Người đăng: ngocsan97@
“Ta không đồng ý.”
Hai công chúa trăm miệng một lời, một trong sáng, một lớn giọng vang lên ở
trong điện.
Một trận ồ lên.
Mọi người đối với lời một người thân là Hoàng Hậu như Lãnh Loan Loan đã kinh
ngạc không thôi, không nghĩ tới hai vị công chúa tới cầu thân cũng lên tiếng
phản bác. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Bắc Bang Thượng Quan Minh, Dạ Liêu Đỗ Uy Hải cũng không đoán được trong lúc
bọn họ cố gắng tranh đấu, hai chủ tử lại phản bác ở mặt sau. Vẻ mặt đều có
chút ngây ngốc, hiển nhiên chịu đả kích không ít.
Lãnh Loan Loan nhếch môi, đôi mắt như làn nước hàm chứa ý cười nhìn hai công
chúa đã dũng cảm nói ra điều không thể nói, sinh ra vài phần hảo cảm đối với
các nàng.
“Công chúa, sao người lại phản đối?”
“Công chúa, người đã quên sự dặn dò của bệ hạ sao?”
Thượng Quan Minh, Đỗ Uy Hải mấy phần cũng trăm miệng một lời, hai người đều
nhíu mi nhìn Đế Na công chúa cùng Lăng Tuyết công chúa, hiển nhiên bất mãn đối
với biểu hiện của hai người. Bọn họ đều cố gắng vì hôn sự này có thể tranh thủ
ích lợi quốc gia, mà các nàng lại tự ý quyết định ở phía sau.
“Thượng Quan Minh, hôn sự của bản công chúa, sao không để ta tự làm chủ?” Lăng
Tuyết công chúa ngẩng đầu, đôi mắt to nhìn Thượng Quan Minh, sự tôn quý và
kiêu ngạo của một công chúa lấp lánh trên người nàng.
“Đỗ Tể tướng, Đế Na rất sợ, không muốn lấy một người xa lạ.” Đế Na công chúa
mở to đôi mắt sáng ngời, đáng thương nhìn hắn. Ánh mắt giống như còn phảng
phất hơi nước, khổ sở, làm người ta thương tiếc.
Thượng Quan Minh, Đỗ Uy Hải đau đầu không thôi, không biết công chúa vốn rất
hợp tác ban đầu vì sao lại tự hủy hôn sự? Bọn họ trở về phải ăn nói với Hoàng
Thượng như thế nào?
Hiên Viên Thiên cúi đầu, lông mi đậm nét thon dài buông xuống ở hai má như một
bóng ma xinh đẹp. Ai cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, dường như rất im
lặng, im lặng đến nỗi khiến người ta cảm thấy hắn chỉ là một người qua đường,
mà tất cả tranh luận hiện tại không dính dáng chút gì đến hắn.
Lãnh Loan Loan đứng lên, ý cười nở rộ ở đôi mắt sáng ngời. Tựa như một đóa
quỳnh chỉ tỏa hương ban đêm, xinh đẹp khiến người ta muốn vĩnh viễn lưu lại
nó. Nguyệt nha trường bào tuy hình thức đơn giản, nhưng lại khiến hơi thở linh
động thêm phiêu dật. Cơn gió mùa hạ ùa vào từ cửa lớn, làm mái tóc đen của
nàng tung bay, áo bào trắng, nàng tựa như từ trong bức tranh bước ra ngoài
thiên hạ……
Tất cả mọi người im lặng, vô thức hướng mắt về phía nàng.
“Hai vị sứ thần, nếu hai vị vừa rồi cũng cho rằng hạnh phúc của công chúa là
quan trọng, mà hiện tại công chúa cũng không đồng ý, các ngươi hẳn là phải tôn
trọng ý kiến của công chúa chứ?”
Thượng Quan Minh, Đỗ Uy Hải không nói gì, hóa ra mấy lời của Thiên Diệu hoàng
triều Hoàng Hậu kia là vì chờ hiện tại này. Bọn họ hóa ra bị một tiểu nữ oa an
bài sẵn, cuối cùng không còn gì để nói. Hạnh phúc của công chúa tự nhiên là
quan trọng, nhưng nếu bọn họ trả lời như vậy, lời nói trước không phải là từ
miệng sao?
“Hoàng Hậu nương nương.” Thật lâu sau, Đỗ Uy Hải mở miệng, “Hạnh phúc của công
chúa tự nhiên là quan trọng, cho nên bệ hạ mới có thể đề nghị công chúa kết
thân cùng Thiên Vương gia quý quốc. Tin rằng nếu lấy Thiên vương tôn quý, vĩ
đại, tự có thể mang đến hạnh phúc cho công chúa.” Chung quy hắn cũng là nhất
phẩm Tể tướng đa mưu túc trí, tự nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.
“Sứ thần Dạ Liêu nói không sai, Hoàng đế bệ hạ cũng thập phần sủng ái Lăng
Tuyết công chúa, mới đề nghị hôn sự cùng quý quốc, gần nhất là cho tình hữu
nghị hai nước về sau có thể càng thêm chặt chẽ, nhưng quan trọng cũng là Thiên
Vương gia vĩ đại đủ cho Lăng Tuyết công chúa hạnh phúc.” Thượng Quan Minh cũng
cười nhẹ nói.
“Hạnh phúc hay không, chỉ có người trong cuộc mới biết. Có đôi khi ý tốt
thường thường lại thành ác ý.” Lãnh Loan Loan thản nhiên liếc mắt một cái, sớm
biết rằng bọn họ sẽ không từ bỏ như vậy. “Thiên Diệu là nước trọng lễ nghi,
tuyệt không đem ý của mình áp đặt cho người khác.”
