Người đăng: ngocsan97@
Màn đêm buông xuống, gió mát nhẹ thổi. Hằng hà vì sao sáng lấp láy trên bầu
trời đêm, ánh trăng nhu hòa, soi rọi mặt đất.
Cửa sổ khép hờ, tấm rèm trắng buông phủ xuống đất mặt. Dưới ánh nến lung linh,
tuấn mỹ nam tử ngồi xem sách, vẻ mặt hòa ái, đọc chăm chú.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên, nam tử ngửng đầu, nhẹ buông sách đặt xuống bàn, thản
nhiên hỏi:
"Có chuyện gì ?"
"Khởi bẩm Vương gia, thị vệ đi tra thám tin tức đã trở về." Một thanh âm khàn
khàn vang lên, đây chính là lão quản gia của Thiên vương phủ..
"Cho hắn vào đi." Hiên Viên Thiên dựa lưng vào thành ghế, dường như có điều
suy nghĩ.
"Dạ, Vương gia" lão quản gia trả lời.
Chi dát.
Cửa thư phòng bị đẩy ra, ánh trăng sáng từ bên ngoài ùa vào.
"Thuộc hạ tham kiến Vương gia." Tên thị vệ bước vào, hắn cung kính hướng Hiên
Viên Thiên quỳ xuống thi lễ.
"Đứng lên đi." Hiên Viên Thiên nhẹ giọng nói, "Khổ cực cho ngươi, ngươi đã tra
xét được điều gì ?"
Hiên Viên Thiên mặc dù địa vị là dưới một người mà trên vạn người. Nhưng bản
tính vốn ôn hòa, đối đãi với thuộc hạ quan tâm như huynh đệ, khiến cho đám thị
vệ cảm thấy mình được tôn trọng. Nên cho dù bọn họ có khổ mệt, cũng cam tâm
tình nguyện đi theo hắn.
"Tạ ơn Vương gia quan tâm." Tên thị vệ cung kính thưa, "Thuộc hạ may mắn đã
không làm nhục mệnh, trải qua nhiều ngày điều tra thuộc hạ đã xác định được kẻ
khả nghi đêm đó lẻn vào là gian tế của Dạ Liêu quốc. Bọn họ muốn cướp bản đồ
bố trí binh lực của ta."
"Quả nhiên là như vậy." Hiên Viên Thiên khẽ cau mày, xem ra lần này Dạ Liêu
quốc đưa ra hôn sự, chỉ sợ cũng là có nguyên nhân bên trong. Chẳng lẽ bọn
chúng muốn trong ứng ngoại hợp, định nuốt Thiên Diệu ta sao?
Gió từ ngoài cửa khẽ ùa vào làm cho tấm rèm vải trong phòng phất phơ chập
chờn.
Hiên Viên Thiên thoáng trầm tư, đôi con ngươi trong suốt như nước lúc này lộ
ra cơ trí quang mang. Phát hiện Dạ Liêu quốc phái người tới mật thám, tốt nhất
là yên lặng theo dõi kỳ biến, để tránh khỏi đả thảo kinh xà. Đợi bọn hắn hành
động, thì đem bản đồ giả cho bọn chúng lấy.
"Tiếp tục giám thị bọn chúng, không nên đả thảo kinh xà." Hắn hướng thị vệ
phân phó nói, "Nhưng phải để ý đến mọi hành động của bọn chúng, nếu có vấn đề
gì thì phải bẩm báo bản Vương ngay."
"Dạ, vương gia" tên thị vệ đáp.
"Ngươi lui xuống trước đi." Hiên Viên Thiên phất tay.
"Vương gia . "
Tên thị vệ cũng không có rời đi ngay, vẻ mặt do dự, miệng định nói điều gì lại
thôi.
"Còn có việc gì sao?" Hiên Viên Thiên kỳ quái liếc mắt nhìn tên thị vệ. Bộ
dạng dè dặt như vậy, thật là làm cho người cảm thấy hiếu kỳ.
"Thuộc hạ có một chuyện không biết có nên nói hay không."
"Ngươi cứ nói đi, đừng ngại." Hiên Viên Thiên mỉm cười nói.
"Thuộc hạ lần này tra xét gian tế Dạ Liêu quốc là một chuyện, nhưng trong lúc
hành sự thì vô tình phát hiện thấy một đám người thần bí xuất hiện ở Thiên
Diệu thành. Hắn xuất hiện không lâu thì có vài nữ tử bị mất tích. Thuộc hạ
hoài nghi đám người này, nếu không phải là hái hoa tặc tử thì là đạo tặc." Sự
tình phát sinh, quan phủ địa phương đã tập trung nhân lực điều tra và giải
quyết vụ án, nhưng đến nay vẫn không có kết quả gì.
