Hư Tình


Người đăng: ngocsan97@

Lầu băng điện ngọc giường uyên ương, mồ hôi đổ ra trôi hết son phấn.

Rèm lụa lả lướt, liễm mi mỉm cười.

Thanh âm kiều nhuyễn mị mị, tiếng thở dốc trầm thấp.

Không khí nồng nặc mùi ân ái, quân hôm nay hoan lạc.

......

Sáng sủa sạch sẽ, hương nồng kiều diễm.

Long sàng vàng rực lay động theo tiết tấu, một lát sau mới yên tĩnh trở lại.

Mỹ nhân kéo tấm chăn mỏng, che đậy bộ ngực sữa. Mị nhãn như tơ, đổ mồ hôi đầm
đìa.

Đầu gối lên bộ ngực rộng lớn kia, lắng nghe tiếng tim đập. Môi hé cười, nụ
cười giống như mật ngọt.

Mấy ngày cô đơn, đêm khuya tịch mịch. Vốn tưởng rằng Hoàng Thượng đã không còn
lưu luyến thân thể của nàng nữa, không ngờ tối nay, Ngự tiền tổng quản cư
nhiên tự mình hạ chỉ mời nàng đi thị tẩm. Nhiều ngày hờn giận, thoáng cái đã
trở thành hư không, Hoàng Thượng quả nhiên là vẫn nhớ tới nàng.

Bước qua ánh mắt hâm mộ xen lẫn sự đố kỵ của đám phi tần, nàng một lòng muốn
bay ngay đến bên người Hoàng thượng. Đúng vậy nàng là thám tử của Bắc Bang.
Nguyên vốn không thể động tình, nhưng người đâu phải là cỏ cây, sao có thể vô
tình. Từ lúc tiến cung tới nay, Hoàng Thượng đối với nàng rất sủng ái, có vật
trân quý hiếm lạ luôn mang đến thẩm cung của nàng đầu tiên. Hắn đối tốt với
nàng, nàng sao có thể nào thờ ơ. Hoàng Thượng vẫn còn là trẻ tuổi anh tuấn,
phong độ phi phàm. Một người có quyền thế, có mạo có tài như vậy, khiến nàng
không động tâm sao được?

Đúng vậy, nàng đã yêu người mà nàng phải thám thính. Nhưng là nàng dứt khoát,
nàng tin tưởng rằng Hoàng Thượng thật tâm thích nàng. Mấy năm như một ngày,
tuyệt sẽ không có cảnh “Hồng nhan chưa già, ân đã đoạn” bi thảm.

Cánh tay trắng muốt chậm rãi mớn trớn, vuốt ve bộ ngực rộng lớn của Hiên Viên
Đêm, mang theo vài phần khiêu khích, nàng vân vê ngón tay vẽ loạn trên ngực
hắn. Nàng muốn giữ chặt lấy hắn, không sợ sau này thân phận mình có bại lộ,
nàng tin tưởng rằng hắn cũng sẽ tha thứ cho mình.

Hiên Viên Đêm híp mắt, nhìn vẻ mặt của Mị nương. Hắn âm thầm trong lòng cười
nhạo nàng ngu xuẩn, bàn tay lại phối hợp vuốt ve lên tấm lưng trơn bóng của
nàng. Nhưng kỳ quái là thân thể băng cơ ngọc cốt kia, lại không thể châm lên
dục vọng trong lòng hắn. Trong đầu hắn phút này, lại hiện lên thân ảnh nhỏ
nhắn của tiểu Hoàng hậu đang hồn nhiên say ngủ. Bàn tay hắn cảm giác giống như
có thể chạm vào bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng, không biết hiện tại nàng đang
làm cái gì?

“Hoàng Thượng.”

Bạch Mị nương cảm giác được Hiên Viên Đêm không yên lòng, trong lòng phập
phồng. Thanh âm kiều mị vang lên, giống như tiếng nước chảy khiến người ta
nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy. Thân hình đầy đặn trắng noãn di
động trên người Hiên Viên Đêm, hai bầu vú cọ sát trên ngực hắn. Mị nhãn khiêu
khích nhìn hắn, làn thu ba trong suốt.

“Như thế nào, ái phi còn không có ăn no sao?”

