Ngươi Là Tiểu Yêu Nữ


Người đăng: ngocsan97@

Âm phong mãnh liệt, cây hoa hồng đang đung đưa cũng chập chờn run rẩy.

- Ngươi, ngươi dám đánh ta ? !

Thu Đường ôm mặt, nàng không dám tin vào mắt mình, mắt mở trừng trừng nhìn
Lãnh Loan Loan. Nàng, nàng cư nhiên bị tiểu nha đầu này cho ăn một cái bạt
tai. Khó chịu, phẫn nộ, khuôn mặt có thêm vài phần dữ tợn.

- Ta đánh ngươi thì sao ? !

Lãnh Loan Loan khóe miệng lạnh lùng, dám ở trước mặt nàng như vậy làm càn. Cho
dù ngươi là Thiên Vương lão tử, ta cũng đánh như thường.

- Tiểu thư, tiểu thư!

Nhũ mẫu nhìn thấy này một màn sợ ngây cả người, tiểu thư như thế nào lại lãnh
lệ như vậy? Càng bất khả tư nghị, nhìn nàng dáng dấp nhỏ như vậy mà thân thể
lại linh hoạt mạnh mẽ, bạo phát lực lượng lại lớn như thế... Cư nhiên đem
khuôn mặt Thu Đường đánh cho sưng đỏ. Trời ạ. Nàng vội vàng tiến lên đứng chắn
trước người Lãnh Loan Loan bảo vệ.

- Tiểu thư ?

Lãnh Nguyệt nhi trợn tròn hai tròng mắt, kinh ngạc chỉ vào Lãnh Loan Loan.
Thất thanh nói.

- Cái tiểu nha đầu này chính là Lãnh Loan Loan ? !

Làm sao có thể ? Nàng không phải nghe người ta nói Lãnh Loan Loan là một đứa
nhát như chuột sao, bất luận người nào cũng khi dễ được sao? Cái tiểu nha đầu
này tuy rằng thân thể nhỏ gầy, nhưng một điểm cũng không có nhát gan nhu
nhược. Cặp mắt kia lãnh lệ hung mãnh như ánh mắt sư tử, giống như muốn đem
người xâm phạm ra xé xác... Như vậy lạnh lẽo, ngay cả nàng cũng nhịn không
được, trong lòng khẽ rùng mình một cái.

- Tiểu nha đầu ?

Lãnh Loan Loan cười nhạo, quả thật là đã không có khuôn mặt đẹp, mà đầu óc lại
nhỏ như con chim công. Thật không muốn nghĩ tới ta mới ba tuổi, mà nàng kia đã
mười tuổi.

- Đại tiểu thư, nàng chính là Loan Loan tiểu thư, muội muội của người.

Nghe Lãnh Nguyệt Nhi nói như vậy, nhũ mẫu cũng cảm thấy bất mãn, nếu như bọn
họ không khấu trừ tiền tiêu của tiểu thư thì Loan Loan tiểu thử cũng không có
nhỏ gầy như vậy... Hai tròng mắt yên lặng nhìn Lãnh Nguyệt Nhi, không giống
như là đang thanh minh, nhũ mẫu gằn giọng, nhấn mạnh bốn chữ: “Muội muội của
người”.

- Nói bậy, ta không có muội muội như vậy.

Lãnh Nguyệt nhi phảng phất như con mèo bị người ta giẫm lên đuôi, liền giơ lên
móng sắc nhọn...

- Nàng là do ti tiện nha hoàn sinh ra, không xứng là muội muội của ta.

Mẫu thân của nàng vốn là quận chúa cao quý, là nữ nhi của thân mẫu, nàng tự
nhiên cũng mang dòng máu cao quý, cái tiểu ti tiện này sao xứng là muội muội
của nàng? Trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, nàng thần sắc cao ngạo giống như là
một con chim công kiêu ngạo không ai bì nổi...

- Đại tiểu thư, ngươi nói hơi quá mức.

