Chàng Có Tình, Nàng Cũng Có Lòng


Người đăng: ngocsan97@

"Tiểu thư, ngoài cửa có người gửi cho người một phong thư." Thu Đường nhẹ
nhàng bước lại, trải qua đêm đó chuyện tình. Tính nết của nàng thay đổi không
ít, hoàn toàn không còn bộ dạng ỷ thế hiếp người như trước đây.

"Thư ?" Lãnh Nguyệt Nhi nghi hoặc nhìn phong thư trong tay Thu Đường, ai sẽ
gửi thư cho nàng? Chẳng lẽ là đại ca, hay là tiểu đệ ? Nghĩ tới đây, nàng có
chút hưng phấn."Mau đưa thư cho ta."

"Dạ, tiểu thư" Thu Đường giao phong thư cho Lãnh Nguyệt Nhi, ánh mắt hiếu kỳ
đừng ở một bên nhìn.

Lãnh Nguyệt Nhi tiếp nhận thư, đã thấy trên phong thư viết hàng chữ “Lãnh
Nguyệt Nhi tiểu thư thân ái”, hàng chữ này tựa rồng bay phượng múa rất có thần
thái, không giống như bút tích của đại ca hoặc là tiểu đệ. Hưng phấn trong
lòng có chút hạ xuống, nhưng rồi nàng lại hiếu kỳ đến tột cùng là ai viết thư
cho nàng. Ngón tay nhỏ dài đem phong thư mở ra, đôi mắt đẹp vừa nhìn, thần sắc
nàng trở nên kỳ quái. Đầu tiên là kinh ngạc, về sau lại là khuôn mặt nở rộ
rặng mây đỏ, hai má ửng hồng, giống như một đóa hồng bắt đầu nở rộ, động lòng
người.

Thu Đường nghi hoặc, nhìn thần sắc e thẹn của Lãnh Nguyệt Nhi, rồi sau đó chăm
chú nhìn vào bức thư trên tay nàng, lòng càng hiếu kỳ. Không biết trên thư
viết những gì mà lại khiến cho tiểu thư trở lên như vậy ?

Lãnh Nguyệt Nhi chỉ cảm thấy hai gò má nóng hổi, hai tròng mắt trở nên mê ly.
Mỗi giây mỗi chữ đều khắc vào lòng nàng, nàng không ngờ Tô Triển lại viết thư
cho mình, càng không nghĩ đến nội dung bức thư là hắn bày tỏ nỗi lòng với
nàng. Lần đầu vô tình gặp mặt, dường như là một giấc mộng, lại chợt lóe hiện
lên trong óc nàng. Cặp mắt trong suốt ôn nhu kia chăm chú nhìn nàng, hắn tiếp
thêm cho nàng dũng khí, làm cho nàng có thêm nghị lực dũng cảm đứng lên. Đối
với hắn hữu tình sao? Nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Nhưng lúc này đây,
tâm tình của nàng không tự chủ được khẽ nhảy lên, trống ngực đập rộn rã, tựa
hồ như cho nàng đáp án. Lắng nghe thanh âm trong lòng mình, nàng sáng tỏ thông
suốt.

"Thu Đường, giúp ta chuẩn bị giấy bút, nghiên mực." Con ngươi lóe sáng lấp
lánh, giọng nói có chút ngượng ngùng.

"Dạ tiểu thư".

Thu Đường gật đầu, xoay người đem giấy và bút mực chuẩn bị đặt ở trên bàn.

Lãnh Nguyệt Nhi ngồi vào bàn, ngón tay dài nhỏ cầm lấy bút, nhìn giấy Tuyên
Thành trắng thơm. Đôi mày khẽ cau lại suy tư, chỉ trong chống lát nàng đặt bút
viết xuống:

“Tâm của thiếp cũng giống như của chàng”.

Viết xong hàng chữ, hai gò má của nàng nóng hổi không thôi. Mình có quá lớn
mật không? Hắn có hay không nghĩ mình thiếu rụt rè?