Hiên Viên Đêm thu hồi tâm tư suy nghĩ, ám muội nhéo một cái vào mông của nàng.
Môi khẽ nhếch lên, cười đến tà tứ.

“Ai nha.” Bạch Mị nương thẹn thùng cười cười, “Người ta đã lâu không nhìn thấy
Hoàng Thượng, tự nhiên tưởng niệm ngài a.”

“Nữ nhân dâm đãng”. Hiên Viên Đêm trong lòng thầm nghĩ, biểu tình lại vẫn như
cũ tà tứ vạn phần.

“Việc đó là trẫm không phải, hiện tại trẫm liền bồi thường cho ái phi.”

Dứt lời, thân mình cường tráng đè lên thân hình đầy đặn xinh đẹp của Bạch Mị
nương.

“Hoàng Thượng, thật là lợi hại!”

Bạch Mị nương thầm thì bên tai Hiên Viên Đêm, hơi thở phì phò.

“Tiểu yêu tinh, cho ngươi nhìn xem sự lợi hại.”

Hiên Viên Đêm bắt đầu di động thân hình, một vòng hoan ái mới lại bắt đầu.

“A, a......”

Tiếng rên rỉ phóng đãng vang lên liên tục đến tận giờ Dần. Đám công công trực
bên ngoài điện nghe được đều đỏ mặt tía tai.

Bạch Mị nương rốt cục được ăn no, Hiên Viên Đêm thừa dịp nàng thiu thiu buồn
ngủ, bắt đầu tiến hành chính sự.

“Ái phi, ngươi mệt rồi sao?” Đôi mắt thâm thúy híp lại, cất dấu sự lạnh lùng
như băng.

“Ân, còn, còn không có.” Hoàng Thượng tinh lực thật tốt. Bạch Mị nương cảm
thấy hai mắt muốn híp lại, cũng không có đáp lại lời Hiên Viên Đêm.

“Trẫm không ngủ được, muốn cùng ái phi tâm sự thế nào?” Hiên Viên Đêm nhìn bộ
dạng mệt mỏi cực độ của Bạch Mị nương, lại dùng giọng nói ôn nhu lừa gạt nói.

“Hoàng, Hoàng Thượng muốn tán gẫu điều gì?”

Bạch Mị nương nhu nhu ánh mắt, lại vẫn như chìm trong cơn buồn ngủ.

“Vậy liền tâm sự đi.” Hiên Viên Đêm thản nhiên nói, “Hôm qua, trẫm nhận được
tín hàm của Dạ Liêu quốc quân. Dạ Liêu quốc càn rỡ đến cực điểm, chẳng những
muốn Thiên đệ cưới công chúa của bọn họ, còn uy hiếp nếu Thiên Diệu ta không
làm theo, bọn họ liền sẽ xung đột vũ trang. Thật sự đáng giận, ngươi nói có
phải hay không?”

“Đúng vậy, rất đáng giận.” Bạch Mị nương phụ hợp nói, thanh âm nhỏ nhẹ.

“Trẫm nên đáp ứng hay không đáp ứng đây?” Hiên Viên Đêm lắc đầu, giống như
buồn rầu. “Nếu đáp ứng, Thiên Diệu quốc còn uy danh gì? Nhưng nếu không đáp
ứng, khai quốc một khi khai chiến, chỉ sợ lê dân bá tánh bị chìm trong nước
sôi lửa bỏng.”

“Đúng vậy, đáp ứng cũng vậy, mà không đáp ứng cũng vậy.” Bạch Mị nương mơ mơ
màng màng nói.

“Đúng rồi, ái phi a. Chỉ nói ngươi là còn dân Bắc Bang quốc, đúng không?” Hiên
Viên Đêm mở miệng.

“Đối, đối, ta là Bắc, Bắc Bang người.” Bạch Mị nương đột nhiên ý thức được
mình đang trả lời cái gì, lập tức từ trong cơn mơ ngủ tỉnh lại. Mở to đôi mắt,
kinh ngạc nhìn Hiên Viên Đêm. Đã thấy hắn biểu tình lạnh nhạt, giống như mọi
khi. Trong lòng không khỏi cảm thấy bất ổn, chẳng lẽ hắn đã biết thân phận của
mình?

“Hoàng Thượng, ngài vì sao lại hỏi như vậy?” Không có mục đích gì chứ?

