Người đăng: ngocsan97@
doc truyen
main banner
Lãnh Loan Loan đứng đối diện với nam tử áo bào lam, hai người đối mặt nhìn
nhau không nói một lời, dường như ai mở miệng trước thì người đó thua vậy.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu nghiêng mà vào, in lại quang ảnh kéo dài trên mặt
đất. Gió Hạ mát lạnh từng đợt thổi vào phòng, làm tấm rèm cửa trắng bay phất
phơ. Một tuấn mỹ, một khả ái; một lớn một nhỏ đối diện nhìn nhau, thật là một
bức tranh đẹp.
Ảnh ngồi im lặng, hai tròng mắt lạnh lùng không có mảy may biến hóa. Nhưng
trong lòng hắn lại như hải triều đang cuộn trào mãnh liệt dâng trào. Hắn đã đi
theo hầu chủ tử từ khi chủ tử của hắn còn làm Thái tử, chưa bao giờ thấy có ai
có thể chống cự lại khí thế của chủ tử. Vậy mà hôm nay, có người có thể chống
cự lại, hơn nữa lại là một tiểu cô nương. Hắn không thể không kinh ngạc, không
thể không khiếp sợ. Hắn cảm giác được tiểu cô nương này bước chân mềm mại, rõ
ràng là một cao thủ. Khẽ cắn chặt môi, hắn chăm chú nhìn hai người. Hiện tại
không thể phán đoán tiểu cô nương này là địch hay là bạn, nếu như nàng đối với
chủ tử bất lợi, thì mình cũng sẽ dùng toàn lực đem nàng diệt trừ, bảo vệ chủ
tử an toàn.
"Tiểu lão bản vẫn muốn nhìn ta sao?" nam tử áo bào lam chính là đương kim
Thánh thượng Hiên Viên Đêm, hắn khẽ mỉm cười cúi nhìn Lãnh Loan Loan trêu tức
nói. Thực sự là bất khả tư nghị, còn nhỏ tuổi như vậy, cư nhiên lại có khí thế
ngạo nghễ như thế. Nàng lạnh lùng đứng ở nơi đó, ngẩng cao đầu, phảng phất tất
cả mọi thứ đều ở dưới chân của nàng, hoàn toàn là dáng vẻ cao ngạo độc tôn của
một tiểu nữ vương. Thú vị, chuyện này thực thú vị. Hắn gõ nhẹ tay vào cạnh bàn
theo từng nhịp, thanh âm vang lên như cũng muốn hiếu kỳ cùng hắn.
Lãnh Loan Loan không thèm để ý tới bộ dạng trêu tức của hắn, nàng bước đi ưu
nhã ngồi xuống đối diện với hắn. Bất đắc dĩ, vì thân thể này nhỏ nhắn xinh
xắn, nên khi ngồi cũng phải ngước đầu lên nhìn hắn, cái cổ ức chế không được
tự nhiên, nàng lạnh lùng nhìn Hiên Viên Đêm ra lệnh:
"Ngươi, ngồi thấp xuống một tí."
Choang.
Hiên Viên Đêm vô ý làm rớt chén trà xuống đất, nước trà văng tung tóe. Hắn
giật mình nhìn nàng, hắn không có nghe lầm chứ. Nàng, nàng cư nhiên ra lệnh
cho hắn ? Ánh mắt đăm chiêu cứng ngắc nhìn lại.
Ảnh trừng mở to mắt, hắn kinh ngạc lạnh lùng nhìn tiểu cô nương này. Hắn chăm
chú quan sát lại nàng lần nữa. Thấy nàng quần áo váy đẹp đẽ quý giá, cử chỉ ưu
nhã, có thể thấy được nàng xuất thân không thấp. Nhưng cho dù xuất thân cao
tới đâu thì cũng không thể cao hơn hoàng tộc. Nhìn nàng cử chỉ cao ngạo, khí
thế duy ngã độc tôn, chỉ sợ là người trong hoàng tộc cũng không có mấy ai có
thể sánh được với nàng. Hơn nữa thấy nàng ẩn dấu nội lực cao thâm, vậy nàng
đến tột cùng là ai?
"Ngươi ra lệnh cho ta sao?" Hiên Viên Đêm có chút đăm chiêu mở miệng nói,
đương kim Thiên tử Thiên Diệu hoàng triều cư nhiên bị một tiểu cô nương ra
lệnh. Hắn không thể không nói rằng, lòng từ trọng của mình bị hao tổn. Nhưng
trong lòng hắn có một loại cảm giác phức tạp dâng lên. Rất kỳ quái, đó là một
loại cảm giác hỗn loạn. Thật là bất khả tư nghị, hắn cảm thấy trong lòng có
một cố hiếu chiến đang sục sôi.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Lãnh Loan Loan bĩu môi, lòng không kiên nhẫn lặp lại lần
nữa:
"Ngươi, ngồi thấp xuống một tí."