Nhũ mẫu phẫn hận, nha hoàn thì làm sao? Nha hoàn cũng có phụ mẫu, nếu như
không phải chuyện bất đắc dĩ. Ai sẽ chịu làm nha hoàn cho người ta sai bảo.

- Mẫu thân của Loan Loan tiểu thư là Hiểu Liên phu nhân, cũng là tướng quân
đại nhân thị thiếp, người hẳn là phải gọi nàng một tiếng Tứ nương.

Như vậy cao ngạo, không có giáo dưỡng tiểu thư cũng chỉ có đồng dạng dã man
không phân rõ phải trái lý lẽ tướng quân phu nhân mới có thể dạy ra như vậy.
Quả thật là trên tâm bất chính, hạ tâm cũng oai.

Tốt. Lãnh Loan Loan con ngươi lóe sáng. nhẹ phát ra tinh quang, khóe miệng
tươi cười chế giễu. Quả thật là cọp không phát uy, nàng xem ta là mèo bệnh
sao? Cư nhiên dám mấy lần mắng ta là tiểu ti tiện, nếu như không cho nàng biết
điều một cái thì chẳng phải là theo lời nàng thì ta là tiểu ti tiện sao. Bàn
tay nhỏ bé mềm mại nhẹ vỗ lên người nhũ mẫu, trấn an nàng không lên kích động
như vậy.

- Ta cũng không có tỷ tỷ.

Nàng từ phía sau nhũ mẫu đi ra nói, muốn làm tỷ tỷ của nàng, người còn chưa có
sinh ra.

- Mẫu thân của ta chỉ sinh ra một mình ta là bảo bối, ở đâu lại có thêm ra
một con chim công.

Lãnh Loan Loan vừa nói xong, nguyên lai nhũ mẫu vừa rồi vốn kích động, liền
nhịn không được vội bật cười. Ngay cả đám gia đinh, nha hoàn đứng sau Lãnh
Nguyệt Nhi cũng nhịn không được che miệng cười trộm. Tuy rằng không biết Lãnh
Loan Loan tiểu thư vì sao vốn nhu nhược lại biến thành lợi hại như hiện giờ,
nhưng có thể làm cho Lãnh Đại tiểu thư mất mặt, cũng xem như là vì bọn họ mà
ra chút khẩu khí. Hàng ngày, phần lớn thời gian tướng quân đều ở tại quân
doanh, cho nên tướng quân phu nhân cùng với đại tiểu thư ở trong phủ nắm trong
tay quyền uy, khiến bọn hạ nhân nhận không ít khổ đâu.

- Ngươi.

Lãnh Nguyệt Nhi tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, nhìn giống
như cái mông đo đỏ của con khỉ. (hắc hắc...). Ngón tay chỉ Lãnh Loan Loan, tức
giận đến phát run.

- Thực sự là phản, phản rồi.

Thu Đường vừa ôm mặt, vừa nhét thêm mồi lửa.

- Tiểu thư, mấy người này đều ăn gan hùng mật báo, cư nhiên không có đem
người để vào mắt.

Thu Đường oán hận nhìn đám người phía sau, đừng cho là ta không biết. Đám
người bọn ngươi nhìn ta bị tát vào mặt, trong lòng đều âm thầm vụng trộm vui
mừng...

- Tiểu thư tha mạng, chúng ta tuyệt đối không dám.

Gia đinh, bọn nha hoàn vừa nghe thấy, nhất thời sợ đến mất mật, tất cả đều quỳ
xuống cầu xin tha thứ. Trong lòng không ngừng oán hận, nguyền rủa Thu Đường
chỉ biết khi dễ bọn họ, làm cho tương lai bọ họ không có kết cục tốt.

- Hừ.

Nhìn bọn hạ nhân đang quỳ cầu xin, Lãnh Nguyệt Nhi như thấy lại sự ưu việt của
mình, ánh mắt nàng lóe sáng, trừng mắt nhìn nhũ mẫu và Lãnh Loan Loan. Tựa hồ
muốn nói rằng, các ngươi nhìn thấy đi sao, nếu như các ngươi cầu xin ta tha
thứ, ta còn có thể xem xét bỏ qua cho các người một lần.

