Tô Triển


Người đăng: ngocsan97@

Lãnh Nguyệt Nhi thay đổi!

Tại Trấn Bắc tướng quân phủ, mọi người đều cảm giác được là nàng đang có sự
thay đổi. Đám hạ nhân từng bị mẹ con nàng o ép thì hả hê vui mừng khi chứng
kiến Mộc Chiêu Vân bị tướng quân từ bỏ, khiến cho nàng mất đi chỗ dựa. Nhưng
là bây giờ thấy nàng dáng vẻ u buồn, vốn muốn phát tiết tức giận bấy lâu nay,
bọn họ đành lựa chọn là coi thường nàng. Mặc cho Lãnh Nguyệt Nhi giống như một
cô hồn ở trong tướng quân phủ phiêu đãng, cô đơn.

Từng làn gió thổi khua mặt nước, khiến cho mặt nước ao rung rinh xao động,
từng vòng từng vòng sóng gợn lan tỏa ra.

Dưới ao, bầy cá chép hồng bơi lội tung tăng, con này đuổi theo con kia... Cây
liễu cạnh ao rủ xuống mặt nước, nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Từ xa nhìn lại,
trông thật thanh bình.

Đình lầu cạnh ao, được dựng lên từ bốn cột trụ màu hồng, phía trên lợp ngói
xanh mái cong. Lãnh Nguyệt Nhi một thân ảnh cô độc ngồi ở trong đình. Trên bàn
đá bầy một đĩa hoa quả tươi ngon, nàng vẫn không có đụng đến. Thần tình vốn
ương ngạnh, nhưng giờ đây trên mặt nàng chỉ còn là sự ưu thương vô hạn.

Mặt nước ao phản chiếu hình bóng nàng. Chứng kiến khuôn mặt tái nhợt, thần sắc
ảm đạm, nàng nhịn không được thấy nao nao. Khuôn mặt sáng sủa tươi tắn bấy lâu
giờ đã không còn nữa. Từ ngày mẫu thân bị cha từ bỏ! Phụ thân giận dữ khiến
nàng không biết phải làm sao, nhưng mà những việc mẫu thân làm trước đây quả
thật là không đúng. Thật không ngờ, mẫu thân từ ái mà mình yêu quý bấy lâu, cư
nhiên lại lãnh khốc như vậy. Không chỉ Làm hại mẫu thân của Lãnh Loan Loan mà
còn làm hại hài tử trong bụng thị thiếp của phụ thân. Chuyện tàn khốc như vậy,
vốn cho rằng Lãnh Loan Loan cướp đoạt tất cả mọi thứ của mẹ con nàng bỗng chốc
trở thành buồn cười, nguyên lai người làm sai lại chính là mẹ con nàng...

Nhớ tới sáu năm qua, nàng không ngừng ôm cừu hận với Lãnh Loan Loan, thậm chí
còn muốn diệt trừ nàng, Lãnh Nguyệt Nhi giờ cảm thấy hổ thẹn vạn phần. Lòng
của nàng hiện rối như tơ vò, dường như đám xiềng xích nặng ngàn cân. Nàng giờ
chỉ là một người cô tịch, bị người trào phúng khinh thường... Nhìn đàn cá bơi
lội tung tăng trong ao nhỏ, nàng không ngừng hâm mộ, nàng muốn thoát khỏi đám
xiềng xích trong lòng.

Gió thổi nhẹ nhàng, đưa hương hoa tràn ngập không gian. Lãnh Nguyệt Nhi ngẩng
đầu nhìn ra xa bên ngoài bức tường cao, thấp thoáng bóng cây xanh nhấp nhô...
Lúc này, một tia sinh cơ bừng lên, Lãnh Nguyệt Nhi đột nhiên bước ra ngoài.
Nàng rốt cuộc không khống chế được lòng mình, vội đứng lên hướng cửa phủ bước
đi.

"Đại tiểu thư."

Đám thị vệ canh cửa thấy Lãnh Nguyệt Nhi, vẫn như cũ gật đầu vấn an, chỉ là
bọn họ không còn thấy e ngại và chán ghét nàng nữa.

"Ân." Lãnh Nguyệt Nhi thản nhiên lên tiếng, cúi đầu xuống không dám nhìn tới
bọn họ, nàng sợ trong ánh mắt đó có sự trào phúng coi thường, làm cho nàng khó
chịu.

