Người đăng: ngocsan97@
Tòa cung điện rộng lớn vốn đông đúc náo nhiệt, giờ thì trở nên yên tĩnh, văn
võ bá quan cùng gia quyến đều đã trở về nhà.
Ngoài điện, từng làn gió khẽ thổi khiến cho đám cây cối cành lá đu đưa lay
động, in bóng hình xuống trên vách tường sặc sỡ. Ánh mặt trời nhợt nhạt mỉm
cười, nhưng lại không có chiếu được vào tận bên trong cung điện.
Tiết trời rất lạnh, mùa xuân tháng ba tựa hồ như biến thành mùa đông rét lạnh.
Phía cao trên đại điện, Hiên Viên Đêm ngồi nhìn xuống phía dưới, nhìn thân ảnh
bé nhỏ đang đứng ở giữa trung tâm đại điện. Ánh mắt hắn lãnh ngạo, không một
tia dao động. Một thân long bào, mái tóc đen dài xõa sau lưng. Đầu đội mũ miện
vàng, lấp lánh kim quang. Trên vách tường phía sau là hình một con phi long
đang chao lượn, uy vũ cửu thiên. Hắn tựa như hóa thân thành long, ngạo thị
quần hùng, bễ nghễ thiên hạ...
Lãnh Loan Loan đứng ở phía dưới đại điện, ánh mắt không kiêu ngạo, không siểm
nịnh, nghênh đón ánh mắt của Hiên Viên Đêm. Nàng không thể không thừa nhận,
nam nhân này có khí thế bất phàm khiến cho người run sợ. Hơn mười tuổi đã đem
Thiên Diệu Hoàng triều phát triển phồn hoa, dân chúng an cư lạc nghiệp, nàng
thực thưởng thức hắn. Nhưng thưởng thức chỉ là thưởng thức, việc cần nên chấm
dứt hay là muốn chấm dứt đi sao.
“Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” thân ảnh bé nhỏ giống như một gốc
cây ương ngạnh mà ngạo nghễ, không sợ tuyết sương mùa đông giá giập vùi. Thanh
âm trong trẻo nhưng lạnh lùng thanh thúy vang lên, làm phá vỡ đi sự yên lặng
nơi đại điện.
Mặt trời dần khuất sau đỉnh núi, ánh nắng chiều tà nhiễm đỏ cả bầu trời. Ánh
sáng ngọc giống như cẩm thạch, đem cả tòa cung điện bao phủ lại, giống như
được phủ thêm lên một màu hoa lệ phù sa.
Gió ngừng thổi, cây cối trở lên im lặng.
Không khí trong cung điện vẫn quỷ dị như cũ, bên trong tuy tĩnh lặng nhưng lại
giống như giương cung bạt kiếm.
Hiên Viên Đêm nhìn Lãnh Loan Loan, khóe miệng khẽ nở nụ cười, một nụ cười xán
lạn như hoa xuân, bên trong lại vô hình mang theo một luồng cường đại áp khí
phô thiên cái địa, thổi quét mà đến. Hai bàn tay bóp chặt vào nhau, đầu xương
khớp kêu răng rắc, nhưng vẻ mặt hắn lại thản nhiên như không có gì đáng để ý,
chậm rãi nói:
“Như thế vô lễ, ngươi không sợ trẫm sẽ trị tội ngươi sao?”
Đôi mắt sâu như u đàm, chăm chú nhìn phản ứng của nàng.
“Ngươi sẽ sao?” Lãnh Loan Loan cũng không khách khí, trực tiếp hướng chiếc ghế
bên cạnh bàn phía trên ngồi xuống. Thân ngồi ngay ngắn, hai chân chụm lại, ánh
mắt sắc bén nhìn lại Hiên Viên Đêm.
“Không cần làm lãng phí thời gian của bổn cô nương.”
Chuyện vô nghĩa tốt nhất là không làm, nàng cũng không phải đến đây để hắn mắt
to trừng đôi mắt nhỏ. Lại càng không muốn đến đây để hắn thỏa mãn Hoàng đế tự
đại quyền thế tôn nghiêm. Nếu hắn cho rằng lưu nàng lại đây đó là sự thỏa
hiệp, như vậy thật đáng tiếc làm cho hắn thất vọng rồi. Ở trong từ điển của
nàng, chưa từng có hai chữ “thỏa hiệp”. Chưa từng có!
“Ngươi ”.
Hiên Viên Đêm bị khiến cho tức giận. Đúng vậy, hắn là muốn nàng thần phục hắn.
Hắn là Thiên tử của Thiên Diệu Hoàng triều, một cái dậm chân liền có thể làm
đất bằng dậy sóng. Chưa từng có người dám khiêu khích quyền uy của hắn, nhưng
tiểu nữ oa này lại một hai không nhìn thân phận Thiên tử tôn quý của hắn, thật
sự là rất đáng giận. Không cho nàng giáo huấn, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không
cúi đầu.
