Người đăng: ngocsan97@
Khói lượn lờ tỏa ra từ lư hương, tấm rèm lụa lay động.
Thân ảnh màu đen quỳ xuống nền đất, vẫn không nhúc nhích.
Sau bàn, thân ảnh màu vàng dựa vào lưng ghế. Vẻ mặt như được bao phủ bởi một
bóng ma, âm khí từ người tỏa ra toàn bộ căn phòng.
“Ngươi nghe được Lâm Nhã Như thừa nhận đã hạ độc Hoàng Hậu?”
Ngón tay thon dài nắm chặt tay vịn, gân xanh ở tay và lưng nổi lên. Tựa như vô
số cuồng long gào thét, cực kì tức giận.
Lâm Nhã Như to gan lớn mật, vẻ ngoài uyển chuyển hóa ra dấu diếm tâm địa ngoan
độc. Thật sự đáng giận, chẳng lẽ nàng ta là ỷ vào có một phụ thân làm Tể tướng
quyền khuynh một cõi làm núi dựa vào không?
“Dạ.” Ảnh gật đầu, hắn cũng không nghĩ tới một Nhã phi luôn luôn dịu dàng hóa
ra là kẻ rắp tâm hại người. Màn kịch vừa rồi ở Lãnh cung đã đánh vỡ nát tất cả
tao nhã, cao quý của nàng. Nữ nhân, càng là mỹ nhân xinh đẹp càng ngoan độc.
“Ba…”
Tay áo bào giương lên, tấu sớ đầy bàn bị hất văng hết. Tốt lắm, nàng nếu đã
dám làm thương tổn tiểu Hoàng Hậu của Trẫm thế, nàng sẽ có gan gánh chịu hậu
quả. Lửa giận hừng hực bốc lên trong đáy mắt, mang theo quyết liệt khôn cùng.
Ảnh cúi đầu, về sau ngẩng đầu nói:
“Hoàng Thượng, Mị phi nương nương đã bị hạ độc câm.”
Hiên Viên Dạ sửng sốt, đáy mắt hiện lên một ánh sáng tối bí ẩn. Tuy rằng nàng
không làm thương tổn Hoàng Hậu, nhưng thân phận gian tế của nàng cũng không
thể chối cãi. Dù sao đi nữa, kết cục của nàng đều khó thoát khỏi tội chết. Nếu
hiện tại nàng đã câm, coi như là do ông trời, giữ cho nàng một mạng. Vậy cho
nàng sống ở Lãnh cung sống quãng đời còn lại đi.
“Vẫn là Lâm Nhã Như sao?” Nữ nhân này quả nhiên thủ đoạn ngoan độc, xem ra mặt
ngoài càng ôn hòa nhân hậu bên trong càng đáng sợ hơn. Trong đầu đột nhiên
hiện lên một khuôn mặt cười nhẹ nhàng dịu dàng, chẳng lẽ cũng là nàng sao?
Nhíu mày, nếu nàng cũng phạm sai lầm, chỉ sợ mẫu Hậu sẽ thương tâm và thất
vọng. Dù sao nàng đứa bé được Thái hậu nuôi lớn từ nhỏ, hy vọng nàng không
tham gia vào chuyện này.
“Là Nhã phi nương nương phân phó, cung nữ bên người tên Dao Nguyệt chấp hành.”
Cung nữ nho nhỏ có vẻ mặt y hệt Nhã phi nương nương, ngữ điệu học được cũng
giống mười phần, thật sự là gần mực thì đen. Hoàng cung, nơi vô số người không
tiếc tất cả mà khát vọng, cũng là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối
rữa. Bề ngoài hoa lệ huy hoàng, vĩnh viễn cũng không che dấu được âm u, nồng
mùi máu tanh ở bên trong…
“Hừ, nàng thật sự là vô pháp vô thiên. Trước độc hại Hoàng Hậu, sau độc câm
phi tần, thật sự là được lắm!.” Càng nói, trong lòng càng ghê tởm nữ nhân
ngoan độc ấy. Thật sự là được thừa kế từ phụ thân giảo hoạt kia, hạng người
ngoan độc từ trong xương tủy. Khó nói sẽ không có một ngày phối hợp cùng phụ
thân, hạ độc Trẫm, độc chiếm giang sơn nhà Hiên Viên.
