Người đăng: ngocsan97@
“Ai”.
Lại là một tiếng thở dài, nam tử vốn luôn kiệt ngạo nay đôi mắt giống như bị
bịt kín. Đôi con ngươi sâu hút như u đàm giờ phút này có chút mông lung, mang
theo vài phần phiền não.
Gió nhẹ thổi làm cho mái tóc đen dài tung bay. Nguyệt Nha tay áo bào phất phơ,
mang vài phần tiên phong thoát tục...
Sở phu nhân trừng lớn ánh mắt nhìn con mình, mặt trời mọc lên từ phía tây hay
sao? Luôn luôn chỉ thích ngao du bên ngoài, con mình cư nhiên lại ở trong nhà.
Nhìn đi nhìn lại, thấy hắn vẫn không ngừng thở ngắn than dài.
Quái!
“A Bảo, ngươi xem thiếu gia có phải uống nhầm thuốc hay không?” Sở phu nhân
chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi một bên bánh bao mặt.
“Không biết.” Bánh bao mặt lắc đầu, hắn cũng không rõ ràng lắm.
“Ngươi không phải ngày đêm theo hầu hạ hắn bên người sao? Như thế nào ngươi
cũng không biết?” Sở phu nhân tức giận nhìn bánh bao mặt, cư nhiên ngay cả gã
sai vặt bên người cũng không biết. Thất trách, tuyệt đối thất trách.
A Bảo vô tội nhìn lại, đôi má phồng phồng. Hắn xác thực không biết a, phu nhân
trách cứ cũng vô dụng.
Sở phu nhân đảo cặp mắt trắng dã, quên đi. Xem tiểu tử này ngốc ngốc ngây
ngốc, còn không bằng tự mình đi xem.
Lông mi dài nhỏ quyến rũ, môi hoa đào khẽ mâu, cực kì phong tình. Nàng nhìn
chằm chằm con, nhíu nhíu mày, bắt đầu lầm bầm lầu bầu:
“Ân, ân, không phải là than thở tầm thường. Ánh mắt đăm chiêu như phủ sương
mù, giống như gặp chuyện gì khó khăn?”
Ánh mắt nàng đột nhiên sáng ngời, chẳng lẽ con có người trong lòng rồi sao?
Nhớ tới mình cho hắn xem bao nhiêu bức họa mỹ nữ, hắn đều thờ ơ. Nguyên lai
là..., hắc hắc, Sở phu nhân giảo hoạt cười. Nếu con mình vì tình khổ sở như
vậy, làm mẫu thân như nàng sao có thể không giúp hắn đâu?
Vỗ vỗ tay, nàng cười tủm tỉm hướng phòng ở đi đến. Lập tức ngồi xuống đối diện
với con, môi hoa đào quyến rũ tủm tỉm có chút bỡn cợt nhìn hắn.
“A Hằng, ngươi có người trong lòng rồi phải không?”
Sở Ngự Hằng ngoái đầu nhìn lại, nhìn mẫu thân. Thản nhiên mở miệng: “Nương,
ngươi suy nghĩ nhiều quá.” Chỉ sợ nói có người trong lòng, nàng còn không lập
tức chạy đến nhà gái cầu hôn. Sách, mẫu thân của mình, hắn còn không rõ sao?
“Thật sự không có?” Sở phu nhân trừng mắt nhìn hắn, muốn đem tâm tư của hắn
nhìn thấu. Xem bộ dáng hắn rõ ràng chính là vì tình khổ sở, còn nói không có,
lừa ai đâu?
“Thật sự.” Sở Ngự Hằng gật đầu.
“Vậy ngươi ca thán tức giận cái gì?” Sở phu nhân tức giận nhìn chằm chằm hắn,
làm hại người ta nghĩ đến tương lai có con dâu, phút chốc tan tành, khiến cho
nàng không vui.
Sở Ngự Hằng không biết nên khóc hay cười, nhìn biểu tình của mẫu thân. Hắn thở
dài cũng có thể chọc giận nàng sao?
“Không đúng, nhất định là ngươi có người trong lòng .”
Sở phu nhân ngẫm lại, con mình chưa từng chịu ở nhà lâu như vậy, càng không có
thở ngắn than dài. Hắn nhất định là có người trong lòng, chỉ là không muốn nói
cho mình biết.
Phải bắt hắn nói cho mình biết mới được.
Sở Ngự Hằng thở dài, lão nương thật đúng là không đạt mục đích không bỏ qua.
Nếu chính mình không cho nàng một cái đáp án vừa lòng, chỉ sợ nàng sẽ hỏi mình
cả ngày.
“Mẫu thân, thích là cái gì?” Quên đi, dù sao trong lòng cũng phiền não. Không
bằng coi như nói chuyện phiếm đi, mẫu thân cùng Phượng Ngữ thật là nói giống
nhau.
“Ha ha, còn nói trong lòng ngươi không có ai sao.” Sở phu nhân cười đến đắc ý,
xem đi. Giờ mới mở miệng sao? Con mình vì tình khổ sở a, thật sự là hạnh phúc.
Không nghĩ tới cư nhiên lại nhìn được bộ dáng thở dài đáng yêu của con mình.
“Ngài nói việc chính đi.”
Sở Ngự Hằng lắc đầu, dù sao từ trước đến nay mọi việc mẫu thân đều làm chủ.
Hai người phụ tử bọn họ đều không nói lại được với nàng, đành phải nhận thua.
“Đó là đương nhiên, cũng không nhìn một cái xem ta là ai.” Mắt phượng nhíu
nhíu, thật là đắc ý.
“Bất quá vấn đề tình cảm ngươi hỏi mẫu thân, nhưng là hỏi đúng người a.”