"Thu Đường, người đưa thư đã đi chưa? " Nàng ngẩng đầu lên hỏi, nàng giờ còn
không biết đến phủ đệ của Tô Triển ở nơi nào.

"Hắn còn đứng ở ngoài cửa." Thu Đường gật đầu nói, người đưa thư là một tiểu
ca chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mi thanh tú, cặp mắt sáng sủa hữu thần,
thoạt nhìn nhưng thật ra rất cơ trí.

"Thật sao?" Lãnh Nguyệt Nhi khóe miệng mỉm cười dịu dàng. Hai gò má ửng hồng,
trông càng xinh đẹp."Là người như thế nào?" Không phải Tô Triển tự mình đến
đây chứ? Đôi mắt phảng phất như sao trời chợt lóe sáng.

"Là một gã sai vặt."

"Gã sai vặt ?" Lãnh Nguyệt Nhi có chút thất vọng. Là người hầu của hắn đi sao.

"Ngươi đem phong thư này giao cho gã sai vặt, bảo hắn nhất định phải giao cho
Tô Triển công tử." Nếu không cẩn thận để rơi vào tay người khác, nàng thực sự
là xấu hổ.

"Dạ, tiểu thư yên tâm." Thu Đường tiếp nhận thư từ Lãnh Nguyệt Nhi rồi lui ra
ngoài.

Lãnh Nguyệt Nhi đứng lên, nhẹ bước tới cửa sổ.

Bầu trời trong xanh thăm thẳm, từng đóa mây trắng giống như nhưng đám bông
phập phềnh. Thỉnh thoảng có vài cánh chim chao lượn, họa xuất một đường cong
mỹ lệ...

Trong sân tiểu viện, muôn hoa khoe sắc, từng đám cỏ xanh mơn mởn, hương hoa
thơm ngát tràn ngập không gian. Quang cảnh đẹp như bức tranh, động lòng người.
Giờ phút này, nàng thấy lòng mình ngọt ngào như đường mật vậy.

Khóe miệng nở nụ cười tươi. Đôi mắt mở to lóe ra niềm hạnh phúc quang mang.

"Tiểu thư." Thu Đường lần thứ hai từ cửa viện bước vào, khuôn mặt thanh tú
kích động.

"Giao thư giao cho hắn chưa?" Lãnh Nguyệt Nhi trừng mắt nhìn, rất là lo lắng.

"Giao, đã giao." Thu Đường gật đầu, "Bất quá, lại có một vị công tử nho nhã
đòi muốn gặp tiểu thư”. Vị công tử này mặc áo bào trắng, mái tóc đen bó cao,
ngũ quan thanh tú, dáng dấp nhã nhặn.

"Chẳng lẽ là hắn tới sao?" Lãnh Nguyệt Nhi thì thào, trong lòng đột nhiên
hoảng loạn lên. Nàng nhìn xiêm y mình đang mặc, vội hỏi Thu Đường. "Ngươi nhìn
ta mặc y phục thế này được chưa? "

Không đợi Thu Đường trả lời, nàng vội vã bước tới bàn trang điểm ngồi xuống.
Ngón tay nhỏ dài vuốt ve mái tóc, sờ sờ trang sức, rồi quay người lại lo lắng
hỏi:

"Tóc của ta không bị lộn xộn chứ?" Không xong, nàng thế nào cảm thấy chân tay
mình luống cuống.

Thu Đường trừng mắt há miệng nhìn Lãnh Nguyệt Nhi. Từ trước đến giờ nàng chưa
từng thấy tiểu thư lại hoảng loạn như vậy. Điều này khiến nàng không khỏi ngạc
nhiên.

"Thu Đường, ngươi nói đi." Nhìn Thu Đường ngây ngốc tại chỗ, Lãnh Nguyệt Nhi
có chút tức giận. Tô công tử còn đang chờ nàng ở bên ngoài, nàng không khẩn
trương sao được.

"A, sẽ không a. Tiểu thư trông thật xinh đẹp." Thu Đường hoàn hồn nhanh nhảu
gật đầu, tiểu thư vốn là mỹ nhân, hiện tại trang dung thanh nhã, thuần khiết
khí chất.