Sắc mặt càng ngày càng thâm trầm, gió từ cửa sổ làm lay động mái tóc. Tay dùng
sức đập lên mặt bàn, phát ra ba tiếng vang.
“Người đâu.”
Hứa Mậu nghe được tiếng quát của Hiên Viên Dạ, vội vàng đi vào. Từ sau khi
Hoàng Hậu mất tích, tính tình Hoàng Thượng càng ngày càng thô bạo. Người ra
lệnh phong tỏa tin tức trong cung, ngay cả thái giám, cung nữ trong Phượng
Nghi cung cũng vẫn tưởng rằng Hoàng Hậu còn trúng độc nằm trên giường. Mà nhóm
Thái y đều bận rộn tìm thuốc giải xem có thể phá giải Hạc đỉnh hồng hay không?
Mặt khác, nếu Lãnh Tướng quân biết được chuyện Hoàng Hậu, không biết còn nháo
loạn như thế nào đây?.
“Hoàng Thượng.”
“Hứa công công, truyền chỉ của Trẫm.”
“Dạ.”
Hứa Mậu đi đến bên bàn, cầm lấy cây bút trong nghiên, im lặng chờ Hoàng Đế mở
lời.
“Phụng Thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Đã điều tra ra Nhã quý phi độc hại
Hoàng Hậu, lòng người nổi giận. Nay phế bỏ phong hào nhị phẩm quý phi, đầy vào
Lãnh cung.”
“Cạch…”
Cây bút trong tay Hứa Mậu hạ xuống, hung thủ độc hại Hoàng Hậu là Nhã phi? Sẽ
không điều tra sai chứ, lúc trước nói là Mị phi, cho nên nàng bị đầy Lãnh
cung. Hiện tại lại là Nhã phi, Nhã phi cũng tầm thường, phụ thân nàng là Tể
tướng Thiên Diệu Hoàng triều, thủ hạ môn sinh đông đảo, ngang thế với Lãnh Bùi
Viễn, cầm giữ hơn nửa quan viên trong triều. Nếu định tội Nhã phi, chỉ sợ hắn
tức giận mà phản. Rắc rối khó gỡ, khó bảo toàn triều đình.
“Hoàng Thượng, Nhã phi là Thiên kim Tể tướng, có nên cân nhắc không?.” Thiết
nghĩ không thể bởi vì chuyện Hoàng Hậu mà làm dao động xã tắc.
Hiên Viên Dạ nhíu mày kiếm, có chút giận dữ mở miệng nói:
“Ngươi là đang dạy Trẫm làm việc sao?”
“Nô tài không dám.” Hứa Mậu mắt thấy thần sắc giận dữ của Hiên Viên Dạ, liền
quỳ xuống .“Nô tài chính là hy vọng Hoàng Thượng cân nhắc, môn sinh Lâm Tể
tướng phần đông, phần lớn làm quan viên trong triều, nếu xử tội Nhã phi nương
nương, chỉ sợ Tể tướng không thuận theo.”
“Buồn cười thật.” Lời của Hứa Mậu làm Hiên Viên Dạ càng tức giận, cười lạnh
nói.“Trẫm là Quân, hắn là Thần. Quân muốn thần chết, thần không thể không
chết. Huống chi tội nữ nhi hắn phạm phải vốn là tội chu di cửu tộc. Hắn dám
mưu phản, Trẫm liền giết hắn.” Đôi mắt nguy hiểm híp lại, ngữ khí lãnh lệ.
Hứa Mậu run lên, biết rõ Hoàng Thượng là nói được thì làm được. không dám lên
tiếng nữa, soạn thánh chỉ.
Hạo Nguyệt cung
Sáng sủa sạch sẽ, gương đồng mông lung.
