay?”
Rõ ràng là giọng nói trẻ con chưa thoát, lại làm người ta kìm lòng không được
mà chảy mồ hôi lạnh.
Hắc y nhân tay cầm kiếm bắt đầu run run, lại cường ngạnh giữ vẻ lạnh lùng,
trừng mắt nhìn nàng, không nói.
“A, không nói lời nào, xem ra cũng không cần giữ lại?” Lãnh Loan Loan nhướn
mi, “Tốt lắm, ngươi đã không muốn giữ lại, bổn cung liền tác thành ngươi,” Dứt
lời, khuôn mặt búp bê không chút thay đổi, ai cũng không nhìn thấy nàng xuất
thủ như thế nào, mọi người chỉ cảm thấy những ánh sáng trắng xẹt ra trước mắt,
bên tai đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết đên tê tâm liệt phế của Hắc y nhân.
Mọi người nhìn lên, đều sợ tới mức choáng váng. Đám phi tần nhát gan thậm chí
nhịn không được chạy qua một bên nôn như điên.
Chỉ thấy từng sợi tóc của Hắc y nhân bị tước rơi xuống đất, chỉ chừa một cục
như đầu người. Trong hai mắt, máu từ hốc mắt chảy xuôi qua hai gò má, tay phải
cầm kiếm đã bị chặt, cánh tay rơi trên mặt đất, vẫn nắm kiếm ở trong tay.
Rất tàn nhẫn!
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lãnh Loan Loan, chỉ cảm
thấy nàng căn bản chính ác ma đến từ địa ngục. Rõ ràng là khuôn mặt trẻ con,
lại có thể không chút biến sắc chặt tay, chọc mù mắt một người…
Khương Uyển Uyển sợ tới mức run run, thời khắc này, nàng rốt cục hiểu được
nàng vĩnh viễn không đấu lại tiểu nữ oa này, nàng ta căn bản không phải người,
mà là ác ma, yêu nữ.
Hiên Viên Thiên khiếp sợ nhìn Lãnh Loan Loan, không nghĩ tới Loan Loan hạ thủ
hóa ra lại tàn nhẫn như thế, cho dù Hắc y nhân làm Lãnh Bùi Viễn bị thương là
đáng chết, nhưng phế hai mắt, chặt tay của hắn không khỏi quá đáng.
Đỗ Uy Hải lấy thân ngăn lại Đế Na công chúa, không cho người đơn thuần như
nàng nhìn thấy trận huyết tinh này. Vốn tưởng rằng Thiên Diệu sớm hay muộn sẽ
trở thành vật nắm trong tay của Dạ Liêu, nhưng hôm nay thấy nữ hoàng này, hắn
hiểu được, nếu muốn chinh phục Thiên Diệu, nhất định phải trừ bỏ tiểu Hoàng
Hậu này mới được. Nếu không, chỉ sợ vĩnh viễn không thể.
Thượng Quan Lăng Tuyết ôm miệng, nàng hiển nhiên cũng bị kinh sợ. Tuy rằng
luôn tự xưng là công chúa hiệp nữ không sợ trời không sợ đất, nhưng sự độc, sự
ác của tiểu Hoàng Hậu này, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ thấy.
Đại điện vốn huyên náo bởi vì màn vừa rồi của Lãnh Loan Loan, mà tĩnh lặng đến
đáng sợ.
Nhưng tất cả bọn họ chỉ cho rằng Lãnh Loan Loan tàn nhẫn, lại không nghĩ rằng
nàng đã thủ hạ lưu tình. Nếu nói về trình độ tàn nhẫn, phế mắt, chặt tay căn
bản không đủ nhắc tới.
Toàn bộ chỉ có Hiên Viên Dạ ánh mắt không thay đổi, hắn xem chuyện Loan Loan
làm hoàn toàn không có gì là tàn nhẫn đáng nói. Có thù báo thù, đó là chuyện
đương nhiên.
Lãnh Loan Loan đảo mắt qua mọi người, mọi người run lên. Môi anh đào nhếch
lên, có chút khinh thường cười lạnh. Quả nhiên là một đám chuột nhắt, nhát gan
như thế. Nàng nhìn về phía Hiên Viên Dạ, nhưng không nhìn ra một tia kinh
ngạc, chán ghét, sợ hãi nào, vẫn là đáy mắt thâm thúy cùng nụ cười nhẹ như cũ,
là sủng nịch, là dung túng.
