Người đăng: ngocsan97@
Dưỡng Tâm điện.
Mành lụa vàng khẽ phất phơ lay động, sắc vàng lấp lánh. Trên lư hương đỉnh, có
bốn con phi long được trạm trổ tinh xảo, mùi Long Tiên Hương thơm ngát tràn
ngập không gian.
Sáng sủa sạch sẽ, hương thơm nồng nàn.
Hiên Viên Đêm ngồi trên ghế, đôi mắt khép hờ, khóe môi hé cười để lộ ra hắn
đang có tâm tình tốt.
“Hoàng Thượng, thỉnh người lựa chọn.”
Hứa Mậu đem từng tấm thẻ bài có khắc tên phi tần trên đó, trình lên cho hắn
lựa chọn.
Hiên Viên Đêm từ từ mở mắt ra, khẽ liếc nhìn từng tấm thẻ bài, sắc mặt hắn
nhưng lại thật bình thản. Đám nữ nhân kia ngoại trừ dáng vẻ kệch cỡm làm nũng
ra thì còn có thể làm được cái gì? Mỗi ngày đều phải nhìn bộ dáng dối trá của
bọn họ cũng đến phát chán. Trong đầu hắn lúc này, lại nhớ tới khuôn mặt nhỏ
nhắn phấn điêu trác ngọc, ngạo nghễ, cuồng tứ không hợp với lứa tuổi kia của
Lãnh Loan Loan. Nhớ tới đây, hắn kìm lòng không được khóe miệng tươi cười.
Cuộc sống tương lai có nàng làm bạn, tất nhiên sẽ thú vị không ít.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng?” Thái giám Hứa Mậu thấy Hiên Viên Đêm đang thất
thần nhìn đám thẻ bài, nhưng lại cũng không có lên tiếng chọn lựa, hắn có chút
khó hiểu. Hoàng Thượng làm sao vậy? Hắn nhịn không được đánh bạo thấp giọng
kêu.
Hiên Viên Đêm giương mắt liếc nhìn hắn mắt một cái, ánh mắt lạnh lùng làm Hứa
Mậu nhịn không được thoáng cái rùng mình.
“Hoàng Thượng, đêm nay người đến thẩm cung của vị nương nương nào thị tẩm?”
Nên là Mị phi đi, ở hậu cung Mị phi là người được sủng ái nhất.
“Khi nào thì chuyện giường chiếu của trẫm ngươi cũng muốn quản?” Hiên Viên Đêm
lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, lắm miệng.
“Nô tài không dám.”
Hứa Mậu bị hắn trừng mắt nhìn, sợ hãi đến nỗi đôi chân bủn rủn. Bùm một tiếng,
đã quỳ gối xuống đất, không dám cử động.
“Hừ”.
“Thái hậu giá lâm.” Ngoài cửa vang lên hô của thái giám.
Hiên Viên Đêm sửng sốt, sau rốt cục hiểu rõ. Mẫu hậu đến giờ này, nhất định là
kiệt tác của đám lão nhân kia, muốn cho mẫu hậu ngăn cản hắn lập Lãnh Loan
Loan làm Hoàng hậu.
“Yêu, Hoàng thượng, đây là làm sao vậy?”
Hoàng thái hậu tức giận hừng hực đi vào Dưỡng Tâm điện, từ cửa nhìn vào đã
thấy Hứa Mậu quỳ trên mặt đất.
“Mẫu hậu, người như thế nào đến đây?” Hiên Viên Đêm đứng dậy nghênh đón, đem
Hoàng thái hậu dìu đến ghế trên ngồi.
“Tham kiến Thái hậu.” Hứa Mậu vội hướng Hoàng thái hậu quỳ lạy nói.
“Hứa công công đây là việc gì?” Hoàng thái hậu ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Đêm,
hỏi.
“Ngươi ra ngoài trước đi.”
Hiên Viên Đêm hướng Hứa Mậu phất phất tay, lãnh đạm nói.
“Là, nô tài cáo lui.”
Hứa Mậu khom người, bước lui đi ra ngoài.
“Hoàng thượng.” Hoàng thái hậu nhìn con,“Nghe nói ngươi muốn lập mới chín tuổi
thứ nữ của Lãnh tướng quân làm Hoàng hậu?” Đôi mắt ngọc lưu ly xinh đẹp lóe ra
sắc thái không đồng ý quang mang, nhưng đồng thời lại mang theo một tia hy
vọng hắn có thể thay đổi ý định.