Ánh mắt thâm thúy chợt tắt, lại như hừng hực lửa giận thiêu đốt bùng lên, bị
ngạnh sinh sinh áp chế đi. Đầu khớp xương ngón tay kêu răng rắc, hắn nghiêng
người về phía trước. Môi khẽ nhếch, tà ý vạn phần.
“Ngươi sẽ không sợ ta đem Lãnh phủ toàn bộ mọi người trị tội sao?”
“Ngươi là hôn quân sao?” Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi đột
nhiên nói một câu như vậy.
“Ngươi có ý tứ gì?” Hiên Viên Đêm nhíu nhíu mày, nàng lại là muốn làm cái gì?
Tuy rằng khó hiểu, nhưng thấy trên mặt nàng không có một chút sợ hãi. Hắn tức
thì nắm chặt hai bàn tay, tiểu nữ oa này quả thực đủ đảm lượng.
“Nếu không phải hôn quân, như thế nào lại ngốc nghếch tự đi đào mồ chôn mình.”
Lãnh Loan Loan nhíu mày, chắc chắn hắn sẽ không làm như vậy. Lãnh Bùi Xa tay
cầm trọng binh, lại là hai triều trung thần. Toàn bộ hơn phân nửa quân đội của
Thiên Diệu Hoàng triều đều là thuộc hạ của hắn, nếu hắn tưởng động đến Lãnh
Bùi Xa, không phải là khiến cho can qua. Kết quả cũng không phải là Lãnh phủ
gặp tao ương, mà là giang sơn của hắn mất đi một cánh tay.
Hiên Viên Đêm mặt mày trở nên xám xịt, tuy rằng Lãnh Loan Loan nói lời khó
nghe. Nhưng điều này cũng là sự thực, một cái Lãnh Bùi Xa cũng là đã nắm trong
tay một nửa Thiên Diệu Hoàng triều quan viên, chỉ sợ hắn nếu thực hạ lệnh trị
tội Lãnh phủ, chỉ biết là tự mình hại mình. Khắp nơi đều biết, Trấn Bắc tướng
quân công tích trác tuyệt. Nếu trừ bỏ hắn thì có thể sẽ rước lấy dân chúng kêu
ca, đến lúc đó triều đình mất đi dân tâm. Không chỉ như thế, Hổ Gầm quốc, Dạ
Liêu quốc, Bắc Bang quốc từ lâu đối với Thiên Diệu Hoàng triều như hổ rình mồi
cũng sẽ nhân cơ hội này mà quần công Thiên Diệu. Bất quá, dù sao Lãnh Bùi Xa
cùng với Tể tướng quyền thế khuynh đảo triều đình, nên cũng không thể không đề
phòng. Nếu bọn họ có tâm mưu phản, thì Thiên Diệu Hoàng triều liền nguy.
Ánh mắt thâm sâu nhìn vẻ mặt thanh thản của Lãnh Loan Loan, nàng thật lợi hại.
Bất quá hắn dù sao cũng là Hoàng Thượng, trong nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ
ngạo nghễ, giống như Lãnh Loan Loan đối với chính mình không là vấn đề gì.
Nhưng lời của nàng lại nhắc nhở hắn, nếu Lãnh Bùi Xa không có tâm tư gì khác,
như vậy liền phải chặt chẽ bắt lấy, chỉ có thể vì chính mình sở dụng. Khóe mắt
hắn hiện lên một đạo tinh quang, chuyện tình của Lãnh Nguyệt Nhi vừa lúc có
thể cứu vãn.
“Quân muốn thần tử, thần không thể không tử.” Hắn ngồi trên ngai rồng, vài
phần ngạo nghễ khí phách. “Chẳng lẽ Lãnh tướng quân dám công nhiên kháng mệnh
sao? Nếu trẫm nhớ không lầm, Lãnh phủ đại thiên kim nhưng lại là chướng ngại
vật cho việc liên minh hai nước. Việc nước, việc nhà, Lãnh tướng quân lựa chọn
phương nào?”
Trong lòng Lãnh Loan Loan, sự chán ghét quyền thế thời cổ đại ngày càng trở
nên mãnh liệt. Một đạo thánh chỉ liền muốn tước đoạt đi hạnh phúc của người
khác, thậm chí là tánh mạng sao? Thật chó má.
Lãnh Loan Loan mắt lóe ngân quang, hồi tưởng lại bộ dáng bi thương của Lãnh
Nguyệt Nhi. Đầu khẽ lay động, nàng không muốn tiếp tục nhìn thấy bộ dạng thống
khổ của Lãnh Nguyệt Nhi nữa. Nàng vội bật dậy nhảy xuống ghế, nàng bước từng
bước một hướng phía trên đại điện đi tới.
