Người đăng: ngocsan97@
Tháng ba hương đào,
Quân từ trong rừng đến.
Hai má hồng như lửa,
Nỉ non say tâm quân.
……
Rèm lụa mà phấn, trang trí bằng cẩm ngọc. Mỹ nhân như hoa, ngọc thể nằm ngang.
Áo ngủ bằng gấm che đậy, bộ ngực sữa như ngọc.
Đôi mắt đẹp như sóng thu, che đi thân hình trắng noãn, đầy đặn. Trong lòng
giống như gió xuân cuốn lửa cháy lan ra đồng cỏ, dập dờn nhảy múa. Ngón tay
trơn bóng vuốt ve dần xuống dọc theo ngực, tưởng tượng là bàn tay to mạnh mẽ
của Hiên Viên Dạ đang âu yếm mình. Mị nhãn như tơ, vẻ mặt ửng hồng giống như
mây tía. Bất đắc dĩ cảm giác hỏa thiêu của mình vẫn không thể thỏa mãn như cũ,
hư không giống như quỷ mị nuốt lấy nàng. Nàng nhớ Hiên Viên Dạ, điên cuồng nhớ
bàn tay to của hắn, khát vọng hắn âu yếm từng chút từng chút một thân thể
mình, cảm giác được cùng nhau thiêu đốt…
Nàng tưởng nàng điên rồi, cũng là tình yêu bức điên nàng. Nàng yêu Hiên Viên
Dạ, một người vốn nên đối địch lập trường. Tình yêu liều lĩnh như thế, thậm
chí quên mất của thân phận gián điệp của nàng.
Hối hận?
Không, nhớ tới sủng ái Hiên Viên Dạ nàng, nhớ tới hoan ái mấy ngày trước đây,
nàng có thể cảm giác Hiên Viên Dạ cũng cũng kích cuồng mình, hắn yêu mình.
Thời khắc này, nàng tin thế.
Mái tóc như thác rối tung trên vai, sóng mắt quyến rũ, trên mặt ửng hồng khiến
khuôn mặt xinh đẹp kia càng phát ra mê người. Cánh môi không tô mà mọng hơi
gợi lên, lộ ra một cái nụ cườihạnh phúc của người con gái đang chìm sâu trong
bể tình.
Nhưng là hạnh phúc đầy bụng giờ phút này, đầy nhớ nhung này nàng có muốn cũng
không đến, cái nàng gọi là hạnh phúc thì ra là thứ không chịu nổi một kích như
thế.
Hạnh phúc, chính là khát khao của nàng.
“Hoàng Thượng giá lâm.”
Ngoài cung, giọng nói cao vót của thái giám làm nàng chấn động.
Ngẩn ra, về sau là mừng như điên. Hoàng Thượng nhất định là lo lắng tối hôm
qua Ngự Lâm quân dọa nàng sợ.
Cười quyến rũ, vội vàng phủ thêm sa y bên cạnh. Sa y màu hồng nhạt làm cơ thể
băng cơ ngọc phu như ẩn như hiện, nửa che đậy lại càng khiêu khích lòng người.
Môi đỏ mọng khẽ mím lại, mang theo dụ hoặc xinh đẹp.
Hiên Viên Dạ cùng nét mặt bình tĩnh đi nhanh vào Ngọc Kiều cung, tất cả đều
màu hồng làm hắn dờn dợn nổi da gà.
Híp mắt lại, rốt cục nhìn thấy người cần tìm, Bạch Mị Nương cười đến hạnh
phúc, không để ý vẻ mặt dọa người của Hiên Viên Dạ.
“Hoàng Thượng…”
Nàng nằm ngang giường ngà voi, ngón tay ngọc câu dẫn Hiên Viên Dạ. Ánh mắt gửi
gắm phong tình ngàn vạn, mang theo vô hạn khiêu khích. Môi mỉm cười, nàng tin
không nam nhân nào kháng cự được cảnh xuân như thế.
Hiên Viên Dạ nhíu lông mày, ánh mắt thâm trầm nhìn tư thế mời gọi của Bạch Mị
Nương. Trong lòng càng ghê tởm, nàng còn muốn dùng tư thế dụ hoặc như vậy hấp
dẫn mình sao?
Hừ, trong lòng lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng. Vài bước chân đã đi đến trước mặt
Bạch Mị Nương, lệ khí mãnh liệt.
Bạch Mị Nương rốt cục ý thức được sự khác thường của Hiên Viên Dạ, vội bỏ đi
sự quyến rũ trước mắt. Nàng giống như vô tội nhìn Hiên Viên Dạ, nhẹ giọng hỏi:
“Hoàng Thượng, người làm sao vậy? Ai khiến người tức giận?”
Xem bộ dáng của hắn giống như muốn ăn thịt người. Ai có lá gan lớn như vậy,
dám chọc đến lão hổ?
“Ba…”
Trả lời nàng là tiếng tát vang lên.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh dọa người, không khí tràn ngập ám muội biến
mất.
Đầu của Bạch Mị Nương bị cái tát đó của Hiên Viên Dạ khiến quay sang một bên,
vài sợi tóc bay theo má của nàng. Lăng lăng, nàng lấy tay che mặt. Ngẩng đầu,
không thể tin được nhìn vẻ mặt vẻ giận dữ của Hiên Viên Dạ.
Hắn đánh nàng? Hắn cư nhiên đánh nàng? Vì sao? Hắn không phải sủng ái nàng
nhất sao?
Khát khao kiều diễm trong đầu đều bị bàn tay chụp tán, hơi nước trong đôi mắt
quyến rũ mang theo không thể tin, nhìn hắn không chớp mắt.
“Người đánh ta?”