Đỗ Uy Hải, Thượng Quan Minh nghe xong Lãnh Loan Loan nói đều nhịn không được
nhíu mi, Thiên Diệu Hoàng Hậu rõ ràng là nói bọn họ chính là dã man mới không
để ý ý nguyện của công chúa? Buồn cười, quả thực rất vô lễ.
“Hoàng Thượng, xin hỏi chính sự quý quốc lại cần một tiểu nữ oa nho nhỏ xen
mồm vào sao?” Thượng Quan Minh mất kiên nhẫn, hắn ở Bắc Bang luôn luôn được
người ta tôn trọng, từ bao giờ lại bị một tiểu oa nhi áp bức thế này.
Thượng Quan Minh vừa nói ra, bách quan, phi tần của Thiên Diệu hoàng triều
biến sắc. Nữ tử Hậu cung không thể xen vào chính sự, hôm nay Hoàng Hậu lại
liên tục bao biện, không phải nàng đang xen vào chuyện quốc gia sao, thật thất
lễ.
Hoàng thái hậu lại tức giận đến lửa giận ứa ra trong lòng, tiểu Hoàng Hậu này
đúng là thất lễ. Ngày thường làm loạn ở trong cung, hôm nay trước mặt sứ giả
ngoại quốc cũng như thế. Mà Hoàng Thượng còn dung túng nàng, làm người ta thất
vọng.
Hiên Viên Dạ cười nhẹ, đôi mắt đen thâm thúy thản nhiên nhìn Thượng Quan Minh
một cái. Hiển nhiên cũng không cho lời hắn để vào mắt, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng
nắm lấy tay Lãnh Loan Loan, mang theo vô hạn dung túng cùng khí phách.
“Sứ thần Bắc Bang quốc đang dạy Trẫm làm việc sao?”
Quay đầu, ánh mắt sủng nịch tươi cười hóa thành một mũi tên sắc bén tên lạnh
lùng lao tới Thượng Quan Minh. Xem ra Bắc Bang, Dạ Liêu rất không coi hắn ra
gì, dám ở giữa Thiên Diệu giáo huấn hắn.
Hiên Viên Dạ một lời nói ra, mọi người lại ồ lên.
Thái độ dung túng quá mức rõ ràng, vạn không nghĩ tới Hoàng Thượng lại thẳng
thắn, chuyện này không phải gây khó dễ cho sứ thần Bắc Bang sao? Một khi kết
thù, chỉ sợ từ nay về sau Thiên Diệu gặp nguy. Aizzz, đều nói hồng nhan họa
thủy, nhưng tiểu Hoàng Hậu này cùng lắm vẫn là bé gái chín tuổi, nếu có dung
mạo khuynh quốc khuynh thành thì họa thủy càng thêm họa thủy……
“Tại hạ tuyệt không có ý này.” Thượng Quan Minh ngẩn ra, vạn không nghĩ tới
Hiên Viên Dạ sẽ có thái độ như vậy.
“Trẫm biết sứ thần cũng không có ý này.” Hiên Viên Dạ đột nhiên nở nụ cười,
cho Thượng Quan Minh một cái thang vớt.
Thượng Quan Minh cười gượng, không nói nữa.
Vấn đề hôn sự bị gác lại, không khí có chút quái dị.
“Hoàng Thượng, xin hỏi còn chuyện hôn sự?” Đỗ Uy Hải chưa từ bỏ ý định, chuyện
hôn sự bên kia như vậy, phải lợi dụng tiến công chứ.
Hiên Viên Dạ nhìn quét Đỗ Uy Hải một cái, lão gia hỏa này thật ra chưa hết hy
vọng.
“Hoàng Hậu vừa rồi nói đúng, hạnh phúc rất quan trọng. Nhân vật chính là Thiên
vương, Trẫm hỏi hắn, xem Thiên vương đáp lại như thế nào.” Hiên Viên Dạ nói
xong, nhìn phía Hiên Viên Thiên vẫn không nói được lời nào.
“Thiên, về chuyện hôn sự, đệ thấy như thế nào?”
Hiên Viên Thiên ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh. Thản nhiên nhìn Đỗ Uy Hải,
Thượng Quan Minh, lại nhìn phía Đế Na công chúa, Lăng Tuyết công chúa, chắp
tay nói:
“Thật cảm tình của hai vị sứ thần, nhưng bổn vương đã có ý trung nhân, không
thể đáp lại đề nghị này.”
Hiên Viên Thiên vừa nói ra, mọi người lại bắt đầu bàn tán. Thiên vương phiêu
dật phi phàm, là rồng trong chốn người, là con rể lý tưởng của đám quan viên,
không nghĩ tới chẳng những Dạ Liêu, Bắc Bang đều mơ ước hắn, hiện tại hắn còn
nói đã có người trong lòng. Rốt cuộc là Thiên kim nhà ai hạnh phúc như thế,
được Thiên vương ưu ái?
“Chuyện này…”
“Chuyện này…”
Công chúa phản đối, Hiên Viên Thiên từ chối. Đỗ Uy Hải, Thượng Quan Minh cho
dù thông minh phi phàm thế nào, cũng không làm gì hơn được.
“Nếu Thiên vương đã có ý trung nhân, công chúa hai quốc cũng không ý, như vậy
hủy bỏ việc hôn sự này đi.” Hiên Viên Dạ phất tay, kết luận.
Đỗ Uy Hải, Thượng Quan Minh không biết nói gì, choáng váng.