Người đăng: ngocsan97@
Cuồng phong gào thét, mưa to xối xả.
Tiếng sấm như tiếng nhạc, ánh chớp như khiêu vũ.
Bữa tiệc đêm tối náo nhiệt bắt đầu.
Một cao một thấp thân ảnh xuất hiện ở đầu đường, đêm dài nhân tĩnh. Ánh đèn
ngẫu nhiên từ cửa sổ nhà dân chiếu ra, trong đêm mưa tăng thêm vài phần ấm áp.
Lãnh Loan Loan đột nhiên nhớ tới Nhũ mẫu. Từ khi nàng xuyên không đến dị giới
này, nhũ mẫu là người đâu tiên hoàn hoàn đối tốt với nàng, mỗi khi nàng quên
về khi, Nhũ mẫu cũng sẽ thắp một ngọn đèn cho nàng, chỉ dẫn ánh sáng về nhà.
Mưa tựa hồ rơi cả vào trong ánh mắt sáng ngời, đáy mắt lóe ra. Nếu không phải
đoán được Hiên Viên viên cuối cùng không tìm được tin tức của nàng chắc chắn
hoài nghi sự mất tích của nàng, sẽ đến Lãnh phủ tìm nàng, nàng hiện tại sẽ gặp
Nhũ mẫu.
Vươn cánh tay mềm mại, hạt mưa lạnh lạnh chảy xuôi theo đầu ngón tay. Môi gợi
lên nhè nhẹ, sớm hay muộn nàng cũng sẽ quang minh chính đại về Lãnh phủ.
Hiên Viên Dạ, ngươi cũng đừng để ta chờ lâu!
Gió vẫn thổi, cây cối lay động.
Tiếng mưa rơi bên tai, từng giọt thanh thúy; Tiếng sấm đinh tai nhức óc, tựa
như nhạc vũ trường ở hiện đại.
Đôi mắt hắc bạch phân minh nghiêng nhìn thân mình không nói một lời, Dạ Thần,
tuy rằng gió thổi, hắn không chút chật vật. Tháo nữ trang buồn cười của cung
nữ, thay vào Nguyệt Nha trường bào, khoác lên áo mưa mỏng manh, vẫn là đệ nhất
thiếu niên như cũ. Đôi mắt màu tím trong cơn mưa, càng sáng ngời, giống như là
hai viên bảo thạch trong suốt, ánh sáng ngọc loá mắt.
Khí thế trầm ổn, ắt là kẻ lợi hại. Nàng hoàn toàn không nhận ra thiếu niên
trong xác nô lệ oán hận đầy người lúc mới gặp, thời gian sáu năm qua đã tôi
luyện hắn thành một cái nam tử thành thục.
“Mãn Nguyệt Lâu ở đâu?” Nàng thản nhiên hỏi.
Dạ Thần sửng sốt, về sau đáp:
“Phương bắc Diệu Thành.” Cả Thiên hạ, ai cũng không nghĩ đến tổ chức sát thủ
tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ lại ẩn thân ở chốn phồn hoa dưới chân Thiên
tử, thậm chí Lâu chủ của tổ chức sát thủ này còn tồn tại ngay bên người Hoàng
đế.
“Ôm ta.”
Giọng nói lạnh lùng, nhưng lại rất tự nhiên.
Dạ Thần ngây ngốc, cúi đầu nhìn nàng tựa như bộ dáng nữ vương.
Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn hắn, vươn hai tay. Không nói một lời, chính là
đợi động tác tiếp theo của hắn.
Gió thổi mạnh vào mặt có chút lạnh đau, trong đôi mắt Dạ Thần hiện lên một ánh
sáng. Hắn cười thầm chính mình buồn cười, Loan Loan dù không giống người
thường như thế nào, bất quá cũng chỉ là cửu tuổi nữ đồng, nam nữ thụ thụ bất
thân đặt ở thân thể nàng có chút lỗi thời. Đưa hai tay ôm lên thân hình nhỏ
bé, hạt mưa trên người nàng dừng ở trên người hắn. Có lẽ là thật sự chia lìa
đã lâu, nàng ở lúc chín tuổi đã có một chút nặng, không giống oa nhi mềm mại
nhẹ hẫng lúc ba tuổi…
“Đi thôi.”