"Thật vậy sao ?" Lãnh Nguyệt Nhi yên lặng nhìn Thu Đường hỏi.

"Dạ tiểu thư." Thu Đường dùng hết sức gật đầu.

Lãnh Nguyệt Nhi thở phào nhẹ nhõm, nàng vội đứng lên.

"Vậy chúng ta đi thôi."

Hai người hướng phía ngoài cửa bước ra, dần dần dung nhập vào một mảnh hoa lá,
cây cối sum suê.

"Tô công tử."

Lãnh Nguyệt Nhi bước vào phòng khách, liếc mắt nhìn thì đã thấy Tô Triển đang
ngồi trên ghế. Hôm nay hắn vẫn mặc bộ trường bào màu trắng. Thắt lưng ngọc
đái, hông đeo ngọc bội lục bảo, mái tóc đen bó cao, cài trâm ngọc. Hắn mặc dù
không phải là loại hạc giữa bầy gà nam sinh, nhưng hắn có thuộc về mình khí
chất. Ở bên hắn, nàng cảm thấy thật an tường bình tĩnh, nhạt như nước, nhưng
ấm áp.

"Lãnh tiểu thư."

Tô Triển nhìn Lãnh Nguyệt Nhi bước vào phòng khách, hắn kìm lòng không được,
tâm khẽ nhảy lên. Đôi mắt trong suốt ôn nhu chăm chú nhìn nàng. Ngày ấy vô
tình gặp gỡ, đến khi về nhà, hắn lại không thể quên được ánh mắt u sầu kia...
Còn nhớ rõ thời khắc chia lìa, nàng duyên dáng tươi cười, thần thái tung bay.
Bóng hình xinh đẹp của nàng luôn khắc sâu trong đầu hắn. Vừa nghĩ tới nàng, là
tim hắn lại đập rộn ràng, hai gò má cũng sẽ nóng hổi. Sau khi đọc được “Kinh
Thi Quan sư”, hắn mới sáng tỏ, nguyên lai đó là tương tư, đó là ái tình.

Hắn tuy không phải là loại người vội vã, nhưng một khi có mục tiêu thì cũng
biết muốn đi tranh thủ. Lúc đầu chỉ biết nàng tên là Lãnh Nguyệt Nhi, lại
không biết nàng đến tột cùng là thiên kim tiểu thư nhà ai. Trải qua một phen
tìm hiểu, hắn mới biết được nàng là Trấn Bắc tướng quân đại thiên kim. Mặc dù
có điều ngoài ý muốn, nhưng ái nàng không phải bởi vì thân phận của nàng. Tâm
tư chỉ chốc lát, thì viết một bức thư tình đưa tới. Sau khi sai người gửi thư,
tâm tình hắn thấp thỏm lo âu. Ngồi chờ đợi hồi âm của nàng, hắn không biết tâm
tình của nàng đã hồi phục hay chưa, có giống như điều hắn mong muốn hay không.
Đứng ngồi không yên, hắn cuối cùng nhịn không được, liền vội vã tự mình chạy
đến Lãnh phủ. Đến trước cửa phủ thì vừa vặn gặp nha hoàn của Lãnh Nguyệt Nhi.

Cầm trên tay thư hồi âm của nàng, bàn tay run rẩy khẽ mở ra xem, chỉ thấy trên
thư viết hàng chữ: “Tâm của thiếp cũng như tâm của chàng”. Vài chữ ngắn ngủi
nhưng lại tựa như lôi đình đánh thẳng vào trái tim của hắn. Lòng vốn thấp thỏm
bất an rốt cục thở phào nhẹ nhõm...

"Làm phiền Tô công tử đợi lâu." Lãnh Nguyệt Nhi đi tới bên cạnh hắn hơi hơi
khom người, sau đó ngồi vào vị trí đối diện.

"Không có." Tô Triển mỉm cười nói, vẻ mặt ngây thơ ngượng ngùng.