“Dạ phải.”
Hiên Viên Đêm khẳng định đã làm xé rách hi vọng của Hoàng thái hậu, khuôn mặt
đoan trang nhàn nhã cũng dần hiện lên vẻ khó chịu. Nàng mỉm cười, biểu tình
nghiêm túc.
“Hoàng nhi, ngươi như thế nào lại hồ đồ như vậy? Lập một tiểu nữ mới chín tuổi
làm Hoàng hậu, không phải muốn làm cho người trong thiên hạ chê cười sao?” Một
đôi con mắt sáng ngưng trọng nhìn hắn, đứa nhỏ này tuy rằng tính tình thô bạo
vô thường, song lại chưa bao giờ khiến cho nàng phải quan tâm thái quá. Mười
hai tuổi hắn đăng cơ, đem Thiên Diệu Hoàng triều phát triển, quốc thái dân an.
Sao lần này hắn lại không suy nghĩ mà làm chuyện có liên quan đến sự an nguy
của giang sơn xã tắc như vậy?
“Mẫu hậu, lập hậu là chuyện của con, để ý đến người khác làm gì?” Hắn Hiên
Viên Đêm làm việc gì cũng không có cần người khác chỉ điểm, cũng không thèm
bận tâm đến việc người khác bàn luận ra sao.
“Hồ đồ.” Hoàng thái hậu nghiêm khắc trách Hiên Viên Đêm, “Ngươi là Thiên tử
một nước, chuyện gì của ngươi cũng đều liên quan đến giang sơn xã tắc. Huống
chi Hoàng hậu là quốc gia chi mẫu, chứ đâu phải như thê tử của đám dân chúng
bình thường.” Mẫu nghi thiên hạ, một tiểu nữ oa mới chín tuổi làm thiên hạ chi
mẫu thế nào được?
Hiên Viên Đêm đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tháng tư muôn hoa đua nở,
muôn sắc muôn hương.
Hắn cả đời quý trọng thân nhân nhất đó là phụ hoàng, mẫu hậu cùng với hoàng
đệ, hiện tại phụ hoàng đã mất, mẫu hậu cùng hoàng đệ càng trở nên quan trọng
đối với hắn. Mọi việc khác hắn đều có thể theo ý của mẫu hậu, nhưng duy nhất
chuyện này hắn sẽ không thỏa hiệp. Tiểu nữ oa kia giống như một khối nam châm
thật sâu hấp dẫn hắn, hắn muốn tìm kiếm trên người nàng xem đến tột cùng có
bao nhiêu điều kỳ lạ. Muốn đào móc các bí mật của nàng, hắn muốn xem quyển
sách này đến trang cuối cùng...
“Mẫu hậu, ý con đã quyết.”
Hiên Viên Đêm thu hồi ánh mắt, ánh mắt kiên định nhìn lại Hoàng thái hậu, bày
tỏ quyết định của mình.
“Ngươi”.
Hoàng thái hậu tức giận đến run người, chỉ vào hắn thật lâu nói không lên lời.
Không khí dường như nén chặt lại, duy chỉ có mùi Long Tiên Hương thoang thoảng
bay.
Ba.
Hoàng thái hậu nhìn con mình, sắc mặt kiên định không có ý lui bước, giận dữ,
nàng chỉ cảm thấy trong lòng hừng hực hỏa thiêu đốt. Nàng hất tay xô chén trà
xuống đất vỡ tan, nước trà lênh láng trên mặt đất.
“Ngươi là đứa con bất hiếu, ngươi để tổ tông pháp chế ở chỗ nào?” Dịu dàng như
nàng chưa bao giờ tức giận như thế, nhưng lần này đứa nhỏ này làm cho nàng
thất vọng rồi. Nếu tương lai nàng từ giã cõi đời này, còn gì mặt mũi đối mặt
với liệt tổ liệt tông?
“Mẫu hậu bớt giận.” Trong đôi mắt thâm sâu của Hiên Viên Đêm thoáng hiện lên
một tia áy náy, “Phượng thể quan trọng hơn.”
“Ai gia có thể nào bớt giận?” Hoàng thái hậu nghe hắn một lời lại càng tức
giận, bộ ngực không ngừng phập phồng. Đôi mắt bị tức giận xâm nhiễm lóe sáng,
“Tổ tông vất vả đánh hạ giang sơn, sự tôn nghiêm đều vì mình ngươi mà hổ
thẹn.” Lập chín tuổi tiểu nữ tử làm hậu, thế nhân chẳng phải nhạo báng Thiên
Diệu ta không người. Mới có thể làm cho một tiểu hài đồng cái gì cũng không
hiểu lên làm mẫu nghi thiên hạ, đâu còn bộ mặt của hoàng triều?