Lãnh Loan Loan tự nhiên tựa đầu vào trong ngực hắn, nghe tiếng mưa tí tách,
đặt Hoàng cung vào trong óc, cũng đặt kia Hiên Viên Dạ khí phách lại đáng
thương kia để trong óc……
Hoàng cung, nàng vẫn sẽ trở về. Nhưng, không phải hiện tại.
Dạ Thần không một tiếng động đi về phía trước, hạt mưa ở bộ pháp di chuyển của
hắn vung vẩy ra như cánh hoa.
Thân ảnh chợt hiện lại giống như khi xuất hiện, biến mất ở trong màn mưa dầy
đặc.
Mãn Nguyệt Lâu bao phủ trong một mảnh đêm tối, chỉ có tia chớp xẹt qua phía
chân trời, lâu như ẩn như hiện.
Hai thân ảnh màu đen ở hai phòng ở, nhắm mắt tựa hồ đang ngủ.
“Đạp…”
Cùng với tiếng bước chân vang lên ở sân, hai thân ảnh màu đen quắc mắt dựng
lên.
“Ai?”
Lạnh lùng lớn tiếng, lại bị một tiếng sấm nuốt chửng.
Dạ Hồn, Dạ Mị liếc nhau, thân ảnh đồng thời bay ra.
“Lâu chủ.”
Nhìn Dạ Thần ôm một nữ oa xuất hiện, hai người đều có chút kinh ngạc. Nhưng
biểu tình sát thủ là giấu ở đáy lòng, mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc như cũ.
“Ừ.” Dạ Thần gật đầu.
“Các ngươi là sát thủ của Mãn Nguyệt Lâu?” Lãnh Loan Loan từ trong lòng Dạ
Thần, ánh mắt sáng như sao, nhìn Dạ Hồn, Dạ Mị hỏi. Hai người biểu tình lãnh
đạm, ngũ quan tuấn mỹ, vẻ mặt điềm nhiên, khí thế thật không sai.
Dạ Hồn, Dạ Mị sửng sốt, không biết tiểu nữ oa này thân phận ra sao? Cư nhiên
bình thản đàm luận sát thủ mà mỗi người e ngại như thế, tựa hồ là đang nói về
chuyện rất bình thường.
“Bọn họ là sát thủ của lâu.”
Dạ Thần thay Dạ Hồn, Dạ Mị trả lời, lại không biết câu trả lời cúa hắn càng
làm hai người kinh hãi. Chuyện này vốn là chuyện của lâu, nay Lâu chủ nói cho
một tiểu nữ oa. Trong ánh mắt hai người lóe ra ánh sáng kỳ quái, lần đầu tiên
đáy lòng phát lên cảm giác tò mò.
“Tiểu thư, về sau chính là chủ tử của các ngươi.”
Dạ Thần tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của hai người, nhưng không có giải thích nghi
hoặc. Ngược lại một câu càng khiến hai người mơ mơ hồ hồ. Chủ tử? Nữ oa này?
Bọn họ không có nghe sai chứ?
Lãnh Loan Loan ánh mắt lãnh lệ liếc hai sát thủ một cái, làm cho hai người
không kiềm chế được đánh cái rùng mình.
“Sát thủ không có biểu tình.”
Lạnh lùng xuống nói, lại làm Dạ Hồn, Dạ Mị kinh hãi. Bọn họ đã phạm vào cấm kỵ
của sát thủ, cư nhiên lộ cảm tình ra ngoài. Nhưng nhược điểm trí mạng này mà
nữ oa cư nhiên có thể một câu chỉ ra. Toàn thân run lên, nhìn theo Lâu chủ ôm
Lãnh Loan Loan đi đến.
