Đêm Bắt Hái Hoa Tặc (thượng)


Người đăng: ngocsan97@

Ánh trăng sáng tỏ, rọi sáng mặt đất.

Tiếng côn trùng kêu rả rích, cây cối chập chờn lay động.

Lãnh Loan Loan lẳng lặng ngồi tại chỗ, Hiên Viên Thiên rời đi đã được nửa canh
giờ. Nàng trầm tư ngước nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ...

Tuy rằng, nàng đối với Hiên Viên Thiên khẩu khí vẫn lãnh liệt như cũ, nhưng
chỉ có trong lòng nàng minh bạch. Khi phát hiện hắn có vài phần giống người
cha ở thời hiện đại của nàng, nàng không thể coi thường hắn nữa. Hiên Viên
Thiên đối với nàng thiện ý, khiến cho nàng không tự chủ được nghĩ đến người
cha trước đây luôn luôn cưng chiều mình. Lúc chưa xuyên qua, nàng chưa từng
một lần đặt mình ở địa vị của cha mình, luôn tùy hứng làm bậy, chỉ ỷ vào sự
chiều chuộng từ ái của cha... Giờ đây, nàng mới biết quý trọng, đáng tiếc lại
không còn cơ hội nữa. E rằng Hiên Viên Thiên xuất hiện, chính là bù đắp sự
tiếc nuối trong lòng nàng. Nàng ước ao được trở lại thời hiện đại, lúc mẹ nàng
còn sống, được đứng trước mặt cha mẹ làm nũng...

"Tiểu thư, đêm đã khuya, người đi nghỉ ngơi thôi." Nhũ mẫu thấy Lãnh Loan Loan
chưa trở về phòng, vội chạy đến phòng khách tìm nàng. Thấy Lãnh Loan Loan vẻ
mặt trầm tư, sự yêu thương trong lòng nàng lại dâng lên.

"Nhũ mẫu." Lãnh Loan Loan nhìn nhũ mẫu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lộ ra dáng
tươi cười. Nhũ mẫu hay dong dài, lải nhải nhưng làm cho nàng cảm thấy ấm áp.
Nàng như cảm thấy được sự ân cần chăm sóc của mẹ, vì vậy nàng đối với Nhũ mẫu
như là thân nhân của mình.

"Ngươi hài tử này." Nhũ mẫu nhìn Lãnh Loan ngây thơ dáng dấp, lòng nàng mềm
nhũn yêu thương."Mau nhanh trở về phòng đi thôi."

"Ân." Lãnh Loan Loan gật đầu, nhảy xuống cái ghế, theo Nhũ mẫu trở về chủ
viện.

Vầng trăng sáng treo cao trên đỉnh đầu, ánh trăng nhu hòa. Hai người xuyên qua
hậu viên hoa lá sum sê, dưới ánh trăng thân ảnh in bóng kéo dài trên mặt đất.

"Người đâu, người đâu."

Một tiếng thê lương vang lên giữa bầu trời đêm, phá tan đi sự yên tĩnh.

"Làm sao vậy ?"

"Đã xảy ra chuyện gì ?"

Đám thị vệ tuần tra từ bên kia cũng chạy tới, dưới ánh trăng, thần sắc bọn họ
trông rất khẩn trương. Nghìn vạn lần không nên có chuyện gì xảy ra, nếu không
bọn họ sẽ bị tướng quân xử phạt.

"Hình như tiếng kêu là ở chỗ Đại tiểu thư truyền đến." Nhũ mẫu nhíu mày suy
tư, rồi khẩn trương nói với Lãnh Loan Loan.

Lãnh Loan Loan nghi hoặc, nàng nhớ tới việc Hiên Viên Thiên tới lúc nãy, chẳng
nhẽ đám đạo tặc xông vào tướng quân phủ? Ánh mắt lãnh liệt liếc nhìn đám thị
vệ đang chạy tới, đám người kia làm ăn kiểu gì không biết.

Bọn thị vệ bị Lãnh Loan Loan nhìn, nhất thời hoảng hốt, thần tình càng khẩn
trương. Hận không thể tìm được cái khe nào tiến vào, Tam tiểu thư so với tướng
quân nhưng càng đáng sợ.

"Lo lắng cái gì chứ ? Còn không đi xem có chuyện gì xảy ra !"

Lãnh Loan Loan lạnh lùng nói, trên người tỏa ra một cỗ khí thế vô thượng uy
nghiêm.

"Dạ, tiểu thư" thị vệ trưởng liều mạng gật đầu, dẫn người hướng chỗ Lãnh
Nguyệt Nhi chạy đi.

Chuyện thình lình xảy ra, tiếng kêu cũng làm cho đám hạ nhân giật mình tỉnh
giấc, bọn họ cũng đều vội vàng mặc quần áo chạy ra.