Hiên Viên Dạ cười lạnh, thô bạo càng sâu.
“Trẫm chẳng những đánh ngươi, còn muốn ngũ mã phanh thây tiện nhân ngươi.”
Tức thời một cái tát như vậy cũng không thể giảm bớt hận cùng đau trong lòng
hắn, tiện nhân chết tiệt.
“…”
Bạch Mị Nương chỉ cảm thấy mình đã bị vứt bỏ ở giữa rừng sâu, nàng không thể
tin được nam nhân mà nàng khát khao có thể mang đến hạnh phúc cho mình. Hắn cư
nhiên nói ra lời nói tàn khốc như thế. Không, nhất định là ảo giác.
“Hoàng… Hoàng Thượng, người đang nói đùa sao? Người muốn trêu nô tì vui vẻ
sao?”
Nhất định là như vậy, nhất định là hắn cố ý đùa mình. Nàng cực lực an ủi chính
mình, nhưng áp lực kia khiến nàng run run hai tay.
“Ba…”
Lại là âm thanh tát rất vang, rơi xuống trên bờ má trắng ngọc kia. Nháy mắt,
khuôn mặt trắng ngọc không tỳ vết trở nên hồng rồi mềm oặt như bánh bao.
“Ngươi…”
Trên mặt vừa nóng vừa đau tựa hồ như ngọn lửa hừng hực đốt tới đáy lòng, đập
cả người nàng thành từng mảnh nhỏ. Không thể dối gạt mình nữa, nam nhân nàng
yêu thật sự đánh nàng. Thậm chí dùng ánh mắt ghê tởm, thô bạo nói phải cho ngũ
mã phanh thây mình. Hàn khí từ gan bàn chân truyền lên, đó là sợ hãi, cũng là
tuyệt vọng không thể tưởng tượng.
“Vì sao? Vì sao lại như thế này?”
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn lại trở mặt nhanh như vậy? Là
thân thế của nàng đã được phơi bày sao?
“Hay cho câu hỏi vì sao?” Hiên Viên Dạ vung tay lên, hét to “Người đâu, tha
nàng ra ngoài cho Trẫm.”
“Dạ.”
Hai gã thị vệ đi vào từ ngoài cửa, hai người chạm vào da thịt như ẩn như hiện
của Bạch Mị Nương nhịn không được nuốt nước miếng một cái. Tin đồn Mị phi quả
nhiên không sai, nhìn da thịt vô cùng mịn màng của nàng, sờ vào nhất định sẽ
thoải mái. Hai người ở trong lòng dâm ý nói, lại bị ánh mắt thô bạo của Hiên
Viên Dạ trừng dọa sợ. Thôi, thôi, đây chính là nữ nhân Hoàng Thượng, bọn họ
cũng không thể loạn tưởng.
“Không cần, Hoàng Thượng.”
Bạch Mị Nương thấy hắn thật sự phải giết mình, trong lòng sợ hãi như ngập toàn
thân. Thân ảnh ngã xuống giường, quỳ gối bên người Hiên Viên Dạ. Lệ nrơi hư
mưa, đau khổ cầu xin:
“Nô tì đến tột cùng đã làm sai cái gì? Hoàng Thượng lại đối đãi nô tì như thế.
Cầu Hoàng Thượng để cho nô tì hiểu được, bằng không nô tì chết cũng không sáng
mắt.”
Vô duyên cớ vô cớ bị đánh, tánh mạng còn khó giữ. Mặc cho nàng suy nghĩ như
thế nào, trừ bỏ thân phận gian tế, nàng thật sự không làm sai cái gì.
“Hảo, Trẫm sẽ ngươi chết minh bạch.” Hiên Viên Dạ một cước đá văng Bạch Mị
Nương, khiến nàng chật vật ngã xuống đất.
“Ngươi ngàn lần không nên, vạn lần không nên hạ độc Hoàng Hậu.”
“Cái gì? Hạ độc Hoàng Hậu?” Bạch Mị Nương cả kinh, lại bò lại đến bên người
Hiên Viên Dạ.“Hoàng Thượng minh oan, nô tì không hạ độc Hoàng Hậu, nhất định
là có người vu oan thiếp, Hoàng Thượng ngươi hãy đièu tra a.” Đến tột cùng là
kẻ nào giá họa nàng, đáy mắt quyến rũ hiện lên một mảnh lạnh như băng.
“Vu oan?” Hiên Viên Dạ quan sát vẻ mặt Bạch Mị Nương, trên đường đến Ngọc Kiều
cung hắn không phải là không tự hỏi xem có khả năng vu oan hay không?. Nhưng
nếu nàng bị vu oan, ý đồ đói phó nàng của kẻ đứng phía sau màn cũng rất rõ
ràng, không bằng tương kế tựu kế, lợi dụng nàng dẫn ra hung thủ thực sự.
“Dạ, nô tì oan uổng. Mong rằng Hoàng Thượng xem xét, lấy lại công đạo cho nô
tì.” Bạch Mị Nương thấy thần sắc Hoàng Thượng dịu đi, dập đầu nói.
“Hoàng Thượng.” Hứa Mậu cũng đi đến, thấp giọng khuyên nhủ “Nô tài nghĩ chứng
cớ không đủ, không thể xử trảm nương nương.”
“Chứng cớ?” Hiên Viên Dạ cười to, tiện đà lạnh lùng cười “Cho dù ngươi không
phải hung thủ hạ độc Hoàng Hậu, nhưng ngươi là gian tế Bắc Bang, không thể giữ
ngươi lại nữa.”
“Người đâu, đem Mị phi vào Lãnh cung. Chờ khi điều tra rõ sẽ định đoạt.”
“Bịch…”
Bạch Mị Nương té ngã, xong rồi.