- Quả thật là chim công, ngoại trừ gây chuyện, thì chỉ biết xèo xèo kêu loạn.
Lãnh Loan Loan chế giễu nói.

- Ngươi. Lãnh Nguyệt Nhi tức tối dậm chân.

- Ngươi cái đồ tiểu ti tiện cư nhiên dám nhục mạ ta, muốn chết. Bay đâu a,
bay đâu.

Nàng lớn tiếng kêu lên, lửa giận tại đáy mắt thiêu đốt, dường như phát ra bùm
bùm âm thanh.

- Tiểu thư, người có gì phân phó?

Thu Đường vội vàng buông tay đang ôm mặt, trơ mặt ra, mười phần bộ dạng nô tài
nói.

- Vả miệng nó cho ta.

Chỉ vào Lãnh Loan Loan, Đại tiểu thư oán hận nói. Không cho Lãnh Loan Loan
biết điểm lợi hại, bằng không nàng đồ tiểu ti tiện vẫn còn dám làm càn.

- Dạ tiểu thư. Thu Đường nét mặt vui mừng, xoa xoa tay, đi tới phía trước
Lãnh Loan Loan. Thật tốt quá, cơ hội báo thù tới rồi.

- Tiểu thư.

Nhũ mẫu nhìn thấy Thu Đường nét mặt ác độc, khiến cho nàng lo lắng, tiểu nha
hoàn kia rõ ràng là đang muốn báo thù.

- Ân, được rồi.

Lãnh Loan Loan nhẹ vỗ bàn tay nhỏ mềm mại lên người nhũ mẫu, ý bảo nàng không
cần lo lắng. Khóe miệng hé cười, đôi con ngươi lóe sáng, quỷ dị không gì sánh
được. Đúng là ác thần ác sát, khiến cho Thu Đường sợ đến mức lui lại mấy bước,
đứng im một chỗ.

- Tiểu, tiểu thư. Lui đến đến Lãnh Nguyệt nhi bên người, nàng không ngừng lo
lắng.

- Bước sang một bên, đồ ngu ngốc.

Thấy Thu Đường lùi lại, Lãnh Nguyệt Nhi cảm thấy mất hết thể diện, hai tròng
mắt hung ác mở trừng trừng. Quay đầu lại chỉ vào hai người gia đinh đang quỳ
trên mặt đất.

- Ngươi, còn có ngươi, hai người các ngươi lên giáo huấn các nàng cho ta.

- Ta ?

- Ta ?

Hai tên gia đinh xui xẻo bị điểm danh, quay mặt nhìn nhau. Dưới ánh mắt hung
bạo của Lãnh Nguyệt Nhi đang trừng trừng nhìn họ, hai người run rẩy đứng lên,
lặng nhìn thân thể nhỏ gầy của Lãnh Loan Loan nhưng lãnh khí mười phần. Bọn họ
cũng không tự chủ được, khẽ rùng mình một cái. Giơ tay lên, nhưng lại không có
dám hạ xuống...

- Một lũ phế vật.

Nhìn cử chỉ của hai tên gia đinh, Lãnh Nguyệt Nhi lửa giận bùng lên, nàng
không tin mình lại không thể thu thập tiểu tiện nhân kia. Càng nghĩ thì lại
càng giận, nàng sải bước tiến lên, giơ tay đánh về phía trước...

- Bốp.

- A.

Lãnh Nguyệt Nhi cũng không có đánh tới được lên người Lãnh Loan Loan, vì nhũ
mẫu theo sát hành động của nàng, liền rất nhanh đứng chắn trước mặt Loan Loan,
bảo vệ nàng phía sau. Việc xảy ra khiến ngay cả Lãnh Loan Loan cũng quên cả
phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lãnh Nguyệt Nhi đánh lên người nhũ mẫu. Cũng
may Lãnh Nguyệt Nhi dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, nên lực đạo không nặng lắm. Nhũ
mẫu cũng không cảm thấy bị đau, mà ngược lại bản thân Lãnh Nguyệt Nhi lại la
hoảng lên.