"Đại tiểu thư ngài muốn đi ra ngoài sao? Có muốn hay không nô tài tìm người
cùng đi với tiểu thư?" Một tên thị vệ hỏi. Vốn là trước đây bọn họ đều chứng
kiến, mỗi lần Lãnh Nguyệt Nhi đi ra ngoài đều là hậu hô tiền ủng, có một đám
hạ nhân đi theo phô trương thanh thế.

"Không cần." Lãnh Nguyệt Nhi sợ run lên, nhẹ giọng trả lời. Thân ảnh gầy gò
hướng ra ngoài bước nhanh, tựa hồ sợ có ai đó đi theo nàng.

Đám thị vệ canh cửa nhìn nhau, rồi nhìn thân ảnh thẫn thờ của Lãnh Nguyệt Nhi
dần dần tiêu thất trước mặt họ...

"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Đại tiểu thư vậy ?" Một tên thị vệ hỏi, hắn
không nhìn lầm a, vốn chứng kiến Đại tiểu thư kiêu ngạo là vậy, như thế nào
đột nhiên lại thay đổi trở thành một vị tiểu thư khuê các hiền lành.

"Ai biết được ?" Một tên thị vệ nhún vai, "Dù sao nàng thay đổi như vậy thật
là tốt, trước đây đều là một bộ dạng kiêu căng ra lệnh người, thật là ăn không
tiêu." Nữ nhân ôn nhu khả ái mới đáng yêu, chứ còn hung dữ thì ai cũng không
thích.

"Ân, ngươi nói cũng phải." Một tên thị vệ gật đầu đáp.

Bàn tán xong xuôi, đám thị vệ lại trở lại công việc của mình.

Những lời đám thị vệ vừa nói đều theo gió bay vào tai Lãnh Nguyệt Nhi, nàng
khẽ hé môi, cười chua xót, nguyên lai mình trước đây khiến cho người ta chán
ghét. Đôi mắt sáng ngước nhìn bầu trời trong xanh vô tận, trong lòng của nàng
phút này chỉ còn là sự mê man. Mẫu thân rời Lãnh phủ, có người nói nàng cũng
không có trở về Mộc Vương gia, mà là quy y Phật Môn. Nàng nên hết hy vọng đi
a, bao năm qua nàng luôn sùng bái phụ thân, nhưng vẫn không có chiếm được tình
cảm của hắn. Giờ nàng nên làm cái gì bây giờ ?

Nàng cứ bước đi về phía trước, dần lẫn vào đám đông nhốn nháo. Vẫn đi, vẫn đi.
Bước chân lảo đảo, tìm kiếm đáp án...

"Cô nương, cẩn thận."

Một giọng nói ôn hòa vang lên, sau đó nàng cảm giác có người ôm lấy nàng.

Lãnh Nguyệt Nhi ngẩng đầu, một khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt. Làn da
sáng, mặt mày thanh tú. Hai tròng mắt lanh lẹ dường như hồ nước, trong suốt
sạch sẽ.

"Ngươi ."

Lãnh Nguyệt Nhi hoảng hốt, không biết chuyện gì xảy ra.

Nam tử chợt đỏ bừng đôi má, hai tay truyền đến một luồng khí ấm ấm, rồi từ tay
của hắn truyền tới tim của hắn. Hắn vốn là ở một bên ngắm cảnh, lơ đãng thấy
cô gái này thần tình hoảng hốt, chân bước lảo đảo. Không biết sao, đôi mắt
sáng mang vẻ ưu thương mê man kia thật sâu hấp dẫn hắn. Thấy nữ tử thiếu chút
nữa ngã sấp xuống, hắn không chút suy nghĩ vội tiến lên ôm nàng. Hiện giờ mới
biết, cô gái này mái tóc đen như mực, khuôn mặt thật đẹp, thần tình mê man
càng làm cho người nhịn không được muốn thương tiếc.

"Cô nương, ngươi thiếu chút nữa ngã sấp xuống rồi." khẽ buông hai tay ra, nam
tử giải thích.

"A, cảm ơn công tử." Lãnh Nguyệt Nhi hướng nam tử cúi đầu, thần sắc nàng vẫn
mê man như cũ, cư nhiên xoay người lại muốn đi.

"Cô nương ." nam tử thấy nàng lúc này thất hồn lạc phách, trong lòng cảm thấy
có chút lo lắng, vội gọi nàng.

"..." Lãnh Nguyệt Nhi đứng lại, giương đôi mắt mê man nhìn hắn.

"Ta coi cô nương tựa hồ có tâm sự ?" Nam tử nhẹ giọng hỏi.