“Ai dám nhạo báng Thiên Diệu ta?”
Hiên Viên Đêm giương đôi mày kiếm, đôi con ngươi thâm thúy như u đàm lóe ra
cuồng ngạo, bễ nghễ hết thảy quang mang. Tựa như một viên dạ minh châu sáng
ngời trong đêm tối, ánh sáng rạng ngời đến nỗi khiến cho người ta chỉ biết
đứng từ xa mà ngưỡng mộ.
“Trẫm mười hai tuổi đăng cơ, đem Thiên Diệu thống trị. Quốc thái dân an, được
thế nhân ca tụng. Mọi điều Trẫm quyết định đều sẽ chỉ làm cho Thiên Diệu ngày
một phát triển, thậm chí có một ngày, trẫm tiêu diệt tất cả các quốc gia khác,
thống nhất thiên hạ.”
Một thân ngạo nghễ, lý tưởng hào hùng, thần thái duy ngã độc tôn, giống như
một vị Đế vương thống lĩnh cả trời đất, giờ phút này ai cũng sẽ không thể hoài
nghi năng lực của hắn.
Hào ngôn của hắn làm cho Hoàng thái hậu ngẩn ra, nàng không nghĩ tới con mình
cư nhiên có ý tưởng nhất thống thiên hạ. Trên mặt hắn kia, sự tự tin giống như
ánh mặt trời, làm nàng chói mắt. Sự tức giận trong lòng giảm bớt, nàng trở nên
chần chờ. Chính là lập đứa nhỏ chín tuổi làm Hoàng hậu thật sự sẽ không làm
cho giang sơn xã tắc bị ảnh hưởng sao? Sự tình trọng đại, nàng cũng không dám
đánh cuộc.
Hiên Viên Dạ không bỏ qua bất cứ biểu tình nào trên mặt mẫu hậu, nhìn nàng đã
bắt đầu chần chờ. Hắn biết lời nói của mình đã đả động đến mẫu hậu, nhưng nàng
vẫn còn băn khoăn như cũ.
“Năng lực của Hoàng Thượng, ai gia tất nhiên là không dám phủ định.” Con mình
từ nhỏ thông minh hơn người, ba tuổi học văn, năm tuổi học võ học. Chín tuổi
liền bắt đầu hiệp trợ tiên hoàng thống trị Thiên Diệu, rất được khen ngợi.
Nhưng là hiện tại hắn cố ý lập chín tuổi tiểu nữ tử làm Hoàng hậu, chẳng lẽ là
nữ oa kia có chỗ hơn người?
“Hoàng Thượng, Lãnh tướng quân thứ nữ hay không có chỗ hơn người?”
“Nàng a...” Hiên Viên Đêm nhớ tới Lãnh Loan Loan, mặt khẽ mỉm cười. Mười mấy
năm qua, chỉ có nàng một người không chút nào sợ hãi chính mình, chẳng những
dám trái mệnh lệnh của mình, còn dám dùng kiếm chỉ vào hắn. Như vậy tiểu oa
nhi kia lại là có chỗ hơn người mà thôi.
Hoàng thái hậu nhìn Hiên Viên Đêm mỉm cười, trong lòng giật mình không thôi.
Nàng không có nhìn lầm đi, con mình luôn luôn lãnh lệ cao ngạo cư nhiên cũng
sẽ có cảm xúc tươi cười, không tà tứ, không lạnh như băng, vẻ mặt hưởng thụ
tươi cười, chan chứa yêu thương. Chẳng lẽ nữ oa kia thật sự có chỗ hơn người
sao? Nàng hiện tại đối với đứa nhỏ kia có vài phần tò mò.
“Nàng như thế nào?”
Hoàng thái hậu thúc giục, bộ dáng hoàn toàn không còn vẻ nghiêm khắc như lúc
đầu.
“Thông minh tuyệt đỉnh, ngạo nghễ cuồng tứ, duy ngã độc tôn, lãnh lệ quyết
đoán...” Hiên Viên Đêm hồi tưởng lại hai lần gặp mặt ngắn ngủn, nàng lại cấp
cho mình thật nhiều ấn tượng. Càng nhớ tới, khóe miệng hắn tươi cười càng sâu.
