Ám Sát


Người đăng: ngocsan97@

Ba ngày sau

Bầu trời sáng sủa, vạn dặm không bóng mây.

Một đội ngũ với tốc độ rất chậm rãi dần dần tiến vào trong biên giới Thiên
Diệu hoàng triều, đi đầu là hai tuấn mã. Người ngồi trên lưng tuấn mã màu đen
tay trái là một nam tử áo trắng, sắc mặt lạnh lùng tuấn kiệt, hai mắt hữu
thần. Bên hông giắt bội kiếm, mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, rất
cảnh giác. Người ngồi trên lưng tuấn mã màu rám nắng tay phải là một nam tử áo
lam, mái tóc dài dùng ngọc trâm cột cao, không mang theo binh khí, nụ cười nhẹ
vương trên môi. Nhưng hắn cũng mang theo khí thế phi phàm, xem ra thân thủ nam
tử này cũng phi phàm như vậy.

Hai nam tử đi phía trước, đi theo phía sau bọn họ là hai gã thị vệ tay giơ cờ
vàng thêu chữ. Một chữ “Bắc”, một chữ “Bang” như rồng bay phượng múa trên mỗi
mặt cờ, đón gió mà tung bay.

Hai cỗ kiệu tinh xảo đi giữa đội ngũ, được thị vệ bảo vệ trước sau. Bên trong
chiếc kiệu màu xanh ngọc là sứ thần Bắc Bang, còn một bên, tấm rèm của cỗ kiệu
màu vàng nhẹ nhàng được vén lên, hé ra khuôn mặt động lòng người. Cặp mắt như
ánh trăng mùa thu đánh giá không gian bên ngoài cỗ kiệu, mang theo tò mò.

“Mọi người chú ý, phía trước là rừng rậm. Mọi người phải cẩn thận đề phòng.”

Phía trước, nam tử áo trắng quay đầu, nghiêm túc dặn dò thị vệ phía sau. Cơn
gió thổi tung y bào của hắn, khuôn mặt lãnh tuấn trầm lại.

“Rõ.” Tất cả thị vệ cùng trả lời, thanh âm vang dội giữa cánh đồng bát ngát.

“Tốt, tiếp tục đi.”Nam tử áo trắng vung tay lên, mọi người lại tiếp tục đi về
phía trước.

Con đường cũng không rộng lớn đường, hai bên là những hàng cây cao lớn liên
miên. Những cành lá tươi tốt tựa như những hình dáng đặc biệt, hợp lại thành
một mảnh rừng rậm. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua lá cây, tạo nên những cột ánh
sáng ngọc rơi trên mặt đất, sặc sỡ.

Trong rừng thực yên tĩnh, đội ngũ đi lên. Những cánh chim núp ở trong rừng rập
kinh sợ bay ra, lá rụng tán loạn.

Cánh rừng yên tĩnh, lộ ra một không khí quỷ dị nói không nên lời.

Tất cả mọi người đều cảnh giác, coi chừng sự phục kích bất ngờ.

Chỉ có Lăng Tuyết công chúa, bàn tay nắm kiếm, đôi mắt mở lớn, ánh mắt lóe ra
niềm hưng phấn. Nàng ước gì có một toán cướp nhảy ra, như vậy mới có thể giống
hiệp nữ.

“Vút…”

Một mũi tên đột ngột lao tới bằng một lực rất mạnh, gào thét phóng tới.

“Ba…” một tiếng, nam tử áo trắng đi đầu tay cầm kiếm chặn lại mũi tên. Tên
lệch khỏi quỹ đạo, cắm vào bùn đất, xuyên qua lá rụng.

“Là bằng hữu phương nào…?”Nam tử áo trắng tay cầm kiếm, lạnh lùng mở miệng.
“Sao không hiện thân lên?”

Bọn thị vệ nhìn thấy mũi tên, toàn thân đều co cứng lại. Phải chuẩn bị tiến
lên chém giết, sứ thần không biết võ công, ở trong kiệu không dám đi ra.

Thượng Quan Lăng Tuyết vừa nghe có người xuất hiện, vội vàng nắm chặt kiếm xốc
rèm kiệu lên.

“Công chúa, người không thể ra.” Thu Sương từ phía sau đi lên, nhanh chóng
ngăn Lăng Tuyết công chúa muốn hạ kiệu.

“Không, bản công chúa……”

Thượng Quan Lăng Tuyết còn chưa nói xong, lại kinh ngạc thấy rất nhiều hắc y
nam tử che mặt hạ xuống từ trên cây.

“Đến đây, đến đây.”

Thượng Quan Lăng Tuyết hưng phấn đến nỗi thiếu chút nữa cầm kiếm xông lên,
nhìn Hắc y nhân không chớp mắt. Quả nhiên giống như sách nói, những người này
đều thích mặc hắc y che mặt.

“Các hạ bao vây chúng ta có ý đồ gì?”Nam tử áo trắng ánh mắt lạnh lùng, cầm
kiếm chỉ vào Hắc y nhân cầm đầu. Hắn lộ ra đôi mày kiếm cùng ánh mắt lãnh lệ,
đáy mắt sát khí, cả người hàn khí, rất giống sát thủ.

