Người đăng: ngocsan97@
“Hoàng Hậu quả nhiên bác học uyên thâm.”
Nhìn thấy tất cả mọi người một trận hoan hô, Đỗ Uy Hải cũng sửa lại miệng. Lại
là một vẻ nho nhã, trầm ổn. Cũng biết rõ Hoàng Hậu chín tuổi tất là người khó
đối phó, cũng không thể thị uy với Hoàng đế của Thiên Diệu như Hoàng thượng đã
dặn. Tuy nhiên, cũng nên đi vào việc chính rồi.
“Hoàng Thượng, không biết chuyện cầu thân của bệ hạ đề nghị, lần này có thể
cho chúng ta một câu trả lời vừa lòng được chứ?” Trái phải đều không yên, sau
lại còn có Bắc Bang đến làm rối, nghĩ đến có thể do Thiên Diệu Hoàng đế ở giữa
cố ý khơi mào.
“Hoàng Thượng.” Bắc Bang Thượng Quan Minh có thể nào để Dạ Liêu quốc được như
ý nguyện, không đợi Hiên Viên Dạ trả lời. Hắn cũng đứng dậy, quần áo áo bào
trắng bay bay, mặt cười nhẹ, nhưng thật ra càng thể hiện phong độ.
“Hoàng đế bệ hạ cũng có một phần lễ vật trình cho Hoàng Thượng, nguyện mượn lễ
vật này, dâng cho tình hữu nghị hai nước.” Nói xong, vỗ tay ba tiếng.
Hai thái giám một trái một phải nâng một cái gì đó rất cao tiến vào, bên ngoài
phủ tơ lụa màu vàng, thần bí, hoa lệ.
Đám phi tần, quan viên khe khẽ nói nhỏ, đoán rằng Dạ Liêu quốc đưa đã là vật
báu hãn hữu, không biết Bắc Bang đưa lên cái gì?
Thượng Quan Minh đi đến trước nó, trước sự chờ mong và ánh mắt tò mò của mọi
người, xốc lên tấm lụa màu vàng.
“Oa, đây là cái gì?”
“Giống như một ngăn tủ?”
“Không đúng, trong đó còn có cái gì chuyển động?”
“……”
Rèm lụa tơ vàng hạ xuống, hiện ra trước mặt mọi người, tất cả mọi người ngây
ngẩn cả người. Khe khẽ nói nhỏ, không đoán ra thứ Bắc Bang dâng đến rốt cuộc
là cái gì? Nhìn bề ngoài mà nói, thứ này không đẹp đẽ quý giá, xinh đẹp như
Phượng hoàng của Dạ Liêu.
Hai huynh đệ Hiên Viên Dạ, Hiên Viên Thiên cũng không dời mắt nhìn vật phẩm
cao đứng giữa điện, rốt cuộc đây là cái gì?
Tất cả mọi người đều bị nó thu hút, không khí trong điện có chút quỷ dị.
Thượng Quan Minh cười, mang theo tự hào cùng kiêu ngạo, chức quan của hắn mặc
dù không cao, nhưng ở Bắc Bang lại luôn luôn có sự tồn tại riêng. Bởi vì thích
du lịch các quốc gia, Hoàng đế Bắc Bang liền cho hắn một chức quan giống sứ
thần ngoại giao. Vật này chính là do hắn mấy tháng trước phát hiện ở một quốc
gia gọi là Lôi Á quốc, bọn họ gọi nó là “Đồng hồ”, là vật thần có thể báo giờ.
Lãnh Loan Loan nhếch môi, con mắt hắc bạch phân minh đảo qua vật giữa đại
điện, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Sách, còn cho là bảo bối gì? Hóa ra thứ đã
vô cùng phổ biến ở hiện đại, hơn nữa thứ ở trước mắt này, căn bản không quý
gì. Cũng chỉ có cổ nhân chưa thấy qua bao giờ mới có thể ngạc nhiên.
“Xin hỏi sứ thần, không biết vật này của quý quốc là gì?” Hiên Viên Dạ vuốt
trán, giống như rất hứng thú. Hắn thật sự không nhìn ra vật này có gì đặc biệt
?
“Bẩm báo Hoàng Thượng, vật này là……”
“Đồng hồ.” Lãnh Loan Loan chặn họng Thượng Quan Minh, khẩu khí thản nhiên.
“Sao Hoàng Hậu biết?” Thượng Quan Minh cả kinh, không nghĩ tới tiểu Hoàng Hậu
biết cả cái này. Ánh mắt trong suốt mang theo ngạc nhiên nhìn Hoàng hậu tuy
tuổi nhỏ nhưng khí thế lãnh ngạo này, thật sự rất ngạc nhiên. Nàng còn có cái
gì không biết?.
“Hoàng Hậu biết ư?” Hiên Viên Dạ quay sang, nhìn Lãnh Loan Loan. Ông trời ơi,
tiểu nữ này hình như cái gì cũng biết, cũng quá thần kỳ chứ? Hắn rất ngạc
nhiên, rốt cục những kiến thức này là từ đâu mà có? Nàng không phải là thứ nữ
do một tiểu thiếp không được sủng sinh ra sao?
Tất cả mọi người đều nhìn Lãnh Loan Loan, hôm nay, tiểu Hoàng Hậu này khiến
mọi người vô cùng ngạc nhiên. Quả thực là từng chuyện từng chuyện đều làm bọn
họ suýt bị dọa. Nàng thật sự là một đứa bé chín tuổi sao? Nếu học rộng biết
nhiều, vẫn không giống một nữ tử bình thường chút nào.