"Các ngươi đều trở về phòng hết đi." Lãnh Loan Loan trừng mắt ra lệnh, đám hạ
nhân sợ hãi vội vã quay trở về.

"Nhũ mẫu, ta cũng đi xem một chút. Người về phòng trước đi." Lãnh Loan Loan
nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Nhũ mẫu nói.

"Vậy được." Nhũ mẫu gật đầu, nàng muốn giúp cũng giúp không được, trái lại có
khi còn làm vướng bận cho tiểu thư."Tiểu thư, phải chú ý cẩn thận." Nhũ mẫu lo
lắng nói.

"Ân, được rồi." Lãnh Loan Loan gật đầu, đợi Nhũ mẫu xoay người rời đi. Nàng
thân thể như phi Yến nhẹ nhàng hướng phía Lãnh Nguyệt Nhi ở bên kia bay đi.

"Xảy ra chuyện gì ?" Lãnh Loan Loan thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn hạ xuống sân,
đã thấy Thu Đường xiêm y tán loạn, Lãnh Nguyệt Nhi đứng ngay ở bên cạnh, nước
mắt lưng tròng. Hai người khẩn trương đứng ở một bên, nhìn đám người trong
viện.

Phía trước, đám thị vệ rút đao khiêu chiến, đao quang lóe ra, bao vây hai tên
hắc y nhân.

Lãnh Loan Loan xuất hiện khiến cho cục diện đang ở thế giằng co bị phá vỡ,
Lãnh Nguyệt Nhi như thấy được cứu tinh, vội hướng nàng hô:

"Tam muội, hai người này là hái hoa tặc, bọn họ muốn bắt ta cùng Thu Đường
đi." Nghĩ đến chuyện vừa rồi, nàng vẫn nhịn không được cả người run. Nếu không
phải Thu Đường liều mạng lớn tiếng kêu cứu, chỉ sợ các nàng đã bị bắt đi rồi.

"Xuy, một tiểu nữ oa thì làm được gì ?" Một tên Hắc y nhân dáng vẻ cao kều
nhìn thấy Lãnh Loan Loan, khóe miệng nhếch lên, cười nhạo nói.

"Tứ ca, tiểu cô nương này tướng mạo không tầm thường. Ngày sau nhất định là
nghiêng quốc nghiêng thành, không bằng chúng ta đem nàng bắt lấy." Tên hắc y
nhân thân hình gầy nhom còn lại nhìn Lãnh Loan Loan đánh giá, hai mắt lóe
sáng, không có hảo ý.

"Lớn mật." Thị vệ trưởng nghe được hai tên tặc tử nói vội quát lớn, "Hai tên
tặc tử cư nhiên dám chạy đến tướng quân phủ làm loạn"

"Xuy. Tướng quân phủ tính là cái gì, hoàng cung bọn ta cũng dám đi." Hắc y
nhân thân hình cao kều cười nhạt, ngữ khí cuồng vọng, không có đem chúng thị
vệ để vào mắt.

"Ngươi. "

Bọn thị vệ bị bọn họ nói làm cho tức giận, vẻ mặt xám lại, nhưng cũng vô lực
phản bác. Sáu năm về trước Lãnh Loan Loan thiếu chút nữa bị đâm, hiện tại đám
người kia lại chạy đến tướng quân phủ bắt người. Đây không phải là tại trên
mặt bọn họ giẫm lên trên một cước sao? Bọn họ còn có mặt mũi nào gặp người
nữa.

"Chúng ta không cần theo chân bọn họ tốn lời vô ích. Đem bọn họ bắt lấy."

Bọn thị vệ vốn là người trong binh doanh phái ra, chưa từng nhận quá sự vũ
nhục này. Chỉ cảm thấy trong lòng máu dũng mà lên, tất cả đều mở to ánh mắt,
hung ác độc địa trừng mắt nhìn hai tên Hắc y nhân.

"Tốt, xông lên"

"Lui ra." Thị vệ trưởng hào hùng còn chưa có nói xong, liền đã bị Lãnh Loan
Loan ngữ khí lạnh lùng cắt đứt.

"Tam tiểu thư ? !" Bọn thị vệ nghi hoặc nhìn nàng.

"Tứ ca, ngươi xem tiểu cô nương này có đúng hay không có cổ quái ?" Tên Hắc y
nhân gày gò nhìn thấy tiểu cô nương này không e ngại bọn họ, trái lại cả người
tỏa ra một cỗ khí tức lãnh liệt. Nên không khỏi hạ giọng đối với tên đồng bọn
nói nhỏ, bọn họ không nên coi thường nha đâu kia đi sao.

"Có gì cổ quái ?" Tên tặc tử cao kều hừ lạnh, "Không phải chỉ là tiểu thư nhà
giàu ngang ngược quen rồi thôi sao. Này đàn thùng cơm mới có thể sợ nàng, ta
sao có thể như vậy một bộ dạng đâu."