Lãnh Loan Loan đôi mắt nhắm hờ suy nghĩ, một tia nguy hiểm lộ ra... Nhũ mẫu
bảo vệ nàng khiến cho nàng cảm thấy trong lòng ấm áp, thế nhưng trước mắt lại
thấy nhũ mẫu bị người ta đánh thương. Trong lòng lửa giận xoẹt xoẹt bùng lên,
cổ tay nhẹ lay động, chuông bạc leng keng vang lên. Gió khẽ nổi lên, tiếng
chuông thanh thúy lại dường như tiếng búa đòi mạng...

Mọi người đều cảm giác được không khí tựa hồ như bị đông cứng lại, hơi thở
nguy hiểm đang tới gần...

- Ngươi, ngươi muốn làm gì ?

Lãnh Nguyệt nhi nhìn bộ dạng nguy hiểm của Lãnh Loan Loan, nhịn không được vội
lui về phía sau từng bước. Không thể tin được, đối mặt cái tiểu ti tiện này,
nàng cư nhiên có cảm giác sợ hãi.

- Ta làm cái gì ? Lãnh Loan Loan miệng nở nụ cười, đó là một nụ cười không
phù hợp với độ tuổi của nàng, rất đẹp đẽ, lạnh lùng, vô cùng quỷ dị.

- Ngươi xem rồi chẳng phải sẽ biết sao.

Chuông bạc tiếp tục vang lên, đinh đinh.. đang đang.. ngân theo gió thổi. Đột
nhiên oanh một tiếng, một chuỗi hỏa diễm bùng phát bao quanh đám người Lãnh
Nguyệt Nhi. Đám người Lãnh Nguyệt Nhi sợ đến ngây người, một lúc sau mới phản
ứng...

- A.

Tiếng kêu sợ hãi, mắt thấy lửa cháy càng ngày càng to, từng ngọn lửa như yêu
tinh nhảy múa, đang gương nanh múa vuốt nhằm hướng bọn họ đánh tới. Luồng
nhiệt nóng bỏng làm cả đám sợ hãi hô to:

- Yêu quái a, yêu quái.

- Tiểu thư.

Nhũ mẫu cũng ngây người, nghe được bọn họ la hét mới hồi phục tinh thần lại.
Nàng vội vàng kéo tay Lãnh Loan Loan, sốt ruột nói.

- Tiểu thư hãy tha cho bọn họ đi, không nhỡ gây chết người đó.

Trước mắt đột nhiên bùng phát ra hỏa diễm, trực giác của nàng mách bảo rằng là
do Loan Loan gây nên. Không quản là vì sao, nhưng cũng không thể để gây ra tai
nạn chết người. Kết quả là, chịu thiệt thòi lại có thể là tiểu thư...

Nhìn thấy Lãnh Nguyệt Nhi hoảng sợ đến mặt trắng bệch, Lãnh Loan Loan lại lắc
lắc dây chuông bạc. Đinh đinh .. đang đang.., đám hỏa diễm đang bùng phát
dường như nghe được triệu hoán. Chậm rãi tắt xuống, cuối cùng hoàn toàn biến
mất.

Đám người Lãnh Nguyệt Nhi sợ đến tê liệt, đều ngã xuống mặt đất, cao ngạo
không ai bì nổi Đại tiểu thư giờ cũng chỉ còn lại là sự sợ hãi...

Gió khẽ nhẹ phất, trong không khí chỉ còn tiếng thở dốc phì phò....

Một lúc lâu sau, Lãnh Nguyệt Nhi mới ngẩng đầu lên. Đầu nàng tóc rối xác xơ,
chật vật không thôi. Nàng sợ hãi nhìn Lãnh Loan Loan nói: - Ngươi không phải
nàng, ngươi là tiểu yêu nữ.


Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu - Chương #5