"A, có việc này sao? !" Hiên Viên Thiên nhíu nhíu mày, dưới chân thiên tử cư
nhiên dám phạm pháp."Quan phủ điều tra vụ án có tra ra hung thủ không? "
"Dạ không." Tên thị vệ mím môi, nhớ tới mấy lão phụ đau đớn mất con gái, trong
lòng hắn cũng hận bọn người này thấu xương.
"Ngươi định nhờ bản vương phái người hiệp trợ phá án sao?" Xem ra có sâu mọt
làm loạn, bằng không sao lại xảy ra việc như vậy. Bất kể hắn là Thiên Diệu con
dân hay là thân đệ của Hoàng đế thì hắn cũng sẽ dốc hết toàn lực điều tra vụ
án.
"Thuộc hạ lo lắng người kia tiếp tục làm càn, đến lúc đó chỉ sợ làm cho nhân
tâm hoảng sợ." Tên thị vệ nói. Việc này liên can đến bá tính huyết nhục, cho
dù không có tài cán, thì hắn cũng sẽ vì bọn họ mà giúp sức.
"Ân. Bản vương đã biết." Hiên Viên Thiên thấn sắc nghiêm túc, "Ngươi lập tức
truyền khẩu lệnh của ta, dẫn người đến nha phủ tiếp quản vụ án."
"Dạ, thuộc hạ xin đi ngay." Tên thị vệ khẽ vui mừng, hướng Hiên Viên Thiên
hành lễ rời đi.
Bên tai nghe tiếng côn trùng rền rĩ từ ngoài cửa sổ vọng vào, nhưng Hiên Viên
Thiên lại cảm thấy sự yên lặng. Đôi mắt mơ màng, trong đầu hắn chợt hiện lên
hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn, lãnh lệ của Lãnh Loan Loan. Khóe miệng khẽ nhếch
lên, hắn nhịn không được mỉm cười. Tiểu cô nương kia đã lưu lại ấn tượng khó
phai trong lòng hắn.
Nhớ tới vừa rồi tên thị vệ nói rằng có không ít nữ tử mất tích, hắn không khỏi
có chút lo lắng cho Lãnh Loan Loan. Tuy nói rằng tướng quân phủ đề phòng sâm
nghiêm, tiểu cô nương kia tựa hồ thân thủ cũng không phải kém. Nhưng tâm hắn
lúc này khẽ nhảy lên, hắn cực kỳ lo lắng. Mọi việc đều có thể xảy ra, vạn nhất
nếu như nàng gặp phải tên tặc tử kia thì nên làm thế nào ?
Càng nghĩ càng không thể bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh ngày xưa tựa hồ bị vứt
sang một bên. Hắn vội đứng lên bước ra ngoài, hô to:
"Bay đâu, chuẩn bị kiệu."
Tướng quân phủ.
Lãnh Loan Loan ngồi tại chính sảnh, vừa rồi nghe quản gia thông báo Hiên Viên
Thiên tới, nàng đành ra đây nghênh đón. Gió đêm mơn man thổi, làm mấy sợ tóc
trên trán nàng lay động phất phơ.
Một thân áo bào trắng, vóc người cao to. Ngũ quan thanh tú, khí chất ôn hòa.
Hiên Viên Thiên cất bước tiến vào đại sảnh, vạt áo khẽ tung bay, nhìn dáng dấp
một bộ phong thái tiêu dao.
Hiên Viên Thiên bước vào tướng quân phủ, nhìn thấy Lãnh Loan Loan mạnh khỏe
ngồi ở trước mắt. Hắn đột nhiên thấy lòng mình rung động, ánh mắt lộ vẻ vui
mừng. Không nghĩ tới vốn luôn luôn bình tĩnh, hắn cũng sẽ rung động như thế.
Bất quá nhìn thấy nàng lúc này, tâm hắn trở nên yên ổn, nhẹ nhõm không ít.
"Vương gia, mời ngồi." Lãnh Loan Loan ưu nhã vươn tay nhỏ bé ra mời, thái độ
thong dong, cao quý.
"Đa tạ Tam tiểu thư." Hiên Viên Thiên hướng Lãnh Loan Loan khom lưng chắp tay,
mỉm cười."Mạo muội đêm hôm quấy rối, mong rằng Tam tiểu thư không trách."
"Đâu có." Lãnh Loan Loan hướng Hiên Viên Thiên mỉm cười, nàng vội hỏi."Không
biết Vương gia đến đây có chuyện gì ?" Nàng thấy hắn ăn nói có vẻ nho nhã,
thật đúng là phiền toái. Có việc gì thì nói thẳng ra, không nên dài dòng úp
mở. Tuy rằng lần trước nàng nói có hứng thú với hắn, nhưng bất quá cũng chỉ là
nhất thời mà thôi.
"Là như vậy." Hiên Viên Thiên thấy lãnh Lãnh Loan Loan tựa hồ như quên chuyện
hội đèn lồng hôm nọ, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút mất mát. Hắn
thu liễm tâm thần, nghiêm túc nói."Mấy ngày gần đây Thiên Diệu thành xuất hiện
một đám người thần bí tặc tử, đã có vài nữ tử bị mất tích. Quan phủ phái người
tróc nã, nhưng đến nay vẫn không kết quả."