"Ngươi . "
Hiên Viên Đêm mím chặt môi, rồi đột nhiên nở nụ cười. Hắn xê dịch lại vị trí
ngồi, ánh mắt chăm chú nhìn Lãnh Loan Loan. Cô bé này cao ngạo, lạnh lùng, lệ
khí, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy chán ghét nàng, mà trái lại
khiến cho người ta hiếu kỳ về nàng.
"Đây là đạo đãi khách của Duyệt Hương Các sao?" con ngươi thâm thúy lóe sáng,
hắn nhìn thẳng vào đôi mắt nàng nói. Hắn hoàn toàn như đem nàng trở thành đối
thủ, điều này thật thú vị, không phải sao ?
"Đạo đãi khách, tùy từng người mà đối đãi." Lãnh Loan Loan cười chế giễu, "Đối
đãi dụng tâm kín đáo người, tự nhiên không cần khách khí." Con ngươi lạnh lùng
không chút nào che giấu quanh co, nhìn thẳng chằm chằm vào Hiên Viên Đêm.
"Các ngươi rốt cuộc đến đây có mục đích gì ?" Mỗi chữ mỗi câu, ngữ khí càng
thêm phần lãnh lệ. Dáng vẻ ưu nhã như bị bao phủ lên một tầng lạnh lùng, thân
thể nhỏ nhắn xinh xắn tản mát ra một cỗ khí thế bất khả xâm phạm cao quý, ngạo
nghễ.
"Ngươi cho rằng chúng ta có mục đích gì ?" Hiên Viên Đêm nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn nghiêm túc như vậy, nhịn không được nghĩ muốn trêu đùa nàng.
"Ta không quản các ngươi có mục đích gì." Lãnh Loan Loan khẽ chớp đôi mi cong,
dường như cánh bướm chập chờn. Người nam nhân này căn bản là đang trêu đùa
mình, quanh co không chịu thừa nhận mục đích đến đây. Bất quá, nàng cũng không
để ý. Chỉ cần nguy hiểm đến, nàng gặp phật giết phật, gặp yêu chém yêu.
Bàn tay trắng nhỏ khẽ dung dây chuông bạc, tiếng chuông giòn giã vang lên. Đôi
mắt đen láy nghiêm túc nhìn Hiên Viên Đêm gằn từng chữ:
"Ngươi nếu muốn đối với ta bất lợi thì kết cục sẽ là như thế này.”
Từ ngón tay của nàng bắn ra một đoàn hỏa diễm nhằm tấm rèm cửa lao tới. Ngọn
lửa bùng cháy lên, xinh đẹp không gì sánh được. Trong nháy mắt, đem tấm rèm
thiêu đốt.
Hiên Viên Đêm vẻ mặt nghiêm nghị, cả người tản mát ra cường liệt băng lãnh khí
tức.
Ảnh vội nắm chặt hai bàn tay, thân hình dường như như tia chớp vô thanh vô tức
đứng chắn phía trước người Hiên Viên Đêm.
Lãnh Loan Loan lạnh lùng nhìn phản ứng của hai người, thoả mãn bĩu môi. Nàng
ngồi yên tại chỗ, dáng vẻ có chút bướng bỉnh. Bàn tay phải khẽ búng một cái,
nước trà trong chén cùng với nước trong bình hoa gần đó bốc lên tạo thành một
dòng nước. Tiếng chuông lay động, dòng nước như có ý thức nhằm thẳng đám lửa
đang cháy lao tới..
Xoẹt xoẹt.
Đám lửa xinh đẹp đột nhiên bị nước dội vào, nhanh chóng lụi tàn, Mặt đất lưu
lại dấu nước, trong phòng tràn ngập mùi khói cháy.
Bầu không khí quỷ dị yên lặng. Ảnh lại không một tiếng động ngồi xuống một
bên, chỉ là thần sắc của hắn vẫn rất khẩn trương. Nếu như lúc trước hắn cho
rằng tiểu cô nương này cao thâm nội lực, thì lúc này vừa thấy nàng có thể hô
nước gọi lửa, hắn thật không nắm chắc có thể bảo vệ được chủ tử tránh được bị
thương, trong lòng hắn cảm thấy lạnh ngắt.
Hiên Viên Đêm trầm mặc suy nghĩ, khuôn mặt tuấn mỹ đăm chiêu, không biết là
hắn đang suy nghĩ điều gì.
Trầm mặc, trầm mặc.
Lãnh Loan Loan cười chế giễu, đứng ở trên ghế. Cao cao tại thượng quan sát
Hiên Viên Đêm, nàng không quản này nam tử đang suy nghĩ điều gì ? Nàng suy
nghĩ rất đơn giản, ngăn cản ta thì tử! Dù bất kể là ai, cũng không buông tha.
"Ngươi là người ? Hay là yêu ?"
Một lúc lâu, Hiên Viên Đêm ngẩng đầu nhìn nàng, con ngươi thâm thúy tràn đầy
vẻ nguy hiểm, thần tình có chút khẩn trương. Nếu như tiểu cô nương này đối với
Thiên Diệu Hoàng triều bất lợi, thì hắn sẽ nỗ lực tất cả đại giới để diệt trừ
nàng.