Trong lòng hắn, sự hứng thú, tò mò về nàng liền cũng càng sâu đậm, thậm chí
còn cảm thấy có một tiểu hoàng hậu như vậy, chẳng những có thể cho mình gia
tăng thêm hứng thú, thậm chí còn trợ giúp hắn đem Thiên Diệu phát triển huy
hoàng.
“Đằng đằng” Hoàng thái hậu càng nghe càng cảm thấy không đúng, vung tay lên,
ngăn Hiên Viên Đêm tiếp tục nói tiếp.
“Hoàng Thượng đến tột cùng là ngươi nói nàng hay là nói chính ngươi?” Này đó
không phải đều là đặc điểm trên người của con mình sao?
“Tự nhiên là nói nàng.” Hiên Viên Đêm ánh mắt tươi cười, nhưng mà cái tiểu oa
nhi kia thật sự là rất giống mình. Vô luận là đảm lượng, hay là khí thế cũng
vậy. Nhiều lúc, hắn thậm chí nghĩ rằng nàng như là bản sao của chính mình.
Nhưng trên đời này, không có hai người hoàn toàn giống nhau, ngoài nàng ra thì
không có ai có được dị năng như nàng, điều này càng khiến cho hắn tò mò về
nàng.
“Lãnh gia tiểu thư quả thực lợi hại như Hoàng Thượng nói không?” Hoàng thái
hậu mắt ngọc lưu ly mở thật to, không phải nghe nói rằng nàng là do thê thiếp
sinh ra, lúc trước căn bản không được sủng ái sao? Một tiểu nữ tử không được
coi trọng như vậy lợi hại sao? Nàng có chút nghi hoặc, ngay cả công chúa do
hoàng gia sinh ra cũng không có ai có thể xuất sắc như vậy.
“Con không dám lừa gạt mẫu hậu.” Hiên Viên Đêm mỉm cười, “Nếu mẫu hậu không
tin, không ngại tự mình gặp nàng.”
Hoàng thái hậu thấy hắn ngôn từ như thế chắc chắc, nghĩ đến nữ oa kia quả thực
không giống người thường. Khó trách hoàng nhi cố ý muốn lập nàng làm Hoàng
hậu, nếu Thiên Diệu Hoàng triều có thể có được một Hoàng hậu lợi hại như thế,
thì đương nhiên chỉ biết là càng ngày càng phát triển.
“Kia tổ tông pháp chế phải làm như thế nào?” Tuy rằng trong lòng đã muốn đồng
ý với quyết định của Hoàng thượng, nhưng Hoàng thái hậu đối với tổ tông lưu
lại cung quy vẫn còn có điều băn khoăn.
“Quy củ là do người định ra, muốn sửa có khó gì?” Hiên Viên Đêm đối với quy củ
cổ hủ này thật là khinh thường, không phù hợp với thời thế nên cho đào thải là
vừa.
“Chỉ sợ bách quan không phục.” Nhớ tới thái độ của Tể tướng và đám quần thần,
Hoàng thái hậu lắc lắc đầu.
“Quân mệnh thần chịu, chẳng lẽ bọn họ còn muốn kháng chỉ sao.”
Hiên Viên Đêm muốn làm việc gì, đám lão nhân kia lại như thế nào ngăn trở
được. Từ khi hắn đăng cơ đến nay, mọi việc đều không phải là như vậy sao. Đám
lão nhân kia nhiều lần phản bác, nhưng lần nào cũng chỉ phí công vô ích.
Hoàng thái hậu thấy thái độ kiên quyết của Hiên Viên Đêm, chả nhẽ nữ oa kia
lại lợi hại như vậy, nàng cũng là không ngăn trở nữa. Tuy rằng nàng ưu ái cháu
gái Uyển phi, nhưng chuyện nhà, chuyện nước, thì tự nhiên phải đem giang sơn
xã tắc đặt lên trên hết.
“Vậy liền theo như Hoàng Thượng nói đi.”
Hiên Viên Đêm khóe miệng khẽ nhếch, việc kế tiếp hắn lên làm là nghênh đón
tiểu hoàng hậu của hắn tiến cung.
Ngoài điện gió khẽ thổi, cành lá lay động. Giống như đang phản bác lời nói của
Hiên Viên Đêm, tiểu hoàng hậu muốn vào cung còn cần có một phen ép buộc đâu.