Lãnh Nguyệt Nhi hai má ửng hồng, hai người ánh mắt nhìn nhau rồi lại khẽ cúi
đầu thẹn thùng.

Bầu không khí có chút lúng túng, hai người ngồi ở chỗ kia cũng không có mở
miệng.

Thu Đường đứng ở phía sau Lãnh Nguyệt Nhi, nhìn thái độ của hai người, cuối
cùng cũng minh bạch. Nguyên lai tiểu thư là có người trong lòng, hì hì, xem ra
vị Tô công tử này cũng được. Nhìn hắn ôn nhuận như ngọc, rồi lại còn có thể
mặt đỏ, thực sự là nam tử khả ái. Nàng hay là không nên ở chỗ này cản trở sự
tình, bằng không chỉ sợ hai người đều phải ngồi đây đến nửa ngày mất.

"A, tiểu thư. Nô tỳ nhớ tới còn có việc chưa làm, xin cáo lui trước." Hướng
hai người hành lễ, Thu Đường vội vã bước nhanh đi ra khỏi phòng khách.

"Ngươi "

"Ngươi "

Tô Triển cùng Lãnh Nguyệt Nhi đồng thời mở miệng, cả hai đều sửng sốt hồi lâu.

"Lãnh tiểu thư nói trước đi sao." Tô Triển duỗi tay làm ra tư thế xin mời, rất
có phong độ.

"Tô công tử thấy tâm tình của ta hồi phục rồi sao?" Lãnh Nguyệt Nhi cúi đầu
xuống, che giấu ánh mắt ngượng ngùng.

"Thấy được." Tô Triển ôn nhu nhìn nàng chăm chú, mỉm cười.

"Ta thật cao hứng."

Lãnh Nguyệt Nhi nở nụ cười, nghe được lời hắn, nàng không chút nào che giấu sự
hài lòng. Nàng ngẩng đầu lên, nhu tình nhìn lại hắn.

Nhiệt độ không khí dần dần tăng cao, ánh mắt hai người chạm nhau, lóe lên vô
số tinh quang hoa lửa. Phảng phất như có vô số lân tinh màu hồng nhạt đang vây
xung quanh người bọn họ, ngay cả không khí cũng đều trở nên ngọt ngào.

"Ta cũng thật cao hứng." Lãnh Nguyệt Nhi mỉm cười, nàng rốt cuộc biết đến
hương vị của hạnh phúc. Thật ngọt ngào, dường như mật ngọt tràn ngập trong
khoang miệng vậy.

"E rằng hiện tại có nói nhiều thì cũng đều là nói suông cả, thế nhưng ta nghĩ
phải cho ngươi biết, ta hy vọng rằng trong cuộc sống sau này đều có ngươi làm
bạn, ta sẽ cố gắng lớn nhất để cho ngươi được hạnh phúc." Tô Triển máu huyết
sôi trào, tuy rằng hiện tại bọn họ vừa mới bắt đầu. Nhưng là hắn đã ước mơ
được cùng với Lãnh Nguyệt Nhi sánh đôi hạnh phúc.

"Ta tin ngươi." Thấy ánh mắt của hắn chân thành, Lãnh Nguyệt Nhi cảm thấy
trong lòng ấm áp. E rằng muốn có được hạnh phúc thì cũng chỉ là đơn giản như
vậy, có người thương yêu mình, bên nhau đến già.

Hai người ánh mắt càng ngày càng nhu tình, Tô Triển rốt cục nhịn không được đi
tới bên người nàng, cầm lấy tay nàng.

Lãnh Nguyệt Nhi hai gò má nóng hổi, hai tay giao nhau, sóng nhiệt trào dâng.
Thân thể nàng chậm rãi ngả vào lồng ngực hắn. Hai cỗ thân thể ôm lấy nhau,
trên khuôn mặt hai người rạng rỡ nụ cười tình ái.

Gió ngoài cửa sổ nhẹ thổi, hoa lá chập chờn. Tại giờ phút này, dường như vì
hai người hữu tình mà ca xướng:

“Chàng có tình, nàng cũng có lòng”.


Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu - Chương #33