"..." Lãnh Nguyệt Nhi nhìn hắn, không nói lời nào.

Thấy Lãnh Nguyệt Nhi không nói gì, nam tử có chút do dự.

"Cô nương không nên hiểu lầm, tại hạ chỉ là cảm thấy..."

"Công tử biết ở đâu có hồ không?" Nam tử còn chưa nói hết, Lãnh Nguyệt Nhi đã
cắt lời hắn.

"Hồ ?" Nam tử nhìn Lãnh Nguyệt Nhi, trong lòng tràn đầy lo lắng, không ngừng
suy đoán. Vị cô nương này không phải là muốn nhảy xuống hồ chứ ?

"Công tử không nên nghĩ nhiều lắm, ta chỉ là muốn đến bên hồ ngắm cảnh giải
khuây, thật buồn phiền." Nam tử nhãn thần rất đơn thuần, Lãnh Nguyệt Nhi liếc
mắt một cái là nhìn ra hắn đang nghĩ đến điều gì. Nàng nhịn không được cười
khổ, ngay cả người xa lạ không quen biết đều lo lắng cho nàng. Cha mẹ của
nàng, một người từ nhỏ đến lớn cũng không từng quan tâm đến nàng; một người
thì giờ hiện tại cũng bỏ nàng mà đi.

"A, như vậy a." Bị xem thấu tâm tư, nam tử đỏ mặt xấu hổ."Tại hạ biết gần đây
có một cái hồ, cô nương đi theo ta a."

"Được."

Lãnh Nguyệt Nhi gật đầu, theo sau nam tử đi về phía trước. Bóng lưng của hắn
cao ngất, một bờ vai rộng, khiến cho nàng có cảm giác thấy an toàn.

Hai người không nói một lời, vẫn bước thẳng đến, cái hồ dần dần xuất hiện ở
trước mắt.

Gió hồ mát lạnh, mặt nước lăn tăn sóng gợn. Ánh dương quang chiếu vào mặt hồ,
thanh quang lấp lánh, mặt hồ dường như một tấm lụa mềm mại hoa lệ...

Bên hồ, đám cây cối đu đưa theo gió lay động. Lãnh Nguyệt Nhi đứng ở bên hồ,
mái tóc đen huyền theo gió nhẹ bay, một thân hình đơn bạc cô tịch cùng với vẻ
mê man...

Nam tử cảm thấy có một sự yêu thương trong lòng trỗi dậy, bàn tay to khẽ giơ
lên rồi lại hạ xuống. Dường như muốn an ủi nàng, rồi lại cảm thấy đường đột
lại thôi.

"Ta sinh ra ở gia đình phú quý, mẫu thân cưng chiều ta, trong phủ hạ nhân sợ
ta. E rằng bởi vì điều này, mà tính khí của ta trở lên kiêu căng." Có lẽ là do
lòng kiềm chế tâm sự bấy lâu, giờ muốn tìm một nơi để giãi bày, lại có lẽ là
do bầu không khí trong lành, khiến cho Lãnh Nguyệt Nhi nhịn không được ngồi
xuống trên thảm cỏ. Nàng nói ra tâm sự của mình, "Ta phi thường kính yêu phụ
thân của ta, nhưng từ nhỏ đến lớn hắn cũng không từng ôm lấy ta dù chỉ một
lần. Ta cho là vì hắn tính tình lạnh lùng, nên sẽ không quan tâm người khác.
Nhưng khi nàng xuất hiện, ta mới hiểu được nguyên lai hắn không phải không
biết quan tâm người khác, mà là chỉ dành cho nàng. Ta hận nàng, nàng xuất hiện
không chỉ đoạt đi phụ thân, lại làm cho mẫu thân mất đi ngôi vị gia chủ, thậm
chí ngay cả hạ nhân trong phủ cũng không kính nể ta như trước đây. Ta không
cam lòng bị cướp đi tất cả, mẫu thân cũng vì củng cố địa vị của chúng ta ở
trong phủ, vì vậy sáu năm qua, chúng ta không ngừng thuê thích khách ám sát
nàng. Nhưng lần nào cũng thất bại..."

Nam tử cũng ngồi xuống bên cạnh Lãnh Nguyệt Nhi, lẳng lặng nghe nàng tâm sự,
thần sắc vẫn ôn hòa như lúc đầu.

Lãnh Nguyệt Nhi thấy vẻ mặt nam tử không có gì chán ghét mình, trong lòng nàng
thả lỏng không ít.