Hai người đối diện, ở trong đáy mắt đối phương cảm thấy sợ hãi.
Nữ oa kia tuyệt không đơn giản, thậm chí còn ở phía trên Lâu chủ.
Lãnh Loan Loan từ trong bả vai rộng lớn của Dạ Thần nhìn lại, hai người ngây
ra như phỗng. Làn mi nho nhỏ nhíu lại, nhóm người này còn cần tiến thêm một
bước huấn luyện. Nghĩ ngợi, liền lệnh cho hai người gọi những người khác đưa
tới.
“Hai người các ngươi, đi đem những người khác của Mãn Nguyệt Lâu triệu đến đại
đường.”
“Dạ.”
Nếu Lâu chủ nói nàng là chủ tử của bọn hắn, bọn họ liền chấp hành mệnh lệnh.
Lãnh Loan Loan đánh giá một lần Lãnh Nguyệt lâu, chỉ là căn phòng bình thường.
Tốt lắm, càng bình thường, người khác mới có thể càng không chú ý.
Dạ Thần sai người tìm đến một bộ quần áo của tiểu nữ oa, Lãnh Loan Loan rửa
mặt sau, thay vào, lại thấy một nữ oa sắc sảo như tiểu nữ vương.
Hai người cùng nhau đi đến đại đường của Mãn Nguyệt Lâu, hai bên đường trái
phải đã người ngồi đầy.
“Lâu chủ.”
Mọi người ở nhìn thấy Dạ Thần đi vào đều đứng lên, chắp tay trầm giọng nói.
Dạ Thần không nói một câu, đứng ở bên người Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan ngồi xuống ghế chủ.
Hai bên người dò xét, không biết nữ oa này vì sao ngồi vào vị trí của Lâu chủ.
Lãnh Loan Loan đánh giá hai bên người một phen, theo bề ngoài, khí thế không
có trở ngại. Nàng khẽ kéo Dạ Thần một chút, Dạ Thần hiểu rõ. Hắn tiến lên, ánh
mắt lợi hại đảo qua mọi người.
“Vị này chính là chủ tử chân chính của Mãn Nguyệt Lâu.”
Cái gì?
Mọi người cả kinh, quả thực không thể tin được tiểu nữ oa kia mới là chủ tử
của lâu? Lâu chủ hay là nói giỡn?
Lãnh Loan Loan đảo ánh mắt qua mọi người, hàn khí bức người.
“Không cần hoài nghi điều các ngươi vừa nghe.”
“Rầm…”, trong nháy mắt, bàn gỗ một bên hóa thành vụn gỗ. Mảnh vụn tung bay,
tựa như bông tuyết.
Mọi người kinh sợ, không nghĩ tới nữ oa này cư nhiên có năng lực này. Chỉ sợ
là sát thủ cao cấp của bọn họ cũng không thể làm được. Giờ phút này, bọn họ là
thật tin phục nữ oa này.
“Ngày mai, ta muốn kiểm tra công phu của các ngươi. Mặt khác, đi đưa tú bà của
Duyệt Hương Các đến đây.”
Tú bà?
“Tìm tú bà tới làm cái gì?” Dạ Hồn hỏi.
Lãnh Loan Loan liếc hắn một cái, xem ra hắn vẫn không học được cách đem nghi
hoặc giấu ở đáy lòng.
“Duyệt Hương Các là sản nghiệp của ta.” Một câu giải thích tất cả.
Mọi người lại là cả kinh, Duyệt Hương Các là đệ nhất đại thanh lâu của Thiên
Diệu. Không nghĩ tới cư nhiên là sở hữu của nữ oa trước mắt.
Dạ Thần nhưng thật ra hiểu rõ, khi ba tuổi, nàng có thể ở chợ nô lệ mua mình;
Khi chín tuổi có năng lực trở thành Hoàng Hậu của Thiên Diệu, còn có chuyện gì
mà nàng làm không được?
Nàng, mới là chúa tể chân chính.