Lâm Nhã Như ngồi đối diện với gương đồng mà trang điểm, mái tóc như mây, làm
mi thanh thoát. Môi hơi cười nhẹ, dáng dấp của thần tiên. Hai má hồng hồng,
xinh đẹp như một bông hoa.
Hoàng Thượng mấy ngày không đến Hạo Nguyệt cung, không biết sau khi gặp lại
nàng có ngạc nhiên hay không? Nàng có thể bắt trụ trái tim Hoàng Thượng không?
Bạch Mị Nương xinh đẹp nhất Hậu cung hiện tại đã vào Lãnh cung, ngước mắt mà
mơ tưởng, hiện tại, có thể so sánh với nàng trong toàn bộ Hậu cung cũng chỉ có
Khương Uyển Uyển.
Ánh mắt híp lại, nhớ tới nụ cười dịu dàng của Khương Uyển Uyển, nàng liền nhịn
không được muốn xé nát khuôn mặt tươi cười kia, vì sao hai người đều là dùng
khuôn mặt tươi cười đối đãi kẻ khác. Khương Uyển Uyển lại luôn đen đến niềm
vui cho người khác, cướp đi ánh sáng chói lọi của nàng. Nàng dựa vào cái gì?
Bất quá là dựa vào thân phận bé gái mồ côi được Thái Hậu nuôi lớn, chỉ thế mà
dám ở trước mặt mình diễu võ dương oai ư?. Tức giận, quả là ngu ngốc…
Bàn tay mềm dùng sức xiết chặt cái trâm, một vết hằn máu trắng nổi lên ở lòng
bàn tay. Hoàng Hậu trúng độc, Mị phi bị nhốt vào Lãnh cung, kế tiếp có phải
hay không nên đến phiên ngươi? Ý cười trên môi như bông tuyết mùa đông, lạnh
đến thấu xương.
“Thánh chỉ tới!.” Tiếng hô cao vang lên ở ngoài phòng.
Lâm Nhã Như sửng sốt, về sau vội vàng sửa sang quần áo. Vội vàng đi ra ngoài,
trong lòng đoán thánh chỉ nói gì?
“Nhã phi, mời tiếp chỉ.” Hứa Mậu nhìn Lâm Nhã Như đi ra, đưa tay mở thánh chỉ.
“Nô tì tiếp chỉ.”
“Phụng Thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Đã điều tra ra Nhã quý phi độc hại
Hoàng Hậu, lòng người nổi giận. Nay phế bỏ phong hào nhị phẩm quý phi, đầy vào
Lãnh cung. Khâm thử!”
“Ba…”
Lâm Nhã Như ngã ngồi ở nền đất, chỉ cảm thấy cả người như một đám mây bị thổi
vào vực sâu, vạn kiếp bất phục. Như thế nào lại là như vậy? Như thế nào lại là
như vậy? Khi ở Lãnh cung, Bạch Mị Nương nói nàng sẽ vào làm bạn trong đấy như
ma chướng hiện lên ở trong óc. Là nàng, nhất định là lời nguyền rủa của nàng
ứng nghiệm! Tiện nhân chết tiệt! Đôi mắt ngoan độc, từ đầu tới đuôi nàng đều
không kiểm điểm lỗi lầm của mình.
“Người đâu, mang nàng đi.”
Hứa Mậu nhìn vẻ mặt không biết hối cải như thế của Lâm Nhã Như, lắc đầu hô.
Thị vệ bên người tiến lên giải Lâm Nhã Như đi, nàng quay đầu gào lên với Hứa
Mậu:
“Ta muốn gặp Hoàng Thượng, ta muốn gặp Lâm Tể tướng…!!!”
Hứa Mậu khoát tay với thị vệ, hai người đem nàng giải về phía Lãnh cung.
“Ta muốn gặp Hoàng Thượng, ta muốn gặp Tể tướng…!!!”
Tiếng gào không cam lòng của Lâm Nhã Như vẫn quanh quẩn không tiêu tan, cho
đến kia thân ảnh biến mất ở ngã rẽ hành lang…