“Hãy bớt sàm ngôn, để lại mạng đi.”

Hắc y nam tử cầm đầu không phải người khác, đúng là ám vệ Lâm của Dạ Liêu
Hoàng đế Dạ Thanh Minh, những hắc y nhân xung quanh hắn đều là ám vệ. Tất cả
ám vệ đều người người võ nghệ kỹ càng, tính tình lạnh lùng. Ở nơi này mà nói,
bọn họ chính là sát thủ. Dạ Thanh Minh bồi dưỡng sát thủ, chuyên làm một số
việc không thể lọt ra ngoài ánh sáng.

Nói xong, kiếm bay nhanh ra khỏi vỏ, đâm thẳng đến nam tử áo trắng trên lưng
ngựa.

Nam tử áo trắng đạp lên lưng ngựa mượn lực bay lên, đấu kiếm với Lâm.

Nam tử áo lam bỏ đi nụ cười bên môi, ống tay áo giương lên, nhìn kĩ, rõ ràng
phát hiện trên tay hắn là một cái long tiên.(roi rồng)

Hắc y nhân “rầm” một tiếng, kiếm lao vào đội ngũ Bắc Bang.

Thị vệ Bắc Bang còn lại chia ra bảo vệ công chúa cùng sứ thần, trông coi lễ
vật, những người khác cũng rút đao hướng Hắc y nhân.

Trong rừng, trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh, hô ‘giết’ không ngừng.

Thượng Quan Lăng Tuyết nhìn màn chém giết kịch liệt này đến đỏ cả mắt, vài lần
muốn rút kiếm xông lên gia nhập vào cuộc chiến. Nhưng đều bị Thu Sương gầy yếu
ôm chặt lấy nàng, không nhúc nhích được.

“Thu Sương, ngươi làm gì đây? Bản công chúa muốn hỗ trợ.” Thượng Quan Lăng
Tuyết trừng mắt, nói với Thu Sương. “Ngươi không thấy đám Hắc y nhân này người
người thân thủ lợi hại sao, thị vệ bình thường của chúng ta không phải là đối
thủ của bọn họ?” Nhìn từng binh lính ngã xuống, Thượng Quan Lăng Tuyết càng lo
lắng.

“Công chúa, vì những người đó quá lợi hại, lại giết người không lưu tình,
người càng không thể lên, người là cành vàng lá ngọc, nếu như bị thương phải
làm sao bây giờ?” Thu Sương nhìn trận này có chút sợ hãi, nhưng là lại cường
thế trấn tĩnh ôm lấy Thượng Quan Lăng Tuyết, cố gắng không để nàng tiến lên.

“Ngươi…”

Thượng Quan Lăng Tuyết vừa tức vừa vội, chỉ biết trừng mắt nhìn trận chém giết
phía trước.

Đột nhiên, một thanh niên mắt tím đeo mặt nạ màu vàng cùng một đội Hắc y nhân
khác xuất hiện. Hàn khí trên người bọn họ càng mãnh liệt hơn Hắc y nhân trước,
cũng không biết bọn họ là địch hay là bạn. Người Bắc Bang cả kinh, không dám
thả lỏng.

Nhưng ngay sau khi nam tử mang mặt nạ màu vàng vung tay lên, toàn bộ Hắc y
nhân phía sau hắn cùng lúc xông lên đánh Hắc y nhân lúc trước. Hắn hình như là
đến giúp người Bắc Bang?

Hắc y nhân trước đều đánh với một Hắc y nhân sau, người Bắc Bang tay nắm binh
khí ngơ ngốc đứng nhìn hai đội Hắc y nhân, có chút không biết làm sao, sao
chuyện lại như thế này?

Nam tử áo trắng và cùng nam tử áo lam hai mặt nhìn nhau, cũng không tìm ra
nguyên cớ.

Ánh mắt của Thượng Quan Lăng Tuyết nhìn chằm chằm vào nam tử mắt tím xuất
hiện. Oa, mắt màu tím, thật thần bí. Nam tử mặt nạ màu vàng với mái tóc đen
dài, thoạt nhìn rất cao quý. Cả người phát ra khí thế làm người ta không dám
nhìn thẳng, hắn nhất định là cao nhân.

Thân thủ nhóm Hắc y nhân trước tuy rằng phi phàm, nhưng không thể sánh bằng
nhóm Hắc y nhân sau. Hiển nhiên vẫn hơn một chút, không đến thời gian một nén
hương, toàn bộ đội trước đều bị thương. Mắt thấy không thắng nổi, Lâm dẫn theo
thủ hạ đào tẩu.

Nam tử mang mặt nạ màu vàng cũng không đuổi theo, liền đột nhiên rời đi giống
như khi đến.

Cánh rừng lại khôi phục yên tĩnh, nhưng mùi máu tươi xộc lên mũi chứng minh
chuyện vừa rồi.

Đôi mắt hắc bạch phân minh của Thượng Quan Lăng Tuyết si ngốc nhìn nam tử mắt
tím rời đi, ngây ngốc.

Hắn, đến tột cùng là ai?


Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu - Chương #91