Lãnh Loan Loan nhếch môi, cho hắn một ý cười. Trong lòng lúc này đối với Hiên
Viên Dạ, tình cảm càng sâu thêm một phần, có lẽ hắn thật sự là chân mệnh thiên
tử của mình. Có thể vô điều kiện dung túng nàng, tín nhiệm nàng, sủng ái nàng,
tin rằng tương lai hắn vẫn sẽ sủng ái nàng.
Thu hồi ánh mắt, lạnh lùng toát ra ở đáy mắt nàng. Không khí sặc mùi máu tươi,
làm người ta không thoải mái, xem ra nên thanh lọc. Cánh tay nhẹ nhàng vỗ vào
nhau, lạnh lùng nói:
“Thần, đi ra.”
Dạ Thần từ ngoài điện đi đến, quần áo Nguyệt Nha trường bào, giày thêu nạm
vàng. Tay áo bào rộng, phiêu dật mà đẹp đẽ quý giá. Mặt nạ màu vàng che đi
tuấn nhan, chỉ còn đôi mắt màu tím thần bí mà xinh đẹp, làm người ta không kìm
lòng được muốn ngập trong đôi mắt ấy.
Thượng Quan Lăng Tuyết nhìn thấy Dạ Thần xuất hiện thì liền sửng sốt, không
nghĩ tới người này là thủ hạ của Hoàng Hậu. Nhưng kỳ quái là vì sao lần này
thấy hắn lại không có hưng phấn, tâm tình kích động như lần đầu. Đôi mắt không
tự chủ được dừng ở trên người Lãnh Bùi Viễn. Nhìn hắn lạnh lùng đứng ở nơi đó,
một thân anh khí, làm trái tim nàng nhảy dựng lên.
“Chủ tử.” Dạ Thần cúi đầu, không để ý sự bàn tán của những người khác.
“Ừ.” Lãnh Loan Loan gật đầu, “Mọi người đều đã đến?”
“Dạ.” Dạ Thần đáp.
Mọi người nghe cuộc đối thoại của hai người lại một trận choáng váng. Ai tới?
Nam tử mắt tím này rốt cuộc có thân phận gì? Vì sao không bái kiến Hoàng
Thượng, lại chỉ hành lễ với Hoàng Hậu? Hơn nữa vì sao còn gọi nàng là chủ tử,
mà không phải Hoàng Hậu?
“Bảo bọn họ vào đi, cũng nên hoạt động một chút.” Lãnh Loan Loan vuốt hai tay,
thản nhiên nói.
Dạ Thần quay người lại, tay áo bào vung lên, mọi người chỉ nghe ‘xoát’ một
tiếng, chỉ thấy một đạo kim quang lóe lên ở ngoài điện, tiếp theo một nhóm Hắc
y nhân tiến vào. Mọi người còn chưa hết kinh hoảng này, đã thấy nhóm Hắc y
nhân quỳ trước mặt Lãnh Loan Loan cùng nam tử mắt tím:
“Tham kiến tiểu chủ tử, Lâu chủ.”
“Ừ, đứng lên đi.” Lãnh Loan Loan phất tay, thản nhiên nói. “Dạ Hồn, Dạ Mị, các
ngươi dẫn người bắt hết đám Hắc y nhân này.”
“Dạ.”
Dạ Hồn, Dạ Mị gật đầu, bỗng nhiên đứng dậy. Dẫn những Hắc y nhân phía sau đến
phía đám Hắc y nhân sớm mất kẻ cầm đầu mà có chút tán loạn, sát thủ của Mãn
Nguyệt Lâu đều trải qua sự dạy dỗ của Lãnh Loan Loan, tất nhiên là cao hơn một
bậc so với đám Hắc y nhân trước. Sau vài hiệp, Hắc y nhân liền bị bắt trọn.
“Lâm thống lĩnh.” Lãnh Loan Loan vẫy tay với Lâm Phổ: “Ngươi đem đám Hắc y
nhân này vào thiên lao, trông coi nghiêm ngặt.”
“Dạ.” Lâm Phổ nửa quỳ lĩnh mệnh.
“Lễ bộ Lễ thị phái người đưa hai vị sứ thần cùng công chúa về dịch quán nghỉ
ngơi, những người khác đều về đi. Về chuyện thích khách này, Thiên Diệu ta sau
khi tra rõ chắc chắn sẽ cho mọi người một đáp án.” Một đám bọc mủ, chỉ biết
kêu sợ hãi.
“Dạ.” Mọi người thấy Hoàng đế không dị nghị, đều tuân chỉ.
“Khoan đã…” Thượng Quan Lăng Tuyết đột nhiên lên tiếng, đôi mắt sáng nhìn Lãnh
Bùi Viễn. “Ta muốn ở lại chiếu cố ân nhân.”