"Nhưng là sau ta lại mới biết được, nguyên lai là mẫu thân trước kia làm
thương tổn mẫu thân nàng, khiến cho nàng sinh hoạt cơ khổ. Hơn nữa mẫu thân
còn làm thương tổn hài tử trong bụng các thị thiếp khác của phụ thân, sự tình
tàn khốc khiến cho ta không biết phải làm sao. Nguyên lai từ đầu tới cuối
chúng ta làm sai lại càng thêm sai..."

Mông lung đáy mắt thoáng hiện lên vẻ hổ thẹn, nàng nghiêng đầu nhìn nam tử,
bất lực mà hỏi:

"Công tử nói xem, ta có phải là rất xấu xa không?" Nàng bây giờ nghĩ lại
chuyện trước đây khiến cho nàng xấu hổ không chịu được, muốn làm sao mới có
thể bù đắp lại những sai lầm ? Mới có thể một lần nữa bắt đầu lại ?

Gió hồ khẽ thổi, vài sợi tóc đen phiêu tán trên hai gò má của nàng. Chứng kiến
thần sắc nàng khủng hoảng, bất an, nam tử nghiêm túc nhìn nàng, ôn hòa nói:

"Cô nương không xấu, tuyệt không xấu. Chân chính người xấu là dù biết làm sai
nhưng vẫn cứ làm, ngươi hiện tại đã hối hận rồi, hổ thẹn rồi, không phải sao ?
Nếu biết sai rồi, hiện tại nên nghĩ biện pháp để bù đắp, đi xin lỗi, ta tin
tưởng nàng kia sẽ tha thứ cho cô nương, đồng thời một lần nữa tiếp nhận ngươi,
hơn nữa phụ thân của cô nương cũng sẽ bởi vì sự thay đổi của cô nương mà kiêu
ngạo." Nàng chỉ là một hài tử khát vọng được yêu thương, bởi vì phụ thân coi
thường nàng, dành sự yêu thương cho nha đầu kia, nàng mới trở nên cừu hận...

"Là như vậy sao?" Nhưng lời nam tử nói dường như một dòng nước ấm chảy vào
lòng của nàng, trái tim băng lãnh dần dần ấm lên. Hai tròng mắt mông lung nhìn
hắn, khát vọng có người cho nàng dũng khí.

"Đương nhiên." Nam tử gật đầu, "Chỉ cần cô nương thành tâm, ta tin tưởng rằng
nàng kia sẽ tha thứ cho cô nương."

Gió thổi vi vu, giọng nói nam tử phảng phất trong gió. Lãnh Nguyệt Nhi nhìn
mặt hồ xanh biếc, hai tròng mắt dần sáng ngời lên. Đúng vậy, thay vào việc ở
chỗ này hối hận, hổ thẹn, không bằng nỗ lực dùng hành động đi bù đắp sai lầm
trước đây, nỗ lực cho bọn hắn thấy mình thay đổi. Lúc này nàng sẽ không hối
hận, bởi vì nàng đã nỗ lực rồi...

"Cảm ơn công tử." Lãnh Nguyệt Nhi nhìn nam tử xa lạ, thật tình tạ ơn nói. Nhìn
bề ngoài thì e rằng hắn không thể bì kịp nam tử tuấn mỹ trước đây gặp tại hậu
hoa viên, nhưng nhìn đôi mắt hắn trong suốt, phảng phất như sa vào một đoàn
mềm nhũn cây bông Điền, làm cho người cảm thấy thoải mái.

"Không cần phải cảm tạ." Nam tử lắc đầu, nhìn Lãnh Nguyệt Nhi không còn vẻ mê
man nữa. Đôi mắt lóe sáng nhu hòa, nhìn nàng lại càng thấy đáng yêu.

"Ta là Lãnh Nguyệt Nhi, công tử tên là gì ?" Lãnh Nguyệt Nhi gương mặt thoáng
ửng đỏ, đột nhiên có chút ngượng ngùng.

"Tại hạ là Tô Triển." Nam tử da mặt cũng có chút thoáng hồng.

Thấm thoát mặt trời lặn đỉnh núi, rặng mây đỏ nở rộ. Rạm mây đỏ hồng dường như
bốc cháy lên, khiến cho bầu trời đẹp rực rỡ loá mắt.

Hai người ngước nhìn bầu trời, tâm tình rốt cuộc thoáng ngây dại...


Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu - Chương #22