"Tam muội ?" Lãnh Nguyệt Nhi có chút lo lắng nhìn Lãnh Loan Loan, nhìn không
ra nàng lúc này trong lòng suy nghĩ cái gì. Bên người nàng, ánh mắt Thu Đường
còn có chút mê ly, tựa hồ còn không có từ trong sợ hãi tỉnh lại.

Lãnh Loan Loan hướng Lãnh Nguyệt Nhi thoáng nhìn, con người lóe sáng bình
tĩnh. Lãnh Nguyệt Nhi không nói lời nào, thần tình lại lo lắng như cũ.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt Lãnh Loan Loan như được bao phủ lên một tầng
sương vụ, đôi con ngươi lạnh lẽo như được ngâm trong khối băng ngàn năm nhìn
hai tên hắc y nhân.

Hai tên tặc tử cuồng vọng cũng kìm lòng không được, sợ run cả người. Hai người
nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương sự sợ hãi, sợ rằng tiểu cô nương
này mới chân chính là cao nhân.

Tên tặc tử dáng cao kều đưa ngón tay chỉ một hướng... tên gầy nhom ánh mắt
sáng lên, dường như hiểu ý tứ, thân hình vội hướng Lãnh Nguyệt Nhi lao đi.

"Đại tiểu thư . "

Đám thị vệ cả kinh, hai người này định tấn công Lãnh Nguyệt Nhi hay sao ?

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, một đạo thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn như thiểm
điện lao ra. Chỉ nghe phịch một tiếng, tên tặc tử gầy teo đột nhiên ngã xuống
đất.

"Ngươi "

Tên tặc tử gầy teo toàn thân vô lực, té ngã trên mặt đất, vẻ mặt sững sờ. Hắn
không thể tin được rằng, tiểu cô nương kia một chưởng đã đem hắn đánh bại. Làm
sao có thể? Hắn làm sao có thể bị một tiểu cô nương nhất chiêu đánh bại?

"Lục đệ." Hắc y nhân dáng cao kều kinh hô, hai tròng mắt phụt ra cường liệt
hận ý, trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan. Thân hình chợt lóe, song chưởng giơ lên
hướng nàng công tới.

Lãnh Loan Loan khóe miệng nhếch lên, đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Chưởng
phong nhằm hướng nàng đánh đến, khiến cho bọn thị vệ cùng Lãnh Nguyệt Nhi đều
bị hù dọa, một thân thẫm đẫm mồ hôi.

"Tam tiểu thư!"

"Tam muội!"

Lãnh Loan Loan dường như không nghe thấy tiếng bọn họ lo lắng la lên, đôi mắt
tinh quang chợ lóe nhìn tên tặc tử đang đánh đến gần. Tên tặc tử dáng cao kều
tựa hồ có chút bị ảnh hưởng, hai mắt thoáng thất thần, nhưng song chưởng vẫn
đánh xuống. Đúng lúc này, Lãnh Loan Loan chỉ là khe khẽ búng tay một cái, Tên
tặc tử dáng cao kều liền đã bị điểm huyệt đạo.

Hắn tư thế cứng đờ đứng im tại chỗ, hai tròng mắt oán hận trừng mắt nhìn Lãnh
Loan Loan. Trong lòng nhưng là phát hoảng, không nghĩ tới tiểu cô nương này
thân thủ cao cường như vậy. Xem ra lần này bọn họ lành ít dữ nhiều.

Nhìn Tên tặc tử dáng cao kều xuất thủ sắc bén, nguyên tưởng rằng sẽ có một hồi
ác chiến. Không nghĩ tới đơn giản như vậy đã kết thúc, bọn thị vệ cùng Lãnh
Nguyệt Nhi đều có chút mộng. Thật lâu phản ứng không kịp, gió đêm lạnh lẽo
thổi tới, làm cho bọn họ bừng tỉnh. Mở to mắt nhìn Lãnh Loan Loan, ánh mắt
tràn đầy sự kính nể.

"Đây là trong truyền thuyết cách không điểm huyệt a."

Thị vệ trưởng đột nhiên cảm thán một câu, khiến cho bọn thị vệ càng thêm sùng
kính nhìn Lãnh Loan Loan.

Lãnh Nguyệt Nhi mặc dù không biết cái gì là cách không điểm huyệt, nhưng nhìn
vẻ mặt bọn thị vệ thì nhất định là một môn công phu lợi hại gì đó. Đôi mắt
ngước nhìn Lãnh Loan Loan, thần tình phức tạp. Từ bao lâu, vốn cho rằng Lãnh
Loan Loan là một tiểu nữ oa nhu nhược, cư nhiên hiện giờ lại trở nên lợi hại
như vậy. Khí thế và thân thủ của nàng phảng phất giống như là một người khác,
hoàn toàn không giống với Lãnh Loan Loan trước đây...


Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu - Chương #29