Hiên Viên Đêm cũng không có ngăn cản, liền như vậy nhìn nàng từng bước một
nghênh diện mà đến. Hắn muốn nhìn xem, tiểu oa nhi này đến tột cùng muốn làm
cái gì?
Lãnh Loan Loan đứng ở Hiên Viên Đêm trước mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng
vào hắn. Hào quang hàn lệ, giống như hàn băng không có độ ấm.
Hai người ánh mắt giao nhau, giằng co.
Vô hình áp lực hóa thành phi long giận dữ gào thét bay lượn ở giữa hai người,
ai thắng ai thua, đều có định.
“Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi sao?” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn thẳng Hiên
Viên Đêm, cùng ánh mắt của hắn đối chiến. Môi anh đào khẽ nhếch, tà ý cuồng
vọng không thua gì Hiên Viên Đêm.
“Không sợ?” Hiên Viên Đêm cười, hơi thở ấm áp thổi tới khuôn mặt nhỏ nhắn của
Lãnh Loan Loan. Trong nháy mắt, đôi con ngươi thâm thúy như u đàm thoáng hiện
lên một luồng quỷ dị quang mang, tay phải như tên rời cung, đặt lên trên cổ
mảnh khảnh của Lãnh Loan Loan.
“Ngươi nói xem, nếu trẫm dùng lực, ngươi sẽ như thế nào?” Vẻ mặt lạnh lẽo, hắn
đưa mặt tới gần mặt của Lãnh Loan Loan. Khuôn mặt hai người trong lúc đó chỉ
cách nhau trong gang tấc.
“Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao.” Lãnh Loan Loan ngâng cao khuôn mặt nhỏ
nhắn nói. Tuy rằng nàng hiện tại chỉ là tiểu hài tử, nhưng là không thể chấp
nhận được người khác ăn hiếp nàng. Ánh mắt bình tĩnh như mặt nước. Bị người
chế trụ nơi cổ, nhưng nàng cũng không có hoảng loạn.
“Ngươi”.
Hiên Viên Đêm không nghĩ tới, Lãnh Loan Loan đối mặt tử vong cư nhiên còn có
thể như thế bình tĩnh. Bất quá đôi mắt khẽ chuyển, hắn muốn nhìn xem khuôn mặt
nhỏ nhắn này thật là không sợ hay vẫn là giả trang bình tĩnh.
“Cũng tốt, thử xem liền biết.”
Mang theo tà tà ý cười, bàn tay to chậm bóp chặt.
Lãnh Loan Loan ngửa đầu mỉm cười, nhìn Hiên Viên Đêm khiêu khích.
Bị lửa giận sục sôi, bàn tay to không hề lưu tình. Đột nhiên dùng sức bóp
mạnh, trong nháy mắt có chút lăng ngốc. Nhìn khuôn mặt đã bừng đỏ của Lãnh
Loan Loan, nhưng vẻ mặt của nàng lại vẫn bất tuân như cũ, hắn lại giận dữ.
Lạc.
Hắn giống như nghe được tiếng khớp xương nơi cổ nàng trong tay mình phát ra
tiếng vang, còn không nhận thua sao?
Lãnh Loan Loan nhíu nhíu mi, hô hấp có chút khó khăn. Nam nhân chết tiệt này,
thật muốn bóp chết mình sao? Hoàng đế chết tiệt, chủ nghĩa phong kiến chết
tiệt. Cư nhiên thật sự đem mạng người như cỏ rác sao? Muốn lấy mệnh của nàng,
nàng còn không cho hắn như nguyện.
Ánh mắt chợt lóe, tay phải đột nhiên vươn ra. Tiếng chuông bạc thanh thúy phát
ra âm thanh đing đoong.
“Muốn phản kích sao?”
Hiên Viên Đêm thấy cử chỉ của nàng, trong lòng đột nhiên hưng phấn đứng lên.
Lãnh Loan Loan chợt chớp chớp mắt, Hiên Viên Đêm chỉ cảm thấy một bóng đen
trước mắt thoảng qua. Khi hắn hoàn hồn, thì thấy trong tay thế nhưng trống
trơn. Đưa mắt nhìn xung quanh, đã thấy Lãnh Loan Loan đang đứng ở một bên cột
trụ, lạnh lùng nhìn hắn.
“Giờ tới phiên ngươi.”
Dứt lời, thân ảnh của nàng giống như quỷ mị lại xuất hiện ở bên người Hiên
Viên Đêm. Một phen hàn quang lóe ra, bảo kiếm đã đặt ở tại trên cổ hắn, hàn
kiếm lạnh như băng thấu xương.
“Ngươi nói xem, nếu ta lại dùng lực, thì sẽ có kết quả gì?”
Lãnh Loan Loan thần sắc nghiêm nghị, dùng câu nói của Hiên Viên Đêm lúc nãy
hỏi lại.