“Thích có rất nhiều loại, có sự thích nhau giữa bằng hữu, thân nhân thích
nhau, nam nữ thích nhau...”
Sở Ngự Hằng đầu đầy hắc tuyến, nếu nghe mẫu thân xả như vậy, chắc muốn xả đến
trời tối cũng không đề cập tới vấn đề chính.
“Chúng ta giờ nói chuyện nam nữ thích nhau.” Sở phu nhân làm bộ không nhìn
thấy biểu tình của con mình, “Nam nữ thích nhau chia làm hai loại đó là: mới
gặp đã yêu và lâu ngày sinh tình. Vậy ngươi thuộc loại nào?” Chớp chớp mắt,
cười cười nhìn con. Không biết con mình thuộc loại gì. Tò mò a, nàng muốn nhìn
xem con mình luôn luôn tự nhận phong lưu phóng túng, nói đến chuyện tình cảm
rốt cuộc là bộ dáng gì?
“Không biết.” Sở Ngự Hằng lắc đầu, hắn cũng chưa hiểu được có phải giống như
lời Phượng Ngữ nói hay không, hắn là thích cái kia chín tuổi nữ oa?
“Keo kiệt.” Sở phu nhân bĩu môi, tiếp tục nói.“Mới gặp đã yêu, chính là lần
đầu tiên gặp nhau liền đối với đối phương có hảo cảm, thậm chí bắt đầu nhận
định đối phương là người cùng mình có thể dắt tay cả đời.”
Mới gặp đã yêu?
Sở Ngự Hằng lắc đầu, hắn cũng không có quên lần đầu cùng Lãnh Loan Loan gặp gỡ
bất ngờ. Kia cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, hắn cư nhiên bị một cái tiểu
oa nhi làm cho bẽ mặt.
“Còn lâu ngày sinh tình. Đó là theo thời gian tiếp xúc dần dần bị đối phương
hấp dẫn.”
Lâu ngày sinh tình?
Sở Ngự Hằng không thể không thừa nhận ở Lãnh phủ một đoạn thời gian, cùng Lãnh
Loan Loan chạm mặt, hắn đối với nàng có hảo cảm nhất định, ít nhất không có
giống như lần đầu gặp mặt, phẫn hận cùng chán ghét. Điều này có phải là thích
không?
“Cũng không phải sao?” Sở phu nhân nhìn con lắc đầu, trong lòng nóng nảy.“Vậy
ngươi trong lòng đến tột cùng suy nghĩ cái gì?”
“Ta cũng không biết.” Sở Ngự Hằng lắc đầu, đôi mắt thâm thúy như u đàm toát ra
vẻ mê mang khó hiểu.
“Ta cùng nàng lần đầu gặp mặt tình huống cũng không vui vẻ gì, nàng lãnh ngạo,
miệng lại lợi hại. Nhưng sau lại ngoài ý muốn cùng nàng ở chung một đoạn thời
gian, ta phát hiện kỳ thật nàng bề ngoài lãnh lệ, nhưng trong lòng cũng rất
nhu tình . Đối với người từng làm thương tổn thân nhân của nàng, nàng đều có
thể tha thứ. Còn có thể vì đối phương xử lý chuyện khó xử, miệng lại cố tình
nói toàn điều lạnh lùng.” Nếu hắn là Lãnh Loan Loan, hắn sẽ nhất định không
tha thứ cho Lãnh Nguyệt Nhi, lại càng không muốn đối đãi tốt với nàng.
Sở phu nhân nhìn con nói đến cô gái kia, đáy mắt toát lên vẻ ôn nhu ý cười.
Còn nói không có người trong lòng sao? Thật là ngốc tử. Nàng vụng trộm cười.
“Ngốc tử a, đó là thích a.” Không nghĩ tới luôn luôn được xưng tình thánh, con
mình cư nhiên căn bản không hiểu chuyện tình yêu.
“Đó là thích?” Sở Ngự Hằng ánh mắt nhìn về phía xa, khóe miệng khẽ nhếch một
cái. Phượng Ngữ nói tưởng niệm một người đó là thích, mẫu thân cũng nói đây là
thích.
“Đúng vậy.” Sở phu nhân gật đầu,“Chỉ có thích một người mới đem hình bóng của
nàng đặt ở trong lòng, cũng chỉ có thích, đáy mắt của ngươi mới có thể toát ra
sự ôn nhu thần sắc như thế.”
“Ánh mắt của ta thực ôn nhu?” Sở Ngự Hằng nghe mẫu thân nói có chút kinh ngạc,
hắn không nghĩ tới mình cũng sẽ có loại ánh mắt này.
Sở phu nhân gật đầu.
“Đúng rồi, nữ hài tử ngươi nói tới là con gái nhà ai?” Nếu xác định con thích
người ta, đương nhiên là phải tới cầu hôn ngay. Thật vất vả mới có người lọt
vào mắt con mình, nếu bỏ lỡ phải làm sao bây giờ?
Sở Ngự Hằng trợn mắt trắng dã, quả nhiên lại tới nữa. Bất quá, ánh mắt hắn
ngừng một chút, nếu hắn nói rằng người mình thích chính là mới chín tuổi nữ
hài. Mẫu thân có thể hay không bị kích thích đến té xỉu, hắn ý nghĩ xấu xa như
vậy.
Thôi, nếu biết rõ ràng trong lòng cảm giác. Chín tuổi nữ oa lại như thế nào
đâu? Thích có lẽ thực không có đạo lý đáng nói, ai ngờ đến hắn lại đi yêu tiểu
nữ oa từng dùng mồm mép cho hắn một vố chứ?
Thôi, yêu liền yêu. Chẳng sợ bị thế nhân mắng mình biến thái, xem thành luyến
đồng cũng không sao hết.