“Trẫm nghe nói Lăng Tuyết công chúa của Bắc Bang xinh đẹp như hoa, ôn nhu nhàn
nhã” Hiên Viên Đêm biểu tình không thay đổi, cũng không sợ nàng nghi ngờ.

“Cho nên?” Bạch Mị nương nghi hoặc nhìn hắn. Sẽ không phải Hoàng Thượng nghe
được mỹ danh của Lăng Tuyết công chúa, nổi tâm lên chứ?

“Ái phi cảm thấy Thiên đệ như thế nào?” Hiên Viên Đêm nhíu mày, cố ý không
nhìn vào ánh mắt của nàng.

“Thiên Vương gia?” Bạch Mị nương nhớ tới nam tử luôn mặc áo bào trắng, nụ cười
như gió xuân. “Thiên Vương gia tốt lắm a, ngọc thụ lâm phong, ôn nhu như ngọc,
hơn nữa tài trí bất phàm.” Hoàng Thượng hỏi Thiên Vương gia làm cái gì?

“Cho nên a...” Hiên Viên Đêm vuốt ve sợi tóc của nàng, mỉm cười nói. “Ái phi
không biết là Bắc Bang quốc Lăng Tuyết công chúa cùng Thiên đệ rất xứng đôi
sao? Quả thực là trời đất tạo nên một đôi.”

“Nguyên lai là như vậy.” Bạch Mị nương rốt cục hiểu được ý tứ của Hoàng
Thượng, nguyên lai hắn là muốn cho Lăng Tuyết công chúa cùng Thiên Vương gia
thành thân. Mị nhãn vòng vo chuyển, đề nghị này thật ra không sai. Để Dạ Liêu
thu lợi ở giữa, không bằng làm cho Bắc Bang cùng Thiên Diệu cầu thân.

“Ái phi cảm thấy đề nghị của trẫm như thế nào?” Hiên Viên Đêm giương mi lên,
nhìn biểu tình của Bạch Mị nương cũng đã muốn nói lên hết thảy, nhưng hắn cũng
không thể làm cho nàng phát hiện ra việc này, vì từ đầu đến cuối là muốn làm
cho nàng mắc câu.

“Tốt lắm.” Bạch Mị nương cười rạng rỡ, “Nô tì từ khi tiến cung, cũng chưa một
lần về Bắc Bang, nếu công chúa có thể ở đây, cũng xem như là nhìn thấy cố
hương, nô tì cũng có thể giải tỏa nỗi khổi nhớ nhà.”

“Là trẫm đã sơ sót.” Hiên Viên Đêm giống như săn sóc vỗ vỗ nàng, “Trẫm ngày
mai liền viết thư cấp Bắc Bang quốc quân đề nghị chuyện hôn sự, ngày sau để
cho công chúa làm bạn với ái phi.”

“Hoàng Thượng.”

Nghe Hiên Viên Đêm nói như thế, Bạch Mị nương cảm thấy tâm ấm áp. Quả nhiên,
Hoàng Thượng đối với nàng là có tình.

“Ngài đối với nô tì thật tốt quá.”

“Đương nhiên, ngươi là ái phi của trẫm, không đối tốt với người thì đối tốt
với ai?” Hiên Viên Đêm ôn nhu nói nhỏ.

“Hoàng Thượng, nô tì là người Bắc Bang, dượng của nô tì làm quan tại triều.
Không bằng để nô tì tu viết thư gửi dượng, đề xuất ý kiến cho hắn, cũng miễn
cho Dạ Liêu nghĩ Hoàng Thượng cố ý làm khó chúng, chạm đến binh đao.” Bạch Mị
nương thấy Hiên Viên Đêm như thế đối đãi nàng, đương nhiên cảm động tột đỉnh,
liền đề cập đến chuyện cầu thân.

“Thật vậy chăng?” Hiên Viên Đêm ngạc nhiên mở miệng, “Ái phi thật sự là vì
trẫm suy nghĩ, không hổ là trẫm sủng ái Mị nhi.”

“Hoàng Thượng”.

Bạch Mị nương dựa đầu vào lồng ngực của Hiên Viên Đêm, mị nhãn cười đến đắc ý.

Quả nhiên, Hoàng Thượng khó thoát khỏi lòng bàn tay của nàng.


Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu - Chương #62