"Vô tri." Lãnh Loan Loan nghe được Hiên Viên Đêm hỏi, lạnh lùng phun ra hai
chữ.
"Ngươi . "
Hiên Viên Đêm gương mặt xám xịt, lồng ngực không ngừng nhấp nhô. Con ngươi
thâm thúy bừng bừng lửa giận, hai bàn tay bóp chặt, khớp xương kêu răng
rắc."Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi là người ? Hay là yêu ?" Ngữ khí lãnh liệt,
đổi lại người khác chắc chắn sợ đến chân mềm.
Lãnh Loan Loan nhướng lên mi, "Ta tự nhiên là người." Lời vô ích, nếu ta là
yêu thì đã trực tiếp đem ngươi nuốt vào trong bụng đi, đâu còn tùy xem thái độ
của ngươi như vậy.
"Vậy ngươi vừa rồi điều khiển lửa và nước ?" Hiên Viên Đêm ấp ủ thái độ hoài
nghi, điều này rõ ràng không phải là người có thể làm được. Cho dù là cao thủ
đứng đầu trên giang hồ, cũng không có khả năng làm được như vậy.
Lãnh Loan Loan nhẹ nhàng từ trên ghế nhảy xuống đất, nàng hôm nay tới không
phải là để nói chuyện phiếm. Đối với sự nghi hoặc của Hiên Viên Đêm, nàng lựa
chọn sự coi thường. Dù sao chỉ số thông minh của người cổ đại không thể so
sánh được với nàng, cho dù giải thích thì hắn cũng không thể hiểu. Hơn nữa
nàng không cần phải lãng phí nước bọt dài dòng.
"Ta phải đi, các ngươi cứ tự tiện." Muốn nghe khúc, hay là muốn chơi gái, tùy
bọn hắn đi. Nếu như bọn họ là người thông minh, tin tưởng rằng sẽ không trêu
chọc nàng.
"Đợi chút ."
Hiên Viên Đêm bước ra từng bước, vươn song chưởng ngăn cản Lãnh Loan Loan.
"..." Lãnh Loan Loan không hờn giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
"Tại hạ còn có một điểm nghi vấn." Hiên Viên Đêm không để ý thần sắc không hờn
giận của Lãnh Loan Loan, đem mục đích cuối cùng nói ra."Không biết Duyệt Hương
Các vì sao phải thám thính chuyện của triều đình ?" Vài lần vốn nên bảo mật
chuyện tình nhưng ở chỗ này đều bị tiết lộ đi ra ngoài, hắn không thể coi
thường. Vả lại tiểu cô nương này khí thế sợ run người, toàn thân sung mãn thần
bí. Sự tình liên quan đến giang sơn xã tắc, hắn không thể không đề phòng.
Nguyên lai là người của triều đình.
Lãnh Loan Loan giương đôi mi lên nhìn, đám cô nương làm việc cũng quá không
cẩn thận tỉ mỉ. Cư nhiên bị người ta tìm tới cửa, không sai, trước đây nàng có
mua Duyệt Hương Các chính là muốn lợi dụng đám người trăng hoa hỗn tạp, thu
thập tin tức, tự chính mình thành lập cơ quan tình báo. Xem ra phải cùng tú bà
nói chuyện một lần, huấn luyện lại một nhóm cô nương tùy mặt gởi lời, cẩn thận
hành sự.
Khẽ nhíu mày, nàng lạnh lùng nhìn Hiên Viên Đêm:
"Các hạ luôn miệng nói là Duyệt Hương Các chúng ta thám thính việc của triều
đình, vậy sao không nói là quan viên triều đình các ngươi tác phong bất chính,
say mê ôn nhu hương sắc, khoe chính mình công tích, địa vị để mà lộ bí mật
đâu." Làm sai sự tình chỉ biết giận chó đánh mèo nữ nhân, cũng không tại trên
người mình tìm khuyết điểm, này có còn là nam nhân.
Hiên Viên Đêm mím môi, không phủ nhận lời của nàng. Quan viên triều đình đông
đảo, đích xác là có số ít tư tưởng thối nát, ngoài ra biết rằng có một số sâu
mọt.
"Tự thân bất chính, lại đề phòng người khác thì có tác dụng gì!" Không hề dài
dòng, Lãnh Loan Loan nhằm cửa trước đi ra.
Hiên Viên Đêm nhấm nuốt lời Lãnh Loan Loan nói, khóe miệng khẽ nhếch lên. Hắn
quay người lại, nhìn Ảnh hỏi:
"Ảnh, ngươi cảm thấy tiểu cô nương này thế nào ?"
"Không thể xem thường." Ảnh thản nhiên phun ra bốn chữ.
" Không thể xem thường." Hiên Viên Đêm thì thầm, "Ha ha, khó có được lần này,
quả thực chuyến này đi không uổng công."
"Ảnh, đi điều tra thân phận của nàng."
"Dạ" Ảnh trầm thấp đáp.
“Tiểu cô nương, chúng ta còn có thể gặp lại” Hiên Viên Đêm thì thầm nói. Con
ngươi lóe ra quang mang, phi thường chờ mong.