Có kết quả mới là lạ.
Lãnh Loan Loan đối với đám quan phủ rất khinh thường. Đám người này chỉ biết
đứng trên mồ hôi nước mắt của nhân dân, gặp phải nguy hiểm thì là người chạy
nhanh nhất. Nếu bọn họ có thể phá án, thì trừ khi mặt trời mọc ở phía tây.
"Cho nên ?" Lãnh Loan Loan nhìn hắn, lẽ nào hắn đêm khuya đến đây chính là
thông báo việc này? !
"Lãnh Tướng quân hiện tại đang ở biên cảnh. Tướng quân phủ chỉ có hai vị tiểu
thư làm chủ, bản vương lo lắng, cho nên đặc biệt đến xem. Hy vọng Tam tiểu
thư, Đại tiểu thư chú ý an toàn."
Lãnh Loan Loan nghe lời hắn nói, khóe miệng hé cười, hai tròng mắt nhìn chằm
chằm hắn. Nàng thấy được sự lo lắng hiện lên trong mắt hắn, khiến cho nàng cảm
thấy ấm áp. Nhưng đường đường là một vị Vương gia, chỉ dưới một người mà trên
vạn người lại đi lo lắng cho nàng như vậy, nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Chẳng nhẽ hắn thích nàng hay sao? Dù sao thân thể này mới chỉ là tiểu nữ chín
tuổi, mà không phải là khuynh thành đại mỹ nhân gì. Hay là hắn chỉ cảm mến
tiểu nữ hài?
Hiên Viên Thiên bị Lãnh Loan Loan nhìn, hắn thấy lòng hoảng hốt, tựa hồ cả
người đều lõa lồ trước mắt nàng, mọi tâm tư của hắn đều bị nàng nhìn thấu. Hắn
vội quay mặt nhìn hướng khác, con ngươi thoáng vẻ hoảng loạn.
Gian phòng tĩnh lặng, Lãnh Loan Loan mỉm cười. Con ngươi chăm chú nhìn Hiên
Viên Thiên, nhưng trong đầu nàng lại hiện lên thân ảnh của một người. Thần sắc
vốn lạnh lùng chợt trở nên nhu hòa. Hiên Viên Thiên bề ngoài cùng hắn giống
nhau. Trước mặt người ngoài thì lạnh lùng, ngạo nghễ, nhưng trước mặt nàng thì
lúc nào cũng dè dặt, coi nàng như bảo bối. Người ngoài nói hắn lãnh khốc vô
tình, thủ đoạn độc ác. Nhưng đâu có ai biết được trong lòng hắn có bao nhiêu
khổ, cỡ nào cô độc... Lúc nàng tròn năm tuổi, thì mẹ nàng lâm bệnh qua đời.
Người kia ngày càng trở nên đạm mạc, ôn nhu. Nàng cảm thấy trong lòng hắn rơi
lệ, mọi sự yêu thương hắn đều dành hết cho nàng. Mặc cho nàng muốn gì được
nấy, tùy ý nàng muốn làm gì thì làm. Hắn chỉ mỉm cười đứng theo nàng phía
sau...
Khóe mắt đột nhiên mọng nước, kí ức ngày xưa chợt ùa về... Hắn hiện giờ có
khỏe không ? Từ lúc mình xuyên qua tới thời cổ đại này, hẳn là hắn sẽ càng
thêm cô tịch lẻ loi. Nàng cảm thấy hối hận. Nếu sớm biết xảy ra việc thế này
thì ngày ấy nàng sẽ không rời nhà đi. Nàng có hay không cố chấp, vẫn chưa từng
một lần gọi hắn một tiếng “cha”?
Hiên Viên Thiên tựa hồ cảm giác được thần sắc dị thường của Lãnh Loan Loan,
vội vàng quay đầu lại nhìn nàng. Chợt thấy khóe mắt nàng lóe ra tia sáng, nàng
đang khóc sao?
"Ngươi ." Hiên Viên Thiên vô cùng kinh ngạc.
"Đa tạ Vương gia đã lo lắng, đêm đã khuya, Vương gia có hay không nên rời đi?"
Lãnh Loan Loan thô lỗ ngước mắt nhìn, thần sắc rất bình tĩnh. Hiên Viên Thiên
tựa hộ cảm thấy vừa rồi là mình hoa mắt, nàng căn bản là không có rơi lệ.
"Vậy bản vương cáo từ." Hiên Viên Thiên cảm giác được Lãnh Loan Loan tâm ý,
nên cũng đành phải bất đắc dĩ đứng dậy rời đi. Hắn ngẫm nghĩ, không biết rốt
cuộc là mình muốn cái gì ?
Đêm nay thật là không bình thường...