Hiên Viên Thiên cũng kinh ngạc, chuyện này, Loan Loan rốt cục là đã được học
từ đâu?
Đôi mắt thâm thúy của Lãnh Bùi Viễn lóe ra ánh sáng phức tạp, tuy rằng ban đầu
hắn thực kiêu ngạo vì có một nữ nhi không giống người thường như thế, nhưng
những hành động lạ lẫm ấy làm cho hắn cảm thấy xa lạ, hắn thậm chí có cảm giác
Loan Loan căn bản không phải nữ nhi của mình? Thử nghĩ một đứa bé thường xuyên
bị hiếp đáp, lại không được yêu thương vì sao lại biết nhiều như vậy? Chẳng lẽ
nàng thật sự không phải nữ nhi của mình sao?
Đế Na công chúa, Lăng Tuyết công chúa đều sùng bái nhìn cửu tuổi Hoàng Hậu cao
cao tại thượng, không nghĩ tới nàng ta lại lợi hại như vậy, biết được nhiều
chuyện lạ, thật làm các nàng rất ngạc nhiên, cảm thấy hứng thú, rất muốn làm
quen với nàng.
Lãnh Loan Loan thản nhiên bĩu môi, xem ra hôm nay còn phải nói nhiều với đám
cổ nhân này.
“Đồng hồ gọi là timepiece, được chế tạo bởi người nước ngoài đến từ nơi rất
xa. Con người ở nơi đó có màu da khác chúng ta, da trắng, mắt xanh, bọn họ căn
mỗi ngày thành hai mươi bốn giờ, mỗi giờ sáu mươi phút, mỗi phút sáu mươi
giây. Mà đồng hồ là công cụ dùng để báo giờ, kim dài nhất là kim giây, hơi
ngắn một chút là kim phút, ngắn nhất là kim đồng hồ……”
Lãnh Loan Loan nói một tràng, mọi người nghe xong lại như lọt vào sương mù,
căn bản không hiểu nàng đang nói cái gì, vẻ mặt mờ mịt. Chỉ có Thượng Quan
Minh hiểu được, bởi vì người của Lôi Á quốc cũng giải thích như vậy cho hắn
nghe. Khi hắn nghe một đứa trẻ chín tuổi như Lãnh Loan Loan nói rõ ràng như
thế, quả thực không thể tin được.
“Hoàng Hậu nương nương quả nhiên trí tuệ tuyệt luân, học thức uyên bác.” Tể
tướng Lâm Kế Tục mở miệng. Hắn đã từng đi điều tra, Lãnh Loan Loan nguyên là
được tiểu thiếp thất sủng của Lãnh phủ sinh ra, hơn nữa tiểu thiếp kia chết
lúc sinh nàng, sau này là một đứa trẻ không có nơi nương tựa bị người khác xa
lánh, coi thường. Cũng không biết là vì nguyên nhân gì, năm nàng ba tuổi, xuất
hiện kỳ tích nên chiếm được sự sủng ái của Lãnh Bùi Viễn, hơn nữa tính cách
của nàng cũng thay đổi rất nhiều. Nhưng cho dù một người có thay đổi như thế
nào, bản chất đều bất biến. Huống chi vì sao nàng lại hiểu được nhiều điều mà
người bình thường không hiểu như thế? Ánh mắt thâm thúy linh hoạt, thầm nghi
ngờ ở trong lòng.
Lãnh Loan Loan thản nhiên liếc mắt một cái, nàng vẫn chưa quên hắn lén sắp xếp
để Lâm Nhã Như kia ở trong Lãnh cung mà vẫn hưởng sự đãi ngộ khác. Tuy nhiên
hôm nay không nên xử lý.
“Tể tướng nói không sai, Hoàng Hậu quả nhiên là người phi thường.” Hiên Viên
Dạ nhìn phía sứ thần Dạ Liêu, Bắc Bang quốc đều xanh cả mặt, trong lòng rất
đắc ý. Nghĩ đến Dạ Liêu, Bắc Bang tính đưa lễ vật chưa ai thấy, cũng là muốn
chê cười Thiên Diệu. Lại không nghĩ rằng Loan Loan hiểu tường biết tận, hơn
nữa phân tích rõ ràng, nói ra nhiều điều mà bọn chúng không biết, khiến chúng
không còn chút mặt mũi.
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Hậu thiên tuế thiên thiên tuế.” Mọi
người lại lễ bái, ca tụng.
Lãnh Loan Loan nhếch môi, đảo mắt qua người ở phía dưới, tạm dừng lại ở sứ
thần Dạ Liêu, Bắc Bang, lãnh ngạo nói:
“Thiên Diệu ta đất rộng của nhiều, nhân tài đông đúc. Sao lại không biết được
chứ?” Ngụ ý, chỉ một đứa bé chín tuổi như nàng cũng dám bêu xấu.
Sứ thần Dạ Liêu, Bắc Bang mặt sa sầm lại, vốn nghĩ lấy của hiếm đến thị uy với
bọn họ, không nghĩ tới bị người ta vả cho một cái, thất sách.
Đế Na công chúa, Lăng Tuyết công chúa thật ra là hai cô gái đơn thuần, cũng
không rõ những tính toán trong lòng sứ thần. Nhưng cả hai càng ngày càng bội
phục cửu tuổi tiểu Hoàng Hậu, đôi mắt trong suốt như nước suối chớp chớp,
thiếu chút nữa thì trên mặt cũng viết hai chữ ‘sùng bái’.
Thật là